Dịch: Hoangtruc
Nghe được một câu là Đại yêu của Bàng Vạn Lý, Bàng Hồng Nguyệt chợt khẽ khẽ giật mình.Rất nhanh, từ phụ thân mình, Bàng Hồng Nguyệt đã biết đến chuyện nữ nhân mà mình gọi là mẫu thân kia chính là người đã nhốt phụ thân mình trong hai mươi năm qua.
Lúc trước Bàng Hồng Nguyệt còn không muốn tin, nay nghe chính miệng Bàng Vạn Lý nói, nàng đã biết mình trách lầm phu quân.
Từ Ngôn có thể nhìn ra Đại yêu, mà Bàng Hồng Nguyệt nàng lại không thể.
Bàng Hồng Nguyệt hối hận không thôi, khổ sở khôn xiết, càng kìm nén càng khiến tâm thần chấn động. Nàng vội nâng phụ thân lên phi kiếm, chở ba người vội vàng đi về phía hải ngoại.
Lam Vũ quốc đã cách bờ biển không xa, cho nên chưa tới một ngày thì Bàng Hồng Nguyệt đã tới bãi biển.
Bàng Vạn Lý nuốt đan dược vào, tinh thần cũng đỡ hơn rất nhiều, ít nhất tính mạng đã không đáng lo ngại. Sau khi tìm được đệ tử được tông môn lưu lại trên bờ biển, nàng giao phụ thân cùng đại ca và Mai Tam Nương cho môn nhân Kim Tiền tông.
Nhìn thuyền chở thân nhân đi xa, cả người Bàng Hồng Nguyệt chợt lắc lư một cái, lảo đảo suýt nữa ngã quỵ.
Khóe miệng nàng trào ra một tia máu, lưu lại một màu đỏ thẫm trên bờ cát nhìn mà giật mình.
Bàng Hồng Nguyệt trải qua buồn phiền đại hỉ, chuyển đổi nhanh chóng, lần này lại vì hối tiếc mà tổn thương đến tâm thần.
Đau lòng là khó chữa nhất.
Nơi bờ biển, nữ tử mặc một thân áo đỏ lấy ra Phong Hồn tinh nhỏ nhắn.
Cầm Phong Hồn tinh trong tay, soi dưới ánh trăng khuyết treo nơi chân trời, Bàng Hồng Nguyệt nhìn thấy được trong đó có ba tàn hồn.
Một con hạc, một con chồn chuột, một con rắn.
Lúc nàng nhìn thấy ba tàn hồn Đại yêu của tứ đại gia tộc, trên cần cổ trắng nõn của nàng cũng xuất hiện một điểm sáng.
Ưng hồn trên sợi dây chuyền bị ba tàn hồn kia đánh thức, như đang phát ra tiếng kêu to vui sướng. Tích tắc sau, tam hồn trong Phong Hồn tinh nhao nhao thoát ra, sáp nhập vào trong sợi dây chuyền trên cổ Bàng Hồng Nguyệt.
Bốn điểm sáng màu sắc khác nhau lập lòe trong đêm. Nữ tử áo đỏ chậm rãi ngồi xuống bãi cát, ôm hai đầu gối. Mắt nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời. Thần thái trong mắt dần dần biến mất, thay vào đó là một thần sắc phức tạp quái dị.
Như thể đang mừng rỡ, lại như đang khổ sở, một tia nhớ mong vượt qua ngàn năm chợt dâng lên trong màn đêm, quay quanh, hội tụ...
Theo tứ hồn tụ tập lại, tâm thần chấn động mạnh của nàng cũng dần bình phục lại, nhưng cũng vì vậy mà đã mở ra một phần trí nhớ lạ lẫm chôn sâu trong tâm linh nàng. Lúc này toàn bộ khí tức trên người Bàng Hồng Nguyệt đã không còn giống với bình thường mà như đổi thành một người khác. Nàng cứ yên lặng ngồi như vậy ngồi trên bờ cát, không nói một lời, không khóc không cười, chỉ ngẩng đầu nhìn bóng trăng...
Thành Linh Thủy, Đại Phổ.
Từ lúc con sóng dữ thứ tư hóa thành lũ lụt vô tận, Thông Thiên hà đang gào thét như an tĩnh vài phần.
Vị Khách Mục thứ ba của Tuyết Sơn có thể sánh ngang với Thần Văn đã chết, Man tộc theo đó cũng mất đi tung tích. Ngoài thành, ngoại trừ đại dương mênh mông đã không còn cảnh trí nào khác cả.
Trên đầu thành, hai vị Thần Văn vẫn khoanh chân khôi phục như trước.
Thương thế Hà Điền không nặng, chẳng qua vết thương của Vương Khải không được như lão. Băng chưởng xuyên qua người để lại thương thế kinh khủng, dù là dược hiệu của cực phẩm linh đan cũng khó mà khép miệng lại được.
Cũng may lão có tu vi Thần Văn, đổi lại thành Nguyên Anh mà nói thì dù có linh đan tốt đến mấy cũng chắc chắn toi mạng.
Hơn nửa ngày, Hà Điền mới mở hai mắt ra, bóng người mập mạp đứng lên. Còn Vương Khải thì nhanh chóng lấy ra ba quả cây nhỏ nhắn há miệng ăn vào.
Từ Ngôn cũng biết quả cây mà Vương Khải vừa nuốt vào, đó là Linh Lung quả, cũng chính là Duyên Thọ đan. Chẳng qua đó chỉ là loại bình thường, không phải cực phẩm.
Nuốt ba linh quả vào bụng, thương thế trên ngực Vương Khải bắt đầu nhanh chóng khép lại. Xem ra cường giả Thần Văn thật cũng không còn cách nào khác mới không tiếc hao tổn Duyên thọ đan tới chữa thương thế này.
Cũng may dược hiệu Linh Lung quả hết sức kinh người, Vương Khải cũng nhanh chóng mở mắt ra.
Lão đứng dậy nhìn về phía ngoài thành, sắc mặt vẫn trắng bệch. Thương thế của lão chỉ mới được áp chế, căn bản không khỏi hẳn.
“Thương thế của Thái Thượng trưởng lão quá nặng, không lẽ chúng ta nên rời đi?” Chư Cát Tuấn Hùng nhìn thương thế của Vương Khải cũng cảm thấy đau đớn thay, đồng thời nói thêm một câu.
Vương Khải vẫy vẫy tay không nói gì, ánh mắt vẫn một mực nhìn chằm chằm vào xa xa.
“Đã sắp tới ngày thứ năm rồi, có thứ gì đây...” Vương Khải nhẹ giọng tự nói.
“Nếu như chỉ có sóng dữ, thì hai người chúng ta dư sức đỡ được trường hạo kiếp này.” Hà Điền nhíu mày nói: “Một tên Khách Mục Tuyết Sơn còn xa mới tới mức trở thành hạo kiếp. Không phải lão.”
“Chỉ hai Thần Văn có thể chống đỡ được thì tuyệt không phải là hạo kiếp diệt thế rồi... Xem tiếp...” Vương Khải ho khan một tiếng, lại đứng đầu tường thành nhắm mắt lại.
Cường giả Thần Văn ngưng trọng đến vậy đã lây nhiễm đến đám tu sĩ chung quanh, đến Từ Ngôn cũng không ngoại lệ.
Từ Ngôn xem ra, cuộc chiến Thần Văn kinh thiên động địa lúc nãy đã đầy kinh người, thế nhưng ngoại trừ lũ lụt đầy trời thì loại quái vật Phong bà bà từng nhắc đến còn chưa từng xuất hiện qua.
Vào ngày thứ năm, trên mặt nước ngoài thành xuất hiện từng vòng xoáy, còn có rất nhiều Man tướng nổi lên mặt nước.
Trọn vẹn hơn một trăm tên Man tướng xuất hiện, mang theo khí tức kinh khủng. Hơn nữa đám Man tướng này còn có tọa kỵ, chính là con cự thú lông dài từng xuất hiện ở thành Linh Thủy năm xưa.
Lông dài quét đất không ngừng nhỏ từng giọt nước rơi xuống. Diện mạo đám cự thú này cũng không rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy hai mắt đỏ tươi mơ hồ từ bộ phần đầu của mớ lông dài kia mà thôi.
Man tướng có thể so với trăm yêu, một khi trồi lên mặt nước đã lập tức xung phong liều chết đi tới. Dưới chân cự thú lông dài, mặt nước lại lần nữa đóng băng.
Trên đầu thành không người nói chuyện, bởi vì hai vị Thần Văn vẫn còn đứng sững bất động.
Thần Văn bất động biểu thị phải thủ vững. Vì vậy tu sĩ Nguyên Anh cùng Hư Đan bèn nhao nhao tế ra phi kiếm, bấm niệm pháp quyết.
Ác chiến lại đến!
“Rầm Ào Ào”!!!
Đến giữa trưa, con sóng thứ năm từ sông lớn đánh tới, biến hơn mười vạn dặm quanh đó thành đầm nước. Ác chiến bên ngoài thành Linh Thủy giằng co đến một ngày, mãi đến khi mặt trời lặn mới chấm dứt.
Có hai vị Thần Văn tọa trấn, trăm tên Man tướng không công được tới tường thành. Nhưng khi đám Man tướng bị đánh chết, mặt trời sắp sửa lặn xuống mé Tây, sông lớn nơi xa đã xảy ra dị tượng.
Đầu tiên là một tràng gào to cổ quái vang lên, sau đó chân trời nổi lên một màn sương mù như sa mỏng khiến cho mặt trời càng trở nên hư ảo.
Sương mù như tấm sa mỏng kia không phải là hơi nước, mà là một luồng khí tức, là sát khí ngút trời đến từ một con ác thú!
Sát khí hiện thực chất! Dị tượng này không chỉ khiến những cường giả Nguyên Anh như Nhạn Hàng Thiên phải lộ vẻ kinh hãi mà đến hai vị Thần Văn Vương Khải cùng Hà Điền phải tái xanh cả mặt!
Bên trong ánh chiều tà, ba cái bóng đen mờ ảo từ trong sông lớn leo ra, như thể ba ngọn núi lớn dựng thẳng bên bờ sông.
Tiếng gào to khiến người ta phải sợ hãi này đến từ cái hình dáng mà ngoại trừ mắt trái của Từ Ngôn, thì chỉ có hai vị Thần Văn Thiên Nam thấy rõ được mà thôi.
Trong ánh mắt của Từ Ngôn, hắn nhìn thấy cự thú kia như ba con ác long, đầu không có mắt mũi, chỉ có một cái miệng lớn tối om. Trong miệng chứa đầy răng nanh lởm chởm như bãi đá nhọn.
Ba con ác thú có kích thước ít nhất phải trên mười trượng, nhìn như thể con rắn dài. Dĩ nhiên nó dài gấp mấy chục lần Thiên Nhãn vương xà, phần đuôi không rõ dài đến đâu, chỉ thấy chìm trong sông lớn. Toàn thân nó đầy lân phiến đen kịt, dưới ánh chiều tà phản chiếu ra ánh sáng lạnh như băng đầy kinh người.
Ba con ác thú kinh khủng xuất hiện không chỉ mang đến tràng gào to cùng luồng sát khí ngưng thực khiến người ra sợ hãi, mà còn mang theo cả cái khí tức khiến tất cả mọi người trên đầu thành phải cảm thấy tuyệt vọng.
Đó là luồng uy áp không thua kém gì với Thần Văn!