Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 869: Q.4 - Chương 869: Quyển 8 - Chương 861: Cuộc chiến Thần Văn (hạ)




Dịch: Hoangtruc

Võ Thần đạn không thể nổ chết Yêu vương, điều này Từ Ngôn thừa hiểu.

Nếu không nổ chết được Yêu vương thì cũng không thể nổ chết Thần Văn. Cả ngàn trái Võ Thần đạn còn không giết sạch được trăm yêu, chỉ một viên oanh tạc Thần Văn hẳn cũng chẳng chết được.

Về phần tâm ngoan thủ lạt thì...

Thiên Môn hầu mà ra tay thì sẽ không bao giờ không công, cũng sẽ không kèm theo lòng trắc ẩn.

Dưới một pháo này, Vương Khải Hà Điền thiếu chút nữa bị hù chết. Đương nhiên là vì Khách Mục thứ ba này có thực lực vượt xa Vô Trí và Kỷ Hiền, lúc nghênh chiến hai người phải toàn lực ứng phó, chỉ chút sơ sẩy sẽ chuốc phải hậu quả không thể tưởng tượng được.

Không chỉ có Vương Khải Hà Điền không nghĩ tới có người nã pháo vào chiến trường Thần Văn, cả lão giả lão già tóc bạc kia cũng không nghĩ tới. Lão khó khăn lắm mới chặn được một kích, bị bắn cho chật vật không chịu nổi.

Thừa dịp Khách Mục Tuyết Sơn ngăn cản Võ Thần đạn, Vương Khải trực tiếp vận dụng sát chiêu mạnh nhất.

Trọn vẹn mười bảy kiện pháp bảo phi kiếm thượng phẩm được thúc dục ra, hòa cùng với chuôi pháp bảo phi kiếm cực phẩm còn lại tạo thành thế kiếm trận vây lấy lão già tóc bạc.

Trong màn kiếm quang ngút trời, Hà Điền cũng liều mạng. Cự đao biến ảo lớn tới mười trượng như cự phủ khai thiên chém xuống.

Kiếm trận cộng với cự đao, lại còn thêm pháp thuật đỉnh phong mà hai Thần Văn thi triển nhất thời khiến hố sâu này nổ tung đầy tia lửa, kiếm khí tung hoành. Chưa hết, trên đầu tường thành còn có Võ Thần đạn thỉnh thoảng bắn ra đầy xảo trá, tận dụng thời cơ vô cùng tốt, lần nào cũng bắn phá ngay đúng thời khắc lão già tóc bạc thi triển bí pháp mấu chốt nhất.

Có Từ Ngôn ở một bên bắn trộm, cục diện chiến trường lập tức đảo hướng nghiêng về phía hai vị Thần Văn. Cuối cùng trong ánh kiếm động trời, lão già tóc bạc kia nổ tung thành một chùm mưa máu.

Một tràng cười dài vang lên trong hầm băng. Tích tắc sau, trên người lão giả tản mát ra ra một luồng khí tức cường đại mà âm lãnh như thể đóng băng được cả kim loại, mang theo một lực lượng không thuộc về thế gian này.

Ầm!!!

Tiếng nổ lớn vang lên trong hầm băng, lão già tóc bạc với bộ trường bào nhuộm đầy máu tươi đã dùng lực lượng kỳ dị đánh tan kiếm trận, ngăn được ánh đao, lao ra khỏi hố lớn.

Ầm!!!

Vừa mới bay ra khỏi hầm băng, một luồng lửa sáng rực lại vọt tới trước mặt lão. Viên Võ Thần đạn cuối cùng này Từ Ngôn để dành từ lâu đã được tung ra đúng thời điểm.

Lão già tóc bạc nâng tay lên, chỉ dùng vào lực lượng nhục thân đã đã ngăn được Võ Thần đạn, nhưng lão cũng bị đánh bay ra sau tới hơn trăm trượng.

Hai tay nhỏ giọt máu tươi, vị Khách Mục thứ ba lảo đảo vài bước mới đứng vững được. Lão chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía đầu tường thành.

Ánh mắt lão xẹt qua đám Nguyên Anh chính tà, lướt qua vô số Hư Đan, cuối cùng rơi trên người Từ Ngôn đang đứng cạnh Võ Thần pháo. Sau đó, vị Khách Mục mạnh nhất Tuyết Sơn này khẽ nở nụ cười. Dáng cười của lão đầy cổ quái không miêu tả được, như thể thấy được thứ gì đó đầy yêu thích.

“Ngươi đã không đến, lão phu đành phải tới tìm ngươi.”

Tiếng nói không người nghe thấy, chỉ vang lên bên tai Từ Ngôn.

“Để cho chủ nhân nhà ngươi đến đây đi, ta chờ hắn.” Từ Ngôn mang theo ánh nhìn lạnh lùng, nói nhỏ một câu. Hắn chắc chắn đối phương có thể nghe được.

“Chủ nhân, sẽ đến đấy, sau khi ta chết.” Dáng tươi cười của lão già tóc bạc trở nên đầy ôn hòa. Đề cập sinh tử, dường như vị Khách Mục này không chút để tâm.

“Được, vậy ngươi đi chết đi!” Từ Ngôn chợt trừng hai mắt lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng người phía xa đó, thô bạo trong lòng bắt đầu bùng lên.

Phù!

Lão già tóc bạc không mở miệng nói mà chỉ mỉm cười mở rộng hai tay, phất mạnh tay xuống. Từng tảng băng chưởng cực lớn bay thẳng tới đầu tường thành!

Lúc này Vương Khải cùng Hà Điền vừa bay ra khỏi hầm băng, tất nhiên hai người sẽ không để đối phương công kích đám vãn bối trên tường thành. Vì vậy Hà Điền đã thúc giục cự đao ngăn cản băng chưởng, còn Vương Khải thì hô lớn lên một tiếng.

Vèo!

Một bóng đen vọt tới cạnh Vương Khải. Khi Phong khuyển bộc phát ra tốc độ kinh người, nhanh như chớp phóng tới lão già tóc bạc.

“Răng nanh!”

Vương Khải gầm lên mang theo đầy vẻ điên cuồng. Tốc độ Khi Phong khuyển rất nhanh, thoáng cái đã vọt tới gần đó. Một tảng băng chưởng cũng đồng thời xuất hiện trước mặt Khi Phong khuyển.

Theo hiệu lệnh của chủ nhân, Khi Phong khuyển giảm tốc lại, há miệng táp tới tảng băng chương kia. Hai răng nanh sắc bén lập loè ánh sáng.

Rặc rặc!!!

Băng chưởng bị răng nanh cắn vỡ, rồi bị cự khuyển nuốt mất.

Tuy rằng linh thú chỉ là Đại yêu nhưng con Khi Phong khuyển của Vương Khải này còn có một chiêu tuyệt sát mà không ai biết.

Đó chính là hai cái răng nanh chó đã được luyện chế thành pháp bảo thượng phẩm!

Đối mặt với miệng rộng táp tới, sừng nhọn nơi đỉnh đầu lão già tóc bạc cấp tốc lưu chuyển hoa văn rồi biến lớn lên mấy lần. Lúc này nó đã như sừng của một con tê giác.

Rặc rặc một tiếng, răng chó còn chưa táp tới, đầu của Khi Phong khuyển đã bị cái sừng nhọn này xỏ xuyên qua mà chết ngay tại chỗ.

“Kiếm lên!”

Khi Phong khuyển chết trận nhưng đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, chủ nhân của nó cũng từ trên lưng khuyển phi thân lên. Mười tám luồng ánh kiếm lại lần nữa bao phủ lão già tóc bạc.

Lúc này Vương Khải đã hoàn toàn nổi giận. Linh thú bị giết khiến lão trực tiếp bày ra tư thái dẫn động kiếm trận mạnh nhất. Tích tắc sau đã thấy ánh kiếm ngút trời xuất hiện, bao phủ phạm vi ngàn trượng.

“Kiếm vỡ!”

Trong tiếng thét vang, tiếng nổ ầm ầm động trời xuất hiện. Kiếm trận đã hoàn thành lần tuyệt sát, đồng loạt nổ tung. Ngoại trừ thanh pháp bảo cực phẩm ra, mười tám thanh pháp bảo thượng phẩm đều nổ tung!

Uy năng cuồng bạo tạo thành một vòng tròn như sóng khí tản ra hơn trăm dặm. Quần áo mọi người trên tường thành bị cuồng phóng tốc lên phất phới khiến tất cả cường giả Nguyên Anh phải sợ hãi.

Đối mặt với sát chiêu liều mạng của Thần Văn, Nguyên Anh chắc chắn phải chết. Dù là Khách Mục tóc trắng kia thì cũng khó mà sống sót nổi.

Gió lốc còn chưa ngừng lại, Hà Điền vừa chặn lại mấy tảng băng chưởng đã vận khởi toàn bộ linh lực, quán chú vào trong pháp bảo rồi hét to lên một tiếng.

“Hoành đao!”

Vù!!!

Một thanh cự đao được Hà Điền tế ra, mũi đao quay ngược về phía sau, chuôi đao hướng về phía trước, không giống giết địch mà như bị ném bay ra ngoài.

Cự đao xoay tròn gào thét mà đi, rơi xuống trước người Vương Khải vẫn còn ở trong chiến trường. Lão bắt lấy chuôi đao. Sau đó vị Thái Thượng trưởng lão Kim Tiền tông này như bị cự đao kéo bay lên, cả người cũng xoay chuyển.

“Cửu Trảm!”

Rặc rặc!!!

Vương Khải hét to, cự đao xoay tròn chín vòng đồng thơi bộc phát ra chín ngọn đao khí mạnh mẽ. Một đao dung hợp toàn bộ uy năng của hai vị Thần Văn đã trực tiếp chặt đứt ngang eo lão già tóc bạc!

Đây chính là một kích liên thủ mạnh nhất của cường giả Thần Văn hai phái...

Hoành Đao, Cửu Trảm!

Hai phần thi thể của lão già tóc bạc nổ tung thành một mảng mưa máu. Khi sinh cơ trong hai mắt lão giả kia dần trôi đi mất, hai bàn tay già nua kia cũng đồng thời nhấn xuống giữa không trung. Sừng nhọn trên đỉnh đầu lão hóa thành hai luồng lực lượng huyền ảo, tạo thành hai cột băng đá trong hai tay lão.

Một bàn tay chụp về phía Vương Khải, một bàn tay chụp về phía Hà Điền.

Hai tảng băng chưởng này chỉ nhỏ cỡ bàn tay, thua xa băng chưởng cực lớn lúc trước nhưng lại mang theo khí tức ẩn chứa bên trong khiến cho cả Thần Văn còn thấy sợ hãi.

Ầm!!!

Ầm!!!

Hai tiếng nổ vang rung trời, Vương Khải và Hà Điền cứ vậy bị bao phủ trong băng tuyết.

Thi thể rơi xuống, tuy rằng hai mắt vô thần, sinh cơ mất hết nhưng ánh mắt lão giả vẫn cứ một mực nhìn chằm chằm vào một hướng.

Trước khi chết, lão vẫn còn nhìn về phía Từ Ngôn trên đầu tường thành, nụ cười quỷ dị nơi khóe miệng một mực không biến đổi.

“Nhanh thôi, ngươi sẽ thuộc về chủ của ta...”

Tiếng nói nhỏ đến từ nơi tối tăm đó như một câu nguyền rủa cuối cùng rơi vào trong tai Từ Ngôn, như thể đã phá vỡ mặt nước vốn yên ả, làm rung chuyển đến táo bạo sâu trong đáy lòng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.