Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 1024: Q.4 - Chương 1024: Quyển 9 - Chương 1016: Lòng người khó dò




Dịch: Niệm Di

***

Vào lúc nửa đêm, trong khi cuộc thi điêu khắc băng trong tết Phong Tuyết đang diễn ra, có một thanh niên bước ra khỏi nhà trọ nơi các đệ tử của đảo Lâm Uyên đang ở.

Người này đội một chiếc mũ nhỏ hình quả dưa, kéo vành che xuống rất thấp, có chòm râu nhỏ trên cằm, nước da ngăm đen cùng đôi mắt sáng ngời.

Bước ra khỏi khách sạn, thanh niên này lập tức hòa vào đám đông trên phố. Y không đi xem cuộc thi điêu khắc băng mà đến khu vực quầy hàng tại phường thị trong Tuyết thành.

Trên thực tế, hầu hết quầy hàng nơi này đều là dạng lộ thiên. Nếu muốn bày gian hàng tại phường thị, người bán phải nộp linh thạch cho Tuyết quốc. Giá trả cho các gian hàng tương đối rẻ trong khi tiền thuê các cửa hàng lớn lại rất cao.

Loanh quanh khu vực gian hàng một hồi, Vương Chiêu cải trang thành nam giới xác nhận không ai theo dõi mình, bèn tìm đến một gian hàng lớn.

Chủ quầy hàng này là một người đàn ông trung niên đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần sau quầy, trông rất tự tại. Trên quầy bày bán rất nhiều hàng hóa gồm da thú, linh thảo, chủ yếu là đến từ Hải vực.

“Trang thúc!”

Vương Chiêu nói nhỏ. Ông chủ gian hàng này chính là trưởng lão Kim Đan Trang Vạn Kiệt của đảo Lâm Uyên. Dĩ nhiên, quầy hàng này cũng là cơ sở kinh doanh của đảo Lâm Uyên tại phường thị Tuyết thành. Nơi đây không chỉ để bán các tài liệu khác nhau trên đảo, mà còn là để thu thập tin tức về vùng Tây Châu Vực.

Vốn đang nhắm mắt tịnh tâm, nghe thấy tiếng gọi Trang Vạn Kiệt bèn mở mắt ra. Vừa nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đối diện, ông ta ngờ vực quan sát một phen, sau đó thì thào: “Là Vương Chiêu ư?”

“Là con đây, Trang thúc.” Vương Chiêu gật đầu báo tên, đang định nói tiếp thì lập tức bị cắt ngang.

“Lông và da của Ngân Trư thử không hề rẻ. Lại đây lại đây, chúng ta thương lượng xem sao.” Trang Vạn Kiệt lặng lẽ liếc nhìn quầy hàng hai bên, sau khi khẳng định không có ai chú ý tới mình, bèn mời chàng trai đối diện ngồi vào sau quầy.

Ngồi nói chuyện với người mua có nghĩa là hai người không muốn để người khác biết về giao dịch của họ. Vậy nên, cảnh tượng này rất bình thường.

“Phụ thân ra lệnh cho ta dẫn theo mười bảy đệ tử cảnh giới Trúc Cơ đến bái nhập vào Địa Kiếm tông. Nhưng có người của đảo Bát Lan ở khu chợ này đã nhận ra ta. Trang thúc có thể hộ tống chúng ta một đoạn đường được không?”

Vương Chiêu kể sơ qua về hoàn cảnh của mình. Trang Vạn Kiệt là tu sĩ sinh ra và lớn lên trên đảo Lâm Uyên, cực kỳ trung thành. Bằng không, đảo chủ cũng sẽ không cắt cử ông ấy đến khu phố chợ Tuyết thành tại Tây Châu Vực thế này.

“Người của đảo Bát Lan đã giao thủ với các ngươi rồi à?” Trang Vạn Kiệt nghiêm mặt, trầm giọng hỏi.

“Bọn chúng theo dõi ta nhưng là bị một sư đệ dẫn dụ đi hướng khác, lúc trở lại thì đệ ấy cũng đã xử lý hết lũ bám đuôi rồi.” Vương Chiêu nói bằng một âm điệu cực nhỏ, “Lần này, ta mang theo không ít đệ tử, sợ sẽ liên lụy bọn họ. Thế nên mới nghĩ đến Trang thúc.”

“Yên tâm, thúc đi cùng ngươi.” Trang Vạn Kiệt chẳng hề nghĩ ngợi, nói ngay, “Đảo Bát Lan nương nhờ vào Kim Ngọc phái. Theo ta biết, có ba tên ở Kim Đan đóng quân tại đây. Nếu bị người đuổi theo, quả thực rất nguy hiểm. Các ngươi đang ở đâu? Cứ về trước đi, đóng quầy hàng xong, thúc sẽ tới tìm ngươi, đưa các ngươi đến Đại Kiếm tông an toàn rồi sẽ trở lại. ”

“Cảm ơn Trang thúc!” Vương Chiêu vui mừng khôn xiết. có Kim Đan hộ tống, bọn họ sẽ lên đường an toàn hơn nhiều.

Để lại thông tin nơi ở xong, Vương Chiêu rời phường thị về thẳng khách sạn. Nàng chờ đợi nhóm đệ, muội khác quay lại để báo tin vui cho mọi người.

cách làm của Vương Chiêu có vẻ rất an toàn. Mặc kệ người của đảo Bát Lan có lần ra được hành tung của mình hay không, cứ ưu tiên tìm một vị cường giả Kim Đan đến che chở trước đã. từ đó, phe nàng coi như được tiếp thêm một phần sức mạnh.

Tuy nhiên, cô con gái của đảo chủ đảo Lâm Uyên chỉ sinh ra và lớn lên ở mỗi hòn đảo ấy, chưa bao giờ đi ra thiên hạ hay dấn bước đến những hiểm địa. Cô lại càng không biết nguy hiểm nhất thế gian không phải là tình cảnh, mà là nhân tâm.

lúc Vương Chiêu rời đi, Trang Vạn Kiệt lặng lẽ ngồi sau gian hàng, không vội đóng quầy mà cúi nhẹ đầu, tỏ vẻ rối rắm.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc vị trưởng lão Kim Đan của đảo Lâm Uyên này đã có quyết định cuối cùng. ánh mắt lão toát ra vẻ lạnh lẽo.

“Quả nhiên đảo chủ muốn bám lấy Địa Kiếm tông, nhưng cục diện ở Tây Châu Vực không như ngày xưa nữa. Kiếm Vương điện càng lúc càng suy yếu trong khi Phản Kiếm Minh ngày càng mạnh dần, sớm muộn gì cũng thay vào vị trí ấy. Chim khôn chọn cây tốt mà đậu, hiền thần cần chọn minh chủ mà thờ...”

Giữa lúc tự thì thầm, trong mắt Trang Vạn Kiệt đã dần dần chuyển thành lạnh lùng.

“Một mạng của con gái đảo chủ đảo Lâm Uyên chắc đã đủ để đổi lấy một viên Cửu Khiếu đan. Chỉ cần lấy được loại đan dược ấy, ta sẽ có hy vọng bước vào cảnh giới Kim Đan trung kỳ!”

Nhanh chóng thu dọn hàng hóa trên quầy, Trang Vạn Kiệt bước thẳng ra khỏi phường thị, chạy nhanh đến trụ sở Kim Ngọc phái tọa lạc bên trong hoàng cung của Tuyết thành. Sơn môn thực sự của phái này không nằm ở Tuyết thành. Trụ sở bên trong hoàng cung nơi đây chỉ tương đương với chi nhánh của Kim Ngọc phái mà thôi. Lấy mạng con gái đảo chủ đảo Lâm Uyên để đổi lấy lợi ích chính là kế hoạch của Trang Vạn Kiệt. Ông ta đã tạo mối quan hệ với ba vị trưởng lão Kim Đan của đảo Bát Lan đóng quân tại Kim Ngọc phái từ lâu. Nhờ vào việc lăn lộn tại phường thị nhiều năm, Trang Vạn Kiệt biết rằng vùng Tây Châu Vực hiện nay không chỉ có mỗi một Kiếm Vương điện thống trị. Thay vào đó, chính là cục diện quần hùng cát cứ khắp nơi.

Lòng người khó dò, Vương Chiêu còn tưởng đã tìm được một vị cường giả che chở, nào ngờ chính mình đã tự gây ra họa sát thân.

...

Trong hoàng cung óng ánh, Từ Ngôn đang theo sau Quốc chủ đi đến một hoa viên kỳ dị.

Chỉ người đoạt giải nhất trong cuộc thi điêu khắc băng mới có tư cách bước vào hoàng cung, mà tuyết quả chỉ tồn tại trong hoa viên hoàng cung Tuyết quốc.

Chỉ có một mình Từ Ngôn vào cung còn nhóm người Phí Tài đã trở về khách sạn vì không đủ tư cách.

“Tượng băng Quỷ Diện hẳn là vị một cường giả? Kẻ đó đến từ đâu? Tại sao lại có sát khí nặng đến vậy?”

Quốc chủ ôn hòa hỏi về nguồn gốc của tượng băng, không hề để ý đến hành động keo kiệt của Từ Ngôn khi lấy đi Ngũ Thải châu từ mắt trái của tác phẩm ngay sau khi giành được hạng nhất.

“Quốc chủ đoán sai rồi. Người mang mặt nạ quỷ đó là hình tượng mà tại hạ từng thấy trong một cơn ác mộng.”

Từ Ngôn trả lời rất tự nhiên, phù hợp chuẩn mực: “Trong một giấc mơ nhiều năm trước, tại hạ mơ thấy một người đeo mặt nạ quỷ, tay trái cầm đao, tay phải nắm kiếm, bước trên con đường đẫm máu, tru diệt hàng vạn sinh linh. Người đó đến từ biển máu, muốn lấy mạng tại hạ. Ta chỉ có thể chạy trốn hết sức mình. Khi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, khắp người toát mồ hôi lạnh, tâm thần chấn động suốt nửa năm. Trong thời gian đó thậm chí tại hạ không thể tập trung tu luyện, khó mà diễn tả cho được. “

“Thật là một giấc mơ kỳ lạ!”

Nghe xong, nữ quốc chủ vô cùng ngạc nhiên, nói: “Xem ra ngươi đang bị ác mộng vây khốn, không dễ để thoát ra. Phải biết rằng sự tồn tại của ác mộng hoàn toàn không phải là bịa đặt. Một khi ác mộng được cô đọng và thành hình sẽ ăn sâu vào lòng người, ngay cả tu vi Kim Đan cũng khó mà thoát khỏi.”

“Có lẽ do ta may mắn. Ngẫm lại, ta vẫn còn sợ hãi đây này.” Từ Ngôn cười nói, trông rất bình tĩnh.

“Từ Tam, tên của ngươi có vẻ đơn giản, nhưng bản thân ngươi không hề đơn giản.”

Thấy người bên cạnh trả lời rất vừa phải, nữ Quốc chủ buộc phải liếc nhìn chàng trai này vài lần rồi nói: “Mặc dù Tuyết quốc của ta không phải là nơi đứng nhất nhì tại Tây Châu Vực, nhưng diện tích cũng không nhỏ, đặc biệt là có sự tồn tại của Định Hải thần châm là Kim Ngọc phái. Ta là Tuyết Cô Tình, không chỉ là quốc chủ của Tuyết quốc, mà còn là trưởng lão của Kim Ngọc phái. Vương giả giữa thiên hạ này đều có lòng riêng, hận không thể thu hết anh tài về dưới trướng của mình. Không biết ý của ngươi thế nào?”

Từ Ngôn hiểu rõ lời mời chào rõ ràng, bèn cười nói: “Đa tạ ý tốt của quốc chủ. Tại hạ đã quen thân phận của một tán tu sơn dã. Thoải mái quen rồi, khó mà thích nghi với sự ràng buộc của môn phái.”

Nghe người ta bảo không thích gò bó, Tuyết Cô Tình chỉ mỉm cười, không nhắc đến đề tài này nữa. Sau khi đi vào vườn, nàng bèn ra lệnh cho người chuẩn bị dụng cụ để hái tuyết quả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.