Sở Hoàng sơn, trong đại điện vàng son lộng lẫy.
Sở Thương Hải đã vẫn lạc trong cuộc chiến hà mẫu, hôm nay tọa trấn Sở Hoàng sơn chính là Trấn Sơn vương Sở Bạch.
Có hai vị khách đến, một người là thanh niên mặc áo gấm, người còn lại là gã đàn ông xấu xí.
Từ Ngôn đến không có gì ngoài ý, chỉ là Yêu vương Nê Địa đến đây khiến Sở Bạch trở tay không kịp.
Nghênh đón hai vị cường giả xong, sau khi Sở Bạch biết được ý đồ của Yêu vương thì tông chủ Nhạn Hành Thiên cũng đến đấy tiếp kiến.
Đến đại điện cùng Nhạn Hành Thiên còn có cả Sở Linh Nhi.
“Yêu vương đích thân tới, Hành Thiên không tiếp đón từ xa.” Nhạn Hành Thiên nhanh chóng đi tới, chắp tay khom người, thi lễ thật sâu với Yêu vương Thiên Bắc.
Cảnh giới Nguyên Anh có thực lực ngang với Đại yêu, cho nên tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám lãnh đạm với Yêu vương.
Nhạn Hành Thiên âm thầm liếc mắt nhìn thấy Từ Ngôn ngồi bên kia, lúc này mới an tâm không ít.
Thái Thượng trưởng lão không có ở tông môn, một vị Yêu vương tiến đến khiến Nhạn Hành Thiên phải nhận không ít áp lực. Dù sao đây cũng là Yêu vương ngang ngửa với cường giả Thần Văn, một khi người ta muốn động thủ thì e là toàn bộ Kim Tiền tông sẽ mai một thành bụi phấn mà thôi.
Cũng may còn có Từ Ngôn ở đây.
Từ Ngôn dùng sức một mình ngạnh kháng hạo kiếp, không biết từ lúc nào hắn đã dần trở thành người đứng đầu giới tu hành Nhân tộc. Có hắn, như thể có thanh Định Hải Thần Châm tọa trấn, khiến mọi thứ đều an ổn cả.
Trương Đại Kiềm căn bản không để ý tới Nhạn Hành Thiên mà chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Linh Nhi, rồi đi vòng quanh đối phương ba vòng, mũi hếch lên ngửi ngửi một lúc lâu. Sau đó gã mới lắc đầu không nói.
“Không có Long khí, cũng không có rồng ngâm, càng không có long ảnh... Nha đầu, rồng của ngươi đâu rồi?”
Trương Đại Kiềm trầm mặt hỏi một câu, hai mắt lóe lên ánh sáng màu lam quỷ dị. Vị Yêu vương Thiên Bắc này vừa nhìn Sở Linh Nhi đã trực tiếp vận dụng thiên phú của mình.
Ánh sáng màu xanh lam trong mắt kia không làm tăng cường thị lực mà là độc lực lướt nhanh mà hiển hiện thành. Năng lực chân chính của Yêu vương tộc bò cạp không chỉ có kịch độc, mà còn có cảm giác mạnh mẽ.
Cảm giác được trùng chạy chim bay trong phạm vi ngàn dặm!
Thiên phú tộc bò cạp cực kỳ đặc thù, cũng tương tự Linh thức của Nhân tộc. Năng lực cảm giác của Yêu vương tộc bò cạp không kém gì Linh thức của Thần Văn, thậm chí còn vượt qua cả Thần Văn.
Cũng vì năng lực cảm giác mạnh mẽ này mà đám Yêu vương Thiên Bắc mới để Trương Đại Kiềm đến đây. Thứ nhất là dùng năng lực cảm giác của Trương Đại Kiềm phát giác ra khí tức của Yêu chủ, thứ hai là có thể không chọc giận đến cường nhân như Từ Ngôn.
Một người đến Thiên Nam, không chỉ tỏ thành ý mười phần, mà cũng đại biểu cho sự kiêng kị của Yêu vương.
Kiêng kị đối với cá nhân Từ Ngôn.
Bị một Yêu vương hỏi dò, Sở Linh Nhi lộ ra bối rối không ít, gấp gáp gật đầu rồi trốn ngay sau lưng Từ Ngôn.”Ta không có rồng nha, không nuôi qua, thật sự chưa từng nuôi qua mà.” Sở Linh Nhi núp sau ghế Từ Ngôn ngồi, ngẩng đầu thò mặt ra nói.
“Yêu chủ không thể nuôi được đấy...” Trương Đại Kiềm cười khổ một tiếng, mắt nhìn Từ Ngôn, lòng tự nhủ thật cũng có người nuôi được rồng đấy mà.
Tuy rằng Bạch Long mới là Yêu chủ, nhưng thân phận Hắc Long cũng không kém Yêu chủ là bao. Trương Đại Kiềm không dám động tới con Hắc Long cổ quái của Từ Ngôn, mà gã lại không nhìn ra cái gì ở Sở Linh Nhi cả, chỉ đành ngồi ở một bên than thở.
“Hồn phách Bạch Long không có trong cơ thể Linh Nhi, lần này mất hết hi vọng về Yêu vương đại nhân rồi sao?”
Lúc này Từ Ngôn mới mở miệng nói: “Linh Nhi còn nhỏ, Yêu vương đại nhân các ngươi đừng cả ngày tới dọa nàng, bằng không Quỷ Diện lại qua Thiên Bắc hù dọa đám Đại yêu một phen vậy.”
Nghe thấy người ta uy hiếp rõ rành rành ra đấy, Trương Đại Kiềm cười xấu hổ nói: “Từ đạo hữu quá lo lắng, những lão gia hỏa chúng ta tuổi tác thế này rồi, làm sao còn đi dọa một đứa bé gái hả? Hôm nay đã xác nhận trên người nha đầu kia không có Yêu chủ Yêu chủ, sau này tuyệt sẽ không tới quấy rầy nữa.”
Đám người Nhạn Hành Thiên nghe thấy vậy, khóe mắt khẽ giật giật. Có thể khiến Yêu vương ăn nói khép nép thế này cũng chỉ có Từ Ngôn, chứ đổi lại là Thái Thượng trưởng lão tọa trấn e rằng còn phải lễ nhượng Yêu vương thêm ba phần.
“Thiên Bắc không có Yêu vương mọc cánh sao?” Từ Ngôn đột nhiên hỏi một câu.
Lôi Vũ là Yêu vương loài khỉ, Trương Đại Kiềm là bò cạp, Văn Thất Dạ là Hồ tộc, Thanh Nha là Lang tộc, Lôi Sơn thì là Lôi Tượng. Năm Yêu vương không có Yêu vương nào thuộc về họ bay lượn cả.
“Có một vị, chẳng qua không ở Tình Châu mà quanh năm trú ngoài đảo hải ngoại” Trương Đại Kiềm không biết Từ Ngôn có ý tứ gì, trầm ngâm một chút rồi cũng nói rõ ra.
“Không có ở Tình Châu? Ở hải đảo?” Từ Ngôn có chút hăng hái hỏi thăm: “Nói một chút, vị Yêu vương phi hành kia có lai lịch thế nào?”
“Kim Uế ưng, tính ra có bà con xa với Long Tước nhất tộc, tốc độ phi hành cực nhanh, ngay tích tắc có thể đi tới ngàn dặm. Một đôi cánh ưng có thể lướt mây cưỡi gió, Thần Văn Nhân tộc khó mà đạt đến.”
Trương Đại Kiềm hít hà không thôi, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ Từ đạo hữu có biết đến Yêu vương Kim Uế? Kim Uế kia cực kỳ cao ngạo, khinh thường nghỉ lại ở Tình Châu cho nên vẫn luôn ở hải ngoại. Ngay cả đám Yêu vương chúng ta cũng khó gặp mặt.””Không quen biết.” Từ Ngôn tùy ý nói: “Qua đợt này tính tìm Kim Uế kia mượn ít đồ.”
“Mượn cái gì?” Trương Đại Kiềm khó hiểu.
“Tính đi xa nhà, mượn đôi cánh Yêu vương sử dụng.” Từ Ngôn thuận miệng nói ra.
“Mượn cánh?” Trương Đại Kiềm trợn tròn mắt, há to miệng, không nói ra lời.
Kim Uế ưng dựa vào đôi cánh phi hành kia mà, muốn mượn đi? Há không bằng thu lấy một Yêu vương luôn sao?
Trương Đại Kiềm đưa mắt nhìn Từ Ngôn, đáy lòng thầm thở dài một hơi, lòng tự nhủ may mà mình không có cánh, bằng không có lẽ cũng phải đưa cho vị hung thần này mượn đi mất.
“Trong nhà còn đang hâm mấy bình rượu ngon, để lâu hư mất, cáo từ, cáo từ.”
Trương Đại Kiềm xác nhận trong cơ thể Sở Linh Nhi không có khí tức Bạch Long, mục đích đã đạt được, cho nên bèn đứng dậy. Gã sợ lát nữa Từ Ngôn lại mượn đồ gì đó, cái khác không nói, chứ Trương Đại Kiềm gã còn có một cặp càng lớn cùng với cái đuôi móc câu kịch độc cơ mà.
“Yêu vương đại nhân đi thong thả, ta sẽ không tiễn.”
Từ Ngôn không đứng dậy, miệng nói không tiễn, quả là không đứng dậy tiễn nửa bước.
Trương Đại Kiềm rời đi, Nhạn Hành Thiên rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra. Ông ta nhìn về phía Từ Ngôn, ánh mắt đã đầy phức tạp, bởi vì hôm nay xưng hô có hơi phiền phức. Ông ta không biết gọi Từ Ngôn thế nào cho phải nữa.
Vừa nhìn thấy Trương Đại Kiềm rời khỏi đại điện, Sở Linh Nhi chực nhảy ra khỏi sau ghế Từ Ngôn, nói: “Làm ta sợ muốn chết. Đó là Yêu vương nha, không gì không làm được nha, vậy mà trước mặt Ngôn ca ca như thể vãn bối vậy.”
“Đừng vô lễ!” Nhạn Hành Thiên trầm mặt, nói: “Bối phận Từ trưởng lão cao quý, làm sao ngang bằng thế kia được.”
“Không sao, nàng kêu sao cũng được.” Từ Ngôn khoát tay áo.
“Nói đầu nói đuôi thì hắn vẫn là sư đệ ta.”
Sở Bạch vừa cười ôn hòa vừa nói, chẳng qua sắc mặt có chút trắng bệch. Thương thế y quá nặng, dù có nhận được lực lượng Nguyên Anh Sở Hoàng thì hiện nay vẫn chưa khỏi hẳn.
“Sư huynh nói đúng, ta vẫn là Từ Ngôn, Từ Chỉ Kiếm nha.” Từ Ngôn cười khẽ một tiếng, nhìn về phía Nhạn Hành Thiên hỏi: “Tông chủ, Thái Thượng trưởng lão hiện ở nơi nào?”
“Thái Thượng trưởng lão đi hải ngoại.” Nhạn Hành Thiên trầm giọng nói ra: “Từ khi hạo kiếp chấm dứt, phần lớn đệ tử tông môn đều trở về sơn môn. Nhưng mà hòn đảo hải ngoại vẫn còn có người trấn giữ, cũng tính là chi nhánh sơn môn Kim Tiền tông chúng ta. Nửa tháng trước Thái Thượng trưởng lão đã rời tông đi tới hải ngoại, chỉ lưu lại phân phó, nếu Từ trưởng lão có tới tìm người thì cứ đi qua hòn đảo hải ngoại là được.”
Dứt lời, Nhạn Hành Thiên thuật lại phương vị hải đảo lần nữa.
Từ Ngôn chuyện phiếm cùng cố nhân vài câu rồi rời khỏi Sở Hoàng sơn. Hắn do dự một lát, cả người khẽ động rồi bay về phía Thiên Hải lâu.