Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 894: Q.4 - Chương 894: Quyển 8 - Chương 885: Chủ nhân của Tuyết Sơn




Dịch: Lanchiyeudieu

Biên: Hoangtruc

Man tướng tấn công thành đến Hà Mẫu hiện thế, liên tục chiến đấu trong tình trạng vô cùng hung hiểm đã làm cho nhân tộc vô cùng mệt mỏi, không còn sức đánh thêm trận nào nữa.

Vốn nghĩ rằng hạo kiếp ngàn năm đã chấm dứt, nhưng lúc này không ngờ rằng bên trong Thông Thiên hà lại vang lên tiếng nổ bạo liệt, khiến cho áp lực vô hình chung trở nên nặng nề.

Kiếp nạn thật sự, dường như bây giờ mới bắt đầu...

Vương Khải và Hà Điền đồng thời liếc nhìn nhau. Hai lão còn chưa thấy tung tích của địch nhân nhưng nhìn thấy Từ Ngôn đang ở trên đầu thành trở nên vô cùng ngưng trọng, linh lực toàn thân đều bộc phát chấn động, hai vị Thần Văn cũng dự cảm được nguy hiểm đang đến gần.

Trong mắt cả hai vị Thiên Nam Thần Văn đều có ánh kiên quyết, cùng lúc bay về phía đầu tường.

đến tình trạng này, bây giờ cho dù trời có sập xuống, bọn họ cũng phải chống đỡ. đã bỏ ra một cái giá lớn đến thế, không ai có thể cam tâm, cho dù có chết cũng phải dùng đến hơi tàn mà chống đỡ.

Trên đầu thành, ánh mắt Từ Ngôn vô cùng lạnh lùng nhìn về hướng Thông Thiên hà xa xôi.

Mắt trái bây giờ không còn tinh văn nữa, nhưng hắn có cảnh giới Nguyên Anh chân chính, thực lực hắn còn vượt qua cả Thần Văn. tu vi hắn không những vượt qua Vương Khải, Hà Điền, năm giác quan và cả giác quan thứ sáu của hắn hiện giờ cũng được cường hóa nhạy bén đến một trình độ không thể tưởng tượng được.

Vận chuyển linh lực rót vào hai mắt, Từ Ngôn có thể nhìn xa mấy ngàn dặm giống như Yêu Vương.

Có hai bóng người bay đến hai bên trái phải hắn, không nói tiếng nào. chính là hai người Vương Khải và Hà Điền, thần sắc vô cùng ngưng trọng. Cả hai chỉ đứng yên lặng cạnh bên Từ Ngôn, gắt gao nhìn chằm chằm về hướng Thông Thiên hà.

Ở hậu phương, năm vị Yêu Vương vẫn còn chần chờ.

Bởi vì bọn chúng không nắm được trạng thái thật sự của Từ Ngôn hiện giờ. Nếu đối phương thật sự đã cắn nuốt Yêu Chủ thì hắn và Yêu tộc hoàn toàn không còn gì liên quan nữa. Chẳng những vậy, hắn sẽ còn trở thành đại địch của cả Yêu tộc.

Xôn xao...

Từ đáy sông vang lên một tiếng vô cùng quỷ dị, trầm thấp. Nghe tiếng này, toàn thân mọi người đều chấn động.

“Tiếng sông reo...”

Bàn tay lớn của Vương Khải đang vịn đầu tường cũng nổi lên gân xanh.

“Tiếng kêu trong dòng Thiên Hà, đạo cấm chế cuối cùng... Phá!”

Hà Điền nhíu mày, rúng động. Lão nhiều lần phái người vào Thiên Hà vịnh chỉ là để phá một tầng cấm chế cuối cùng này. Lão cũng không ngờ được vào lúc này cấm chế kia lại tự vỡ.

Ô...ô...ô...ô...ng....ng...

Tiếng nổ từ nho nhỏ đã dần nổ vang mạnh mẽ, nghe chói tai. một luồng huyết quang từ trong lòng sông bắn tung ra ngoài, lao ra khỏi đỉnh Tuyết Sơn, nhìn như một con Huyết Long xuất thế đang muốn nghiền nát thương khung.

Dị tượng kinh người kia chỉ là bắt đầu, luồng huyết quang kia chỉ trong nháy mắt thay đổi phương hướng, lao thẳng về thành Linh Thủy.

Ầm!!!

trong uy áp kinh người đó, một bóng người như thần lại giống như ma được bao bọc trong luồng huyết quang, trên đầu gã có một cái sừng, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn. Ngoài cái sừng ra thì kẻ này còn khoác trên người bộ y phục dài bằng máu. Bộ y phục kia khi thì quấn chặt vào thân, khi lại phấp phới tung bay.

Dường như bộ y phục đó chính là một loại pháp bảo giam cầm, mỗi khi lực lượng kinh khủng trong người gã bùng phát thì lại bị triệt tiêu mất uy năng đi.

“Đó là thứ gì vậy?” Trong mắt Hà Điền tràn ngập sợ hãi.”Ma tộc...” Vương Khải cười thảm một tiếng, nói: “Mấy trăm năm chúng ta vất vả đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Trong Tuyết Sơn không có con đường thăng Tiên, Ngôn ca nhi nói không sai, trong đó chỉ có một con quái vật không người đánh lại.”

Huyết quang còn chưa tới, cuồng phong đã quất rát mặt, khí tức vô cùng kinh khủng, hai vị Thần Văn buộc phải dùng toàn lực ngăn cản.

Đây chỉ mới là khí tức! Nếu cái bóng người đỏ máu kia thật sự đến thì ngay cả Thần Văn cũng không cách nào địch nổi!

Luồng khí tức này mạnh chả kém gì khí tức diệt thế của Hà Mẫu. Thần Văn bất lực, Từ Ngôn cũng vậy, cũng đang trong cảnh hung hiểm vô cùng.

Bởi vì Hắc Long đã biến mất, cảnh giới hiện giờ của Từ Ngôn có thể một mình đấu với năm vị Yêu Vương không bại, nhưng nếu bây giờ để hắn đối mặt với Hà Mẫu khủng bố kia, vẫn không hề có phần thắng.

Chết chắc rồi!

Rốp..rốp...Từ Ngôn bóp hai bàn tay nghe giòn vang, trong mắt nổi lên sát ý kinh người.

Từ khi cảm nhận được khí tức của bóng người trong huyết quang, Từ Ngôn giống như gặp được địch nhân của đời mình, hận ý trong lòng chực trào lên.

“Chủ nhân của Tuyết Sơn...”

Từ Ngôn vừa lẩm nhẩm, vừa cầm Giao Nha đã hư hại, phóng xuất ra toàn bộ phi kiếm ra, toàn thân hắn cũng bộc phát linh lực kinh người.

“Tránh ra...Người hắn muốn tìm...là ta...”

Thực lực quá cách biệt nhưng Từ Ngôn cũng không lựa chọn tránh né. bởi vì hắn biết, có tránh cũng vô dụng. Từ Ngôn đã có thể xác định bóng người trong huyết quang kia chính là người đã khống chế Sở Linh Nhi.

Cuồng phong càng trở nên mãnh liệt, Vương Khải đang há miệng tính nói gì nhưng lại phun ra ngụm máu tươi, bị cuồng phong thổi bay ra ngoài. Hà Điền cũng vậy. Cho dù cả hai vị Thần Văn đã dùng toàn lực, vẫn bị huyết quang đang tới gần đánh bay.

đầu tường đã bị tàn phá ki bắt đầu tróc ra từng khối đá lớn, vừa rơi xuống đã bị nghiền thành bột mịn. Ngoài xa, những nơi huyết quang đi qua, mặt đất rạn nứt, đất đá tan tành, cứ như là tận thế.

Vừa mới sống lại, Từ Ngôn lại tiếp tục gặp ngay tử kiếp. Hơn nữa, kiếp nạn lần này, hắn không nhìn ra tia hy vọng sống sót nào cả.Huyết quang càng tới gần, Nguyên Anh của Từ Ngôn càng xao động. Nếu chủ nhân của Tuyết Sơn muốn chiếm thân xác này của hắn, cũng phải bắt nó trả giá thật nhiều.

Từ Ngôn là chuẩn bị vào phút cuối sẽ tự bạo Nguyên Anh.

Vù!!!

Huyết quang đã đáp xuống đầu tường, trong đó là một Ma ảnh cao lớn, vô cùng dữ tợn, răng nanh trong miệng đỏ máu, hai mắt nhìn như hai cái hồ máu lớn.

Ma ảnh không chút tiếng động lơ lửng ở đầu tường. Lúc này bộ dáng của nó đã ngưng thực hơn trước, toàn thân đỏ rực màu máu, chỉ có chân trái thì có chút mơ hồ.

Nhìn vào chân trái đối phương, Từ Ngôn nhếch miệng nói:

“Ta chôn hơi ít Võ Thần đạn rồi.”

“Đã xong, bản thể ta đích thân tới. Ngươi, cũng nên biến mất...” Ma ảnh lầm bầm, thò ra hai trảo. Bên người Từ Ngôn có vô số kiếm quang phóng lên trời, bao gồm cả Giao Nha, nhưng tất cả đều tan tành dưới móng vuốt của Ma ảnh.

Ma trảo không ai cản được kia đang chụp lấy Từ Ngôn. Trong mắt Ma ảnh lộ ra vẻ đắc ý. Hư ảnh lần trước bị Bạch Long đánh tan chính là một đạo thần hồn mà nó vất vả lắm mới ngưng tụ ra được. Nhưng không sao, giờ đây đạo cấm chế cuối cùng kia đã bị phá vỡ nên nó có thể hàng lâm ở phiến thiên địa này.

Nó đã đến, như vậy thiên địa sắp có biến đổi lớn. Địch nhân của nó cũng sẽ hồn phi phách tán.

Hây dô!

Từ sau thành Linh Thủy chợt xuất hiện kiếm quang. Một bóng người nhỏ nhắn, mặc trang phục đỏ như lửa đang kiên quyết bay tới. Thân thể này có khí tức nhỏ yếu lại phát huy ra lực lượng còn mạnh mẽ đáng sợ hơn cả Thần Văn, xuyên qua thành Linh Thủy, xuyên qua uy áp của Ma ảnh, trong nháy mắt đáp xuống trước mặt Từ Ngôn.

Vẫn mái tóc dài mềm mại như thác nước, vẫn áo đỏ quen thuộc, dáng người mềm mại, cứ thế đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến Từ Ngôn chấn động, theo bản năng muốn đưa tay kéo nàng lại.

Hắn muốn kéo nương tử của mình. Cường địch mạnh như thế, nếu đối mặt Bàng Hồng Nguyệt ắt phải chết.

“Hồng Nguyệt!!!”

Oành!

Nữ tử kia giương tay, cũng không dùng kiếm, dùng một chưởng chụp đến hai trảo của Ma ảnh. Đôi cánh tay thon gầy nhưng mạnh mẽ kình thiên. Nàng vì phu quân không tiếc mạng mình cũng lao ra bảo hộ chàng.

Lẽ ra cánh tay này phải bị đập gãy nhưng lúc này lại bộc phát lực lượng kì dị. Trong đáy mắt Bàng Hồng Nguyệt có hào quang huyền ảo lưu chuyển giống như hai vầng trăng lạnh lẽo đồng thời hiện lên sâu trong hai đồng tử mắt.

“Là ngươi!”

Ma ảnh bị lực lượng kì dị này va chạm, toàn thân xuất hiện vết rách. Gã gắt gao nhìn chằm chằm vào ấn ký hai vầng trăng trong đáy mắt đối phương, rống lên một tiếng giận dữ và bộc phát toàn bộ lực lượng.

Từ Ngôn không nhìn thấy Bàng Hồng Nguyệt ở trước mắt nữa, bởi vì trước mắt hắn có hai quầng sáng rực rỡ nhưng âm trầm, lạnh như băng.

Mặt đất dưới chân không ngừng rạn nứt, hình thành nhiều rãnh sâu đồng tâm, lan ra cả trăm dặm, có một số binh sĩ bị còn rơi vào trong rãnh nứt gãy. thậm chí đến các tu sĩ cũng đứng không vững.

Đùng!

Một tiếng nổ mạnh vang lên nặng nề, hai quầng sáng kia tan rã, Ma ảnh vỡ vụn hóa thành từng đốm máu sáng li ti, mang theo tiếng gào thét phẫn nộ, không cam lòng trước khi tiêu tán trong hư không. Dáng người nhỏ nhắn mặc áo đỏ kia bay ngược lại, chậm rãi ngã vào ngực phu quân của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.