Dịch: Hoangtruc
Đi tới Chân Võ giới này, Kim Đan có Chân Anh của Từ Ngôn đã hoàn toàn bình thường không có gì khác lạ. Chỉ cần siêng năng tu luyện, tu sĩ trong trời đất này đều có thể đạt được Kim Đan và Nguyên Anh chân chính.
Phần vượt trội hơn hẳn chúng sinh nơi thế giới trong bình có thể biến mất đi ở Chân Võ giới nhưng có những thiên phú mà dù ở nơi nào vẫn đặc biệt nổi trội.
Vu oan giá họa, chụp mũ đội nồi người khác mới là thiên phú bẩm sinh của Thiên Môn hầu.
Những lời dạy bảo của Trang Vạn Kiệt lúc trước cực kỳ hợp ý Từ Ngôn, trừ cái tên là đạo lý của heo chó có hơi khó nghe ra thì đó quả thật chính là một loại đạo lý sinh tồn. Cho nên Từ Ngôn mới quyết định phải báo đáp lời dạy bảo của cường giả Kim Đan này thật tốt, cho ông ta biết được thế nào gọi là xua sói nuốt hổ!
Hắn xoa xoa hai mắt khiến mắt mình đỏ lên, rồi rống giận liên tục xuất kiếm như thể một trung bộc hộ chủ muốn dẫn dụ Kiều Văn Dương đi. Hắn càng cứ tỏ ra lo lắng công kích tới, Kiều Văn Dương lại càng ngó lơ hắn, chuyển toàn bộ chú ý lên người Trang Vạn Kiệt.
Trang Vạn Kiệt chỉ là Kim Đan sơ kỳ, một khi Kim Đan trung kỳ Kiều Văn Dương xuất toàn lực sáp lại, áp lực ông ta nhận phải càng tăng cao. Pháp bảo trường thương của ông ta vung múa thành bão hình thành khiên tròn cực lớn ngăn cản thế công lạnh thấu xương tới của đối phương.
Tiếng nổ vang không dứt không ngừng, hai Kim Đan ác chiến kinh người, đám người Vương Chiêu và Phí Tài căn bản không có không có cơ hội nhúng tay, cũng không dám nhúng tay vào.
“Lầm...” Trang Vạn Kiệt cắn răng ngăn cản, còn định mở miệng giải thích.
“Tầm Hoa Vụ Lý! Xem kiếm!”
Không để Trang Vạn Kiệt nói ra hai từ hiểu lầm, Từ Ngôn đã cắt ngang lời. Tốc độ phi kiếm của hắn cũng nhanh hơn ba phần, góc độ càng thêm xảo trá.
“Đa tạ trưởng lão đề điểm, chiêu tiếp theo phải làm sao?”
Người khác không dám xông vào vòng chiến của Kim Đan nhưng Từ Ngôn lại không quan tâm. Hắn còn phải bịt miệng Trang Vạn Kiệt lại kia mà, đứng xa làm sao làm được?
“Tiểu tạp...” Trang Vạn Kiệt tức giận đến choáng váng cả đầu, há miệng mắng to.
“Tiêu ách cầm phong! Chiêu thức hay!”
Kiếm nhanh chóng chuyển hướng. Từ Ngôn lại lần nữa cắt ngang lời Trang Vạn Kiệt. Lúc này đây hắn còn vận dụng thêm vài phần linh lực nữa, dù trường kiếm chỉ là pháp khí thượng phẩm nhưng tốc độ đã nhanh hơn nhiều, kéo lê từng tràng gió rít như tiếng cầm tiêu hòa hợp vào nhau. Chỉ là vừa tới ngay gần Kiều Văn Dương đã ngừng tấn công, đột ngột khựng lại.
Ô...ô...n...g!
Trường kiếm khựng đột ngột vang lên một tràng chấn động chói tai bao phủ cả hai người lại.
Đột nhiên bị sóng âm thuật đánh vào trong tai, Kiều Văn Dương vội vàng thúc giục linh lực phong bế kinh mạch bản thể, kinh hãi bấm độn pháp quyết. Một luồng sấm sét xuất hiện đánh thẳng tới Từ Ngôn.
Tuy uy lực sấm sét cực lớn nhưng pháp bảo có uy lực lớn hơn vẫn bị Kiều Văn Dương dùng nhắm vào Trang Vạn Kiệt.
Đối phương không chỉ cầm lấy túi trữ vật chứa tuyết quả mà còn chỉ điểm môn hạ đệ tử trong trận chiến cùng giai đầy nguy hiểm khiến Kiều Văn Dương giận tím mặt. Đây đây rõ ràng là không để gã vào trong mắt mà!
Tấn công như gió táp mưa rền khiến Trang Vạn Kiệt cực khổ không nói hết, ngoại trừ hợp lực ngăn cản thì ông ta chỉ có một mong muốn, hận không thể bóp chết Từ Ngôn đáng giận kia.”A! Mạng ta xong rồi!!!”
Đối mặt với lôi điện đánh tới, Từ Ngôn hét to một tiếng, sắp chết vẫn không quen nhắc trưởng lão nhà mình, giận dữ thét lên: “Trưởng lão chạy mau! Đệ tử có chết cũng không tiếc!”
Ầm ầm!
Sấm chớp nổ tung trong gió tuyết. Đám người Vương Chiêu Phí Tài hoảng hốt nhìn Từ Ngôn thúc giục trường kiếm đánh thẳng vào sấm sét, rồi bị sấm sét bao phủ.
“Từ Ngôn!”
“Từ sư huynh!”
Hai người kinh hô lên, mắt Vương Chiêu cũng đỏ lên. Nàng coi Từ Ngôn như sư đệ, đại sư tỷ như nàng không cách nào chịu nổi cảnh nhìn sư đệ, sư muội mình gặp nạn.
Uy lực của sấm sét quá mạnh mẽ. Dù sao thì cũng là một kích toàn lực của cường giả Kim Đan, Trúc Cơ bình thường căn bản không cách nào bén mảng tới được. Trang Vạn Kiệt cũng bị sấm sét làm cho bừng tỉnh lại.
Mắt nhìn túi trữ vật trống không trong tay, Trang Vạn Kiệt thầm mắng một tiếng. Tràng tai họa bất ngờ này chẳng phải vì cái túi trữ vật trống không này sao? Chỉ cần ném đi hoặc để đối phương xem xét qua chẳng phải sẽ rõ ràng chân tướng sao?
“Cho ngươi!” Trang Vạn Kiệt vừa phòng ngự, vừa định đưa tay ném túi trữ vật đi.
Cổ tay ông ta vừa khẽ động thì đã có một bóng đen nhanh hơn cả phi kiếm lao tới!
Ầm!
Một tiếng giòn tan vang lên, lúc hai thanh pháp khí chủy thủ mà Trang Vạn Kiệt dùng để hộ thân bị đánh trúng, vỡ vụn tung tóe lên, ông ta mới nhận ra là do một khối linh thạch gây nên.
Tuy linh thạch đánh vào pháp khí nhưng lực đạo trên đó lại cực kỳ đáng sợ. Linh thạch vỡ vụn, thanh pháp khí chủy thủ của Trang Vạn Kiệt cũng bị đánh bay về phía sau, rạch một vết thương dài trên cổ tay ông ta. Cũng bởi vậy mà túi trữ vật trong tay lại không bị ném ra được!
Trong mớ tia điện bao quanh, Từ Ngôn một tay cầm kiếm hút lấy sấm sét trên đỉnh đầu, tay kia ung dung cầm nắm mấy khối linh thạch nhỏ.
“Đây chính là túi trữ vật của đệ tứ Thiên Anh bảng, muốn ném? Khó a!”
Tiếng nói nhỏ lạnh lùng không truyền ra khỏi mớ sấm sét kia được. Toàn bộ lôi điện đánh vào bản thể của Từ Ngôn chỉ chạy dọc trên người hắn, ngoại trừ áo bào bị cháy khét ra thì không thể làm hắn bị thương tích gì.
Pháp thuật lôi điện do Kim Đan trung kỳ thi triển sao có thể dễ dàng phá hủy nhục thân mạnh mẽ của Từ Ngôn được, chưa kể hắn còn vận dụng pháp môn dẫn lôi dẫn hết vào phi kiếm pháp khí, cho nên lực lượng sấm sét căn bản không làm gì được hắn cả.
Thừa dịp sấm sét che kín ánh mắt của mọi người, hai mắt Từ Ngôn vận chuyển Tiên Mi Quỷ Nhãn nhìn chằm chằm vào Trang Vạn Kiệt. Chỉ cần đối phương có dị động sẽ lập tức dùng linh thạch đánh lén.
Lần đầu chỉ một khối,lần sau là hai ba khối. Một khi hắn vận dụng cả lực lượng nhục thân thi triển phi thạch tam thức, có thể dư sức đánh cho Kim Đan phải gân cốt gãy vỡ.
Trang Vạn Kiệt càng lúc càng trở nên chật vật.
Ông ta vừa phải toàn lực ứng phó ngăn cản cao thủ Kim Đan trung kỳ, vừa phải phòng bị linh thạch đánh lén. Tốc độ mớ linh thạch cực nhanh, thoắt cái đã đánh tới, dù ông ta có làm gì thì đối phương vẫn như thể dự đoán trước hành động của mình. Cho nên ý định ném túi trữ vật đi vẫn không thể nào làm được.
Trang Vạn Kiệt đầy khẩn trương, chút xíu sơ sẩy đấy đã bị Kiều Văn Dương nắm bắt được.
Kiều Văn Dương dùng thực lực Kim Đan trung kỳ hoàn toàn có thể chặn đứng một Kim Đan sơ kỳ lại. Song phương đã chém giết đến tình trạng thế này, sát tâm của Kiều Văn Dương cũng đã nổi lên.
Thừa dịp đối phương sơ sẩy, dưới chân Kiều Văn Dương khẽ động. Mặt tuyết xuất hiện một đường nứt rất nhỏ như thể mặt băng bị nứt ra, có điều nhỉ đến mức rất khó bị phát hiện.
“Ngươi bị gạt rồi!”
Trang Vạn Kiệt dốc sức hô lên. Tình thế lúc này của ông ta hết sức nguy hiểm, nếu không gỡ bỏ hết hiểu lầm này e rằng tính mạng của ông ta khó bảo toàn được.
Biết đối phương sẽ không tin lời mình, Trang Vạn Kiệt lập tức vận chuyển linh lực đánh nát túi trữ vật trong tay.
Nếu đối phương cho rằng trong túi trữ vật có dị bảo, vậy cứ phá hủy nó đã. Chỉ cần đối phương dừng tay, như vậy Trang Vạn Kiệt tin tưởng mình được minh oan.
Ngay lúc túi trữ vật bị đánh nát, có hơn trăm khối linh thạch trước sau vọt tới như một cơn bão sao băng bao phủ Trang Vạn Kiệt lại. Giữa đám linh thạch đấy còn có một miếng ngọc bội có khắc tám đóa hoa lan. Ngọc bội này hòa lẫn với một trăm khối linh thạch bị đánh ra, lực đạo không lớn, vừa vặn với thời điểm đường nứt dưới mặt tuyết lan đến cạnh Trang Vạn Kiệt.
Trang Vạn Kiệt đang mệt mỏi ngăn cản đống linh thạch mang theo lực đạo vô cùng lớn này nên không đề phòng được dưới chân mình.
Phập một tiếng, một con độc mãng màu trắng bạc ngoi lên khỏi đống tuyết, cắn thẳng vào chân phải ông ta. Tích tắc sau, Trang Vạn Kiệt chỉ kịp kinh sợ hô lên một tiếng, chân phải ông ta đã đóng một tầng băng cứng lại. Mà miếng ngọc bội kia cũng không chút tiếng động rơi ngay bên cạnh ông ta.