Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 878: Q.4 - Chương 878: Quyển 8 - Chương 870: Kiếp sau tái chiến




Dịch: Hoangtruc

Vận rủi không ngừng gia thân, mới vừa rồi quỷ sứ đứng đầu còn hiên ngang phách lối chỉ vào giang sơn, giờ lại nhanh chóng bị lũ lụt bao phủ, bị đánh bay đến không còn bóng dáng.

Ba mươi sáu vị quỷ sứ nhìn lũ lụt từ nơi xa kéo tới, ánh mắt kẻ nào kẻ nấy đều trở nên ngốc trệ, không rõ là đang sợ hãi vì hạo kiếp Thiên Hà hay đang cầu nguyện có thể tránh xa kẻ đầu sỏ gây nên vận rủi luân phiên kia ra không nữa.

Chết, cũng muốn chết xa ra một chút, ngàn vạn lần đừng để quỷ sứ đứng đầu móc ra được nữa...

Hầu như trong lòng ba mươi sáu vị quỷ sứ này đều đồng loạt nghĩ vậy. Bọn hắn tình nguyện bị đông cứng trong tầng băng giá cũng không muốn ở cùng Khương Đại Xuyên, nếm trải vận rủi liên miên bất tuyệt đầy khủng bố như vậy.

Có lẽ Khương Đại Xuyên sẽ chống đỡ nổi, nhưng đám quỷ sứ bọn họ đã đỡ không nổi rồi.

Sau cơn sóng dữ thứ sáu kia, bốn phía thành Linh Thủy đều đã thành đại dương mênh mông, còn thi thể bốn con dị thú kia bị lũ lụt bao phủ, đã chẳng rõ ở đâu rồi.

Thành Linh Thủy như thể một tòa đảo hoang giữa đại dương mênh mông, nhìn vô cùng thê thảm nhưng cũng đầy bi tráng.

Nguyên Anh vẫn lạc, Hư Đan chết trận. Nguyên bản có trên một trăm vị tu sĩ, hiện tại không còn đủ năm mươi. Nguyên Anh còn sống đều trọng thương cả, khó mà khôi phục lại trong thời gian ngắn. Về phần các trưởng lão Hư Đan lại càng không chịu nổi, hầu như đã không còn ai đứng lên.

Phỉ lão tam cùng Lâm Vũ không chết nhưng gần như đang hấp hối. Để bọn họ đi đấu với ác thú sánh ngang với Yêu vương và Thần Văn cơ bản tương tự như đi chịu chết, còn sống trở về đã xem như mạng lớn rồi.

Cục diện đã không thể lùi về được nữa. Đến Thần Văn còn quyết liều mạng, Nguyên Anh cùng Hư Đan còn có thể chú ý được chuyện gì nữa?

Thiên Nam đại địa có bốn con ác thú bò lên rồi bị giết cả, nhưng ở Thiên Bắc cũng chỉ có sóng dữ mà không thấy tung tích của dị thú.

Bên cạnh bờ Thiên Bắc, có năm bóng người đang đứng. Trong đó có Lôi Vũ, Yêu vương của Cửu U giản.

Đôi tai của Lôi Vũ vẫn luôn rung rung. Thiên phú của Lôi Hầu đã được lão thúc giục đến mức tận cùng, rốt cuộc đã nghe ra được tiếng gào thét xa xôi từ bờ bên kia truyền lại.

“Tiếng rồng ngâm lần thứ hai...”

Lúc Từ Ngôn vận dụng mắt trái ác chiến với dị thú, Lôi Vũ lại lần nữa đã nghe được tiếng rồng ngâm. Hàng mày của vị Yêu vương này nhăn chặt lại, mắt nhìn phía đối diện sông lớn.

“Vì sao hắn lại ở bờ bên kia mà không đi tránh họa? Chẳng lẽ muốn nghênh chiến hạo kiếp?”

Một vị tráng hán vô cùng xấu xí chợt thắc mắc. Kẻ đó là Trương Đại Kiềm, là cường giả Yêu vương đến từ Nê Địa.

“Có lẽ Thần Văn Nhân tộc quyết định ngăn cản tràng hạo kiếp này. Tiểu tử kia là tu sĩ Nhân tộc, đi theo Thần Văn cũng là lẽ thường.”

Một tiếng nói nhỏ từ một người khác vang lên. Người này dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, tóc dài chấm đất, một thân áo bào tím. Tuy rằng dung mạo này tuấn mỹ hơn mỹ nhân vài phần nhưng giọng nói phát ra lại là của nam tử.

Người nam nhân có tướng mạo như nữ này là Yêu vương Văn Thất Dạ, quanh năm tọa trấn tại núi Linh Hồ, là Yêu vương Linh Hồ nhất tộc.”Hạo kiếp ngàn năm, chỉ bằng hai Thần Văn mà đòi ngăn cản được? Nhân tộc đang tìm chết!”

Tiếng nói ồn ào từ một bóng người khổng lồ truyền ra. Đến từ đại hán to béo, thân cao ba trượng như thể một gò núi nhỏ tên là Lôi Sơn, Yêu vương Lôi Tượng nhất tộc.

“Hắn không đi thì phiền toái rồi. Nếu như hắn quả thật là chuyển thế Yêu chủ, có khả năng chết giữa hạo kiếp này.”

Người cuối cùng mở miệng là một lão giả áo xanh, khuôn mặt tím xanh, mày dài râu dài có tên là Thanh Nha, là Yêu vương Thiên Lang nhất tộc.

Bên bờ Thông Thiên hà, năm vị Yêu vương tề tụ không vì ngăn cản hạo kiếp, mà là đang quyết định xem có xuôi Nam hay không.

Hiện tại Thông Thiên hà đang trở nên sôi trào, sóng dữ ngập trời, Đại yêu đã không cách nào qua sông được nhưng vẫn không cản được bước chân của cường giả Yêu vương.

“Tìm kiếm hắn, rồi dẫn hắn đi trước khi hạo kiếp chính thức còn chưa xuất hiện.”

“Nếu là Thần Văn ngăn cản thì sao?”

“Bọn hắn có thể cản được năm Yêu vương?”

“Trăm yêu còn chưa gom đủ lực lượng Huyết Sát, hạo kiếp tới quá sớm.”

“Huyết Sát không cần gấp, bảo trụ nhục thân Yêu chủ mới là mấu chốt. Đi!”

Bên bờ sông, năm người kia bay lên trời, chống đỡ lấy sóng dữ gào thét cùng uy áp Thiên Hà mà xuyên sông xuôi Nam...

Tiếng sóng mang theo tiếng không gian bị xé rách chói tai vang đến. Trên đầu tường thành Linh Thủy, Vương Khải mở hai mắt ra.”Nước sông càng lúc càng mãnh liệt, xem ra hạo kiếp còn chưa kết thúc đâu. Ngày thứ sáu rồi...”

Bóng dáng Hà Điền mập mạp đứng lên, bên người là mảnh vụn linh thạch đầy đất. Ông ta nhìn ra phía ngoài thành, cả một lúc lâu không nói gì.

Ngày thứ sáu, ngoài thành lại bình tĩnh đến quỷ dị. Không có dị thú, cũng không có Man tộc, chẳng qua tiếng sóng ngoài sông lớn càng thêm chói tai.

“Chờ một chút. Đã đến tình thế này rồi, bỏ chạy lúc này không cam lòng a...” Giọng nói của Vương Khải đầy mỏi mệt.

“Nếu không đi được, chúng ta sẽ chết dưới hạo kiếp này.” Hà Điền trầm giọng nói nhỏ, trong giọng nói mang theo kiêng kị thật sâu. Ông ta kiêng kị dị thú ngang ngửa với Yêu vương, cũng kiêng kị với cả sông lớn nơi xa đấy.

“Chết thì chết vậy, sống đã nhiều năm, tính kế nhiều năm rồi, Bát ca thấy hơi mệt...” Vương Khải thở dài một hơi, nhìn lên bầu trời lẩm bẩm: “Cho nên lần này không tính toán nữa, diễn toán thiên cơ chỉ uổng phí sức lực mà thôi.”

“Để cho đám Nguyên Anh cùng Hư Đan rời đi đi. Bọn hắn không giúp được gì.” Hà Điền ngưng trong nói.

“Cũng được.” Vương Khải dứt lời, một bước nhảy lên đầu tường.

Một đạo truyền âm phát ra, trong tai tất cả tu sĩ vang lên giọng nói của Thần Văn. Không lâu sau, đám người Nhạn Hành Thiên nhao nhao tụ tập lại.

Nhìn đám Nguyên Anh cùng Hư Đan chồng chất vết thương trên người, Vương Khải thoả mãn gật đầu nói: “Người tu hành vốn nên như thế, không sợ Thiên uy, không sợ hạo kiếp. Lần rèn luyện này tất cả các ngươi đều đã vượt qua kiểm tra rồi. Hiện tại cần phải đi đi, ra ngoài hải ngoại.”

“Thái Thượng trưởng lão...” Nhạn Hành Thiên vừa muốn mở miệng đã bị Vương Khải phất tay ngừng.

“Không cần nhiều lời, bảo các ngươi đi thì cứ đi đi. Đây là mệnh lệnh của lão phu.” Vương Khải trầm giọng nói, mang theo đầy uy nghiêm không được phép cự tuyệt.

“Môn nhân Thiên Quỷ tông nghe lệnh.” Hà Điền bên kia cũng trầm giọng phân phó: “Lập tức khởi hành, rời khỏi thành Linh Thủy.”

Hai vị Thái Thượng đã lên tiếng, Nguyên Anh hai phái chính tà đành phải nghe lệnh, chuẩn bị rời khỏi thành Linh Thủy.

“Chẳng lẽ hai vị Thần Văn định bỏ lại thành Linh Thủy?” Một tiếng chất vấn lạnh lùng vang lên. Sở Bạch với một thân áo bào trắng đã nhuộm đầy máu đi lên phía trước, mắt trải rộng tơ máu.

“Chúng ta không đi. Chúng ta đợi đến ngày thứ bảy.” Vương Khải thở dài nói: “Đợi đến khi hạo kiếp chấm dứt, hoặc là cũng không cách nào ngăn cản được.”

“Nếu như Thần Văn đã không đi, Sở Bạch cũng không đi.”

Trấn Sơn vương xách trường kiếm lên, chỉ vào biên quân Đại Phổ nơi xa nói: “Nơi này có con dân của ta, Đại Phổ còn có hàng tỉ phàm nhân, thiên hạ còn có vô số sinh linh. Sở Bạch ta không hiểu thế nào là lý niệm tiên phật, chỉ biết không bảo hộ được phàm nhân thì đừng vọng tưởng làm tu sĩ, không bảo vệ được quê hương, không bảo vệ được muôn dân trăm họ thì tiên lộ không cửa đi vào!”

Sông lớn vẫn đang gầm thét, nhưng mà Trấn Sơn vương gào thét so ra còn rung động nhân tâm hơn cả sông lớn kia.

Sở Hoàng chết trận tại thành Linh Thủy này, cho nên Sở Bạch cũng muốn tử chiến đến cùng!

“Không đi, có lẽ thật sự phải chết...” Ánh mắt Vương Khải đầy phức tạp nhìn Sở Bạch. Tên vãn bối này có thiên phú siêu nhiên, lại đạt được một phần tu vi của Sở Hoàng, tất sẽ bước vào Thần Văn. Chẳng qua hắn lại quá mức tự ngạo.

“Chết thì có làm sao!” Sở Bạch cười phá lên.

Trong ánh trăng mông lung, trong tiếng sóng sông gào thét, một câu đầy phóng khoáng của Trấn Sơn vương vang lên, từng từ từng chữ động trời.

“Kiếp này phải chết trong hạo kiếp, kiếp sau lại tái chiến!!!”

Một câu kiếp sau lại tái chiến đâu chỉ có bi tráng, còn có cả tự ngạo đến không sợ sinh tử. Chỉ vậy đủ để áp đảo chúng sinh, có thể được xưng là thần, chiến thần!

“Kiếp sau lại tái chiến...”

Phía sau đám người, Từ Ngôn cũng lẩm bẩm lấy câu nói của sư huynh. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, đột nhiên cười khẽ, nói: “Chỉ Kiếm, cùng sư huynh kề vai sát cánh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.