Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 916: Q.4 - Chương 916: Quyển 8 - Chương 907: Thiếu mất một đóa hoa




“Có quỷ!!!”

Một tiếng gào thét sợ hãi vang lên trong Thiên Cơ phủ, đánh thức Xà vương đang ngủ say, dọa luôn cả bọn cua hối hả bò vào trong nước. Sau đó, cửa gỗ mở dần, Từ Ngôn trầm mặt đi ra.

“Quỷ ở đâu?” Từ Ngôn chất vấn bằng một giọng nói nặng nè.

“Ngay ở đây! Con bù nhìn này ăn hoa, rồi mắt nó có thể chuyển động nữa! Nó trừng mắt với tiểu nhân!” Hải Đại Kiềm chỉ vào con bù nhìn. Tình cảnh ban nãy hù dọa gã sâu sắc. Dù gã là một Yêu linh nhưng có bao giờ từng gặp qua cảnh tượng khó tin như thế.

“Ăn hoa? Còn trừng mắt với ngươi à?”

Từ Ngôn nghi hoặc, nhìn con bù nhìn rơm kia. Hắn đưa tay gỡ hai con mắt kia xuống, nhìn kỹ, rồi xoa xoa vài cái,

“Con mắt này làm bằng đá tảng. Ngươi dám noi một cục đá có thể trừng ngươi? Vả lại, con bù nhìn này còn không có miệng, ăn hoa bằng gì? Hay là chính bản thân ngươi ăn?”

... Bốp bốp bốp...

Một trận đòn nhừ tử đã xong, cuối cùng Hải Đại Kiềm đổi giọng.

“Trưởng lão tha mạng, là do ta nhìn lầm. Vì quá đói, nên ta nhất thời hoa mắt!”

“Ngay cả Yêu linh cũng đói bụng, xem ra mình bế quan lâu quá rồi...”

Từ Ngôn thu nắm đấm lại, đi đến trước mặt người rơm. Một vẻ tưởng niệm lóe ra từ ánh mắt của hắn.

Đây chính là di vật duy nhất của vợ hắn.

“Lấy chút linh tửu cho ta, rồi về đây ăn cơm.”

Từ Ngôn xoay người, dặn một câu như thế, rời bước ra sân, rời khỏi Thiên Cơ phủ.

Mặt mũi Hải Đại Kiềm sưng vù. Gã vất vả bò dậy, cười khúc khích, chẳng còn nhớ vụ bù nhìn biết động, chạy vọt về căn phòng lớn cất giữ linh tửu. Lần này, con rắn ngốc nghếch kia cũng không dám chặn đường gã rồi.

Bế quan nhiều năm, bóng dáng của Từ Ngôn lại xuất hiện trên lưng chim ưng lần nữa.

“Thần Văn mất hai mươi năm để đi. Chẳng biết Kim huynh cần bao nhiêu năm nữa đến tới nơi?” Từ Ngôn nhìn bầu trời xa xăm, mở miệng hỏi.

“Không đến mười năm, chẳng mấy chốc sẽ đến.” Kim Uế đập mạnh hai cánh, tốc độ chợt tăng lên, đắc ý nói: “Bầu trời luôn luôn là địa bàn của Ưng tộc nhà ta. Dù Nhân tộc các ngươi có tu vi cao thâm cỡ nào, bàn về đi đường xa xôi, chắc chắn không phải là đối thủ của bản vương, ha ha.”

“Vất vả cho Kim huynh chuyến này rồi. Bên trong có rượu, chờ ta câu một con cá lớn, chúng ta cùng thưởng thức một buổi tiệc cá nhé.”

“Được!”

Kim Uế cười to, đáp xuống. Khi độ cao rơi gần mặt biển, gã đập cánh mạnh một phát, cả thân yêu to lớn lượn giữa không trung, trong khi Từ Ngôn phóng vào giữa biển.

Vừa bay xuống, mặt nước tách ra, hình thành một con đường rõ rệt. Dường như biển cả cũng sợ hãi vị cường giả này.

Trong biển có cá, lại có rất nhiều. Bọn chúng đều là những con thú dữ với thân hình to lớn. Ở vị trí xa nhất, còn có một cặp mắt kì quái màu xanh xanh tựa nước biển đang di chuyển liên tục, đi kèm với tám cái xúc tu có hình thù kỳ dị đang trôi nổi bất định.

“Một con bạch tuộc lớn! Hôm nay ăn nhà ngươi vậy!” Từ Ngôn khẽ cười, lao về phía biển sâu. Hắn bắt pháp quyết, dòng nước ở chung quanh hóa thành hàng vạn thanh thủy kiếm, dồn dập chém tới.

Tay không chiến Đại yêu!

Thân là bá chủ trong biển cả, con Đại yêu Bạch tuộc to lớn này có cảnh giới cực cao! Vừa thấy có người tấn công tới, nó liền vung vẩy tám cái xúc tu đón đỡ.Những sinh linh nào dám to gan xuất hiện tại địa bàn của nó, nó liền đánh dấu đối phương thành con mồi.

Kim Uế đang lơ lửng phía bên trên, nhìn cuộc ác đấu bên dưới mà chẳng mảy may lo lắng tí nào.

Từ Ngôn là kẻ có thể dùng tay không đánh cho một vị Yêu vương như gã khó mà ngóc đầu lên nổi, năng lực của hắn còn đáng sợ hơn cao thủ Thần Văn. Muốn đối phó với một tên Đại yêu biển cả, cơ bản đó dễ như trở bàn tay.

Đúng như dự đoán, không lâu sau, sóng lớn cuồn cuộn xuất hiện lần nữa. Bọt nước tách ra, Từ Ngôn dùng một tay lôi một con quái vật khổng lồ đi lên.

“Con này nướng ăn là ngon nhất, khà khà!” Kim Uế rất hài lòng với phần thực phẩm này. Nó xoay thân một cái, biến ra hình người, đứng lơ lửng ngoài khơi.

Sau khi Từ Ngôn mang con quái vật Đại yêu bạch tuộc này lên, hắn bèn đánh ra một đạo phép thuật hệ băng đông cứng lớp nước dưới chân mình lại. Tiếp theo, hắn lấy Thiên Cơ phủ ra, mở cổng, mời Kim Uế vào trong.

Hải Đại Kiền đã chuẩn bị xong rượu ngon và rau khô từ lâu. Gã đang đứng trong sân, nâng một túi gạo, nắm một ít bỏ vào trong miệng, nhai hai cái rồi nuốt luôn.

Gã này đã đói bụng đến phát điên, nên ăn sống luôn rồi...

Trong khi chờ Từ Ngôn, Hải Đại Kiềm không thể làm gì khác hơn là dùng gạo sống lót dạ. Chẳng phải gã không muốn ăn cơm chín, mà là gã không biết làm. Thân là Yêu linh Thiên Bắc, được cơm dâng tận miệng, gã có bao giờ đích thân nấu cơm đâu.

Cũng may răng miệng của gã vẫn tốt, ăn luôn cả gạo sống cũng chẳng sao.

Vừa chờ Từ Ngôn, thỉnh thoảng Hải Đại Kiềm ngó chừng con bù nhìn ở đối diện này. Gã có cảm giác con người rơm kia không đơn giản, lại vô cùng kỳ lạ.

Yêu linh không hề sợ quỷ, đặc biệt là loại người vô tâm vô tư lự như Hải Đại Kiềm. Gã thuộc tộc cua Đại Vương, trời sinh độc ác tàn nhẫn, dù gặp quỷ thật đi nữa cũng không hề sợ sệt. Thế nhưng mà, dù gì đi nữa con bù nhìn này không phải là quỷ vật, mà chỉ là một đống rơm. Đây chính là chuyện khiến gã cảm thấy sợ hãi nhất.

Trong khi đang nhìn kỹ, Hải Đại Kiềm nhận ra hai con mắt bằng đá tảng ấy lại nhích nhẹ, dường như đang ngó chừng gã vậy.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi còn nhìn, ta móc mắt ngươi ra!”

Hải Đại Kiềm nổi da gà khắp người. Rơm rạ mà biết di động ư? Gã chưa bao giờ thấy chuyện gì kỳ quái như thế này cả.

... Leng keng...

Lá xanh trên đầu bù nhìn rơm lay động nhẹ, phát ra âm thanh đinh đang nhẹ nhàng.Hô to một tiếng, Hải Đại Kiềm giật mình, đứng phắt dậy, mớ gạo đang nhai trong miệng rào rào rơi rớt.

“Để ta nói cho ngươi biết...” Hải Đại Kiềm lúc lắc cái càng to lớn, giở giọng uy hiếp: “Lão tử không hề sợ ngươi nhé! Đừng nghĩ rằng ngươi là một con bù nhìn thành tinh thì có thể dọa được lão tử. Có ngon thì nhào vô, chúng ta đại chiến một trận!”

... Hi hi hi...

Dườing như có tiếng cười của một cô gái vang lên. Hải Đại Kiềm dỏng tai lắng nghe, rồi sợ hãi đến mức tóc gáy dựng đứng.

“Là thứ gì... Chẳng lẽ người rơm thành tinh thật ư?”

Trong lúc sợ hãi, Hải Đại Kiềm liền nổi giận, hóa ra thân yêu. Cái càng to lớn duy nhất của con cua Đại vương này vung tới vung lui, nhấp nhá về phía con bù nhìn, trông vô cùng khí thế. Nhưng mà, gã không hề dám tiến tới, dù chỉ là một bước.

“Nhào vô! Ngon thì nhào vô! Lão tử không sợ ngươi đâu!”

Ọt ọt!

Hải Đại Kiềm bị dọa sợ đến mức nổi da gà khắp người, không tự chủ được, phun ra vài bong bóng nước. Lúc này, có tiếng bước chân vang lên; Từ Ngôn và Kim Uế vừa nói chuyện, vừa đi vào sân.

“Tiện thể có thêm con cua lớn đó kìa.” Kim Uế cười ha ha, nói: “Từ trưởng lão, đưa cho ta con cua này đi. Ta định làm món hấp, bản vương có thói quen ăn cua thì nhai luôn cả xác.”

Ọt ọt ọt ọt ọt ọt...

Hải Đại Kiềm vô cùng sợ hãi, phun ra hàng loạt bong bóng, chân cua mềm nhũn, vội vàng xoay người, ngoan ngoãn tiến lên chào hỏi.

“Yêu vương đại nhân giá lâm, tiểu nhân không thể tiếp đón từ xa, mong ngài thứ tội. Kẻ hèn này là Hải Tiểu Kiềm, chuyên phụ trách quét dọn khu tực sân vườn này, khà khà.”

“À, thì ra là một con Yêu linh hóa hình.” Kim Uế ngẩn người, khoát tay, nói: “Tiếc thật, thế thì không thể ăn ngươi rồi. Đi chuẩn bị tiệc rượu nhanh lên.”

Hải Đại Kiềm lau mồ hôi, cảm giác như vừa được ban ân tha mạng, thấy Từ Ngôn không để ý đến mình, suy nghĩ một chút, bèn bước đến gần, nói nhỏ: “Trưởng lão đại nhân, con bù nhìn kia không những trừng ta, mà nó còn cười nữa!”

Vừa bẩm báo xong, Hải Đại Kiềm trông thấy vẻ mặt của Từ Ngôn sa sầm xuống, liền quay đầu bước đi một cách vội vàng: “Ta đi lấy rượu, ta đi lấy rượu!”

Sau khi nổi lửa trong sân, những phần cơ thể được xẻ ra từ Đại yêu bạch tuộc được mang vào nướng, bên ngoài cháy sém, bên trong chín tái, tỏa ra mùi vị thơm lừng. Từ Ngôn và Kim Uế trò chuyện với nhau vui vẻ, cả hai thỉnh thoảng cười to sang sảng.

Kim Uế ăn rất nhiều, một mình ăn hết một nửa con bạch tuộc này. Từ Ngôn ăn không nhiều lắm, còn lại thì cho Hải Đại Kiềm.

Hải Đại Kiềm ăn xong một bữa, xem như cũng no nê, bèn ngồi xuống đánh ợ một cái rồi ngồi xổm ở cửa vào viện tử. Gã hài lòng vỗ bụng một cái. Chờ vị Yêu vương Kim Uế ăn uống no say rồi rời khỏi Thiên Cơ phủ, Hải Đại Kiềm bèn chạy đến gần Từ Ngôn một lần nữa.

Gã há to mồm, chỉ vào con bù nhìn trong góc kia, bẩm báo một cách thần bí: “Trưởng lão đại nhân, tiểu nhân không có nói láo mà. Con bù nhìn đó biết chuyển động, nó còn ăn một đóa hoa nhỏ màu xanh lục nữa. À không đúng, thật ra là do đóa hoa ấy bò lên người nó, rồi hòa vào trong thân thể.”

Vốn dĩ Từ Ngôn cũng không thèm bận tâm, cho là Hải Đại Kiềm nói hươu nói vượn. Thế nhưng, vừa nghe gã nhắc đến đóa hoa nhỏ màu xanh lục, vẻ mặt của hắn lập tức biến đổi.

“Đóa hoa nhỏ màu xanh lục à?”

Ngẫm nghĩ một lát, hắn bèn mở rộng linh thức, bao phủ cả dãy nhà liền kề. Có một vài đồ vật quý giá được cất giữ tại đó, ví dụ như Mộc bản nguyên mà hắn hái từ Thánh Địa.

Thiên Cơ phủ có công dụng cất chứa, tựa như túi trữ vật vậy. Từ Ngôn cất giữ tất cả những món vật liệu tại nơi này, chỉ cần hắn điều động tâm niệm là có thể kiểm tra tất cả.

Sau khi hắn kiểm tra tổng số lượng những đóa hoa nhỏ màu xanh Mộc bản nguyên, bèn giật mình.

Quả thật, trong những đóa hoa nhỏ màu xanh chứa đựng Mộc bản nguyên kia... Thiếu mất một đóa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.