Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 1032: Q.4 - Chương 1032: Quyển 9 - Chương 1024: Xem mạng người như cỏ rác




Dịch: Hoangtruc

***

Uy áp đột nhiên xuất hiện mạnh mẽ đến mức giam cầm được cả Kim Đan.

Cảm nhận được luồng uy áp mạnh mẽ này, sắc mặt Từ Ngôn trở nên khó coi.

“Nguyên Anh...”

Hắn nói thầm một câu mang theo đầy bất đắc dĩ. Uy áp của cường giả Nguyên Anh hàng lâm nói rõ cục diện đã vượt khỏi khống chế.

Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên, có mùi máu tanh theo gió tuyết bay tới, rồi một nhúm bông tuyết đỏ máu bay ngang qua mặt Từ Ngôn.

Bộp!

Mấy thi thể không đầu rơi xuống, Từ Ngôn liếc mắt cũng có thể nhận ra là đệ tử đảo Lâm Uyên.

Gió tuyết lớn dần, lại không không lấn át được bước chân nặng nề của xe kéo. Tiếng roi vọt theo gió tuyết truyền đến như thể tiếng đánh xe ngựa thông thường, có điều kéo xe không phải là ngựa mà là người.

Một cỗ xe vàng son lộng lẫy xuất hiện trong tuyết, khung xe vàng ròng được khảm nạm mười bốn hạt trân châu ngũ sắc chói mắt, cửa sổ tử sa không chút lay động trong gió tuyết. Bên trong có thể nhìn thấy lờ mờ được bóng người.

Kẻ kéo xe mặc một thân giáp vàng, trên đó còn có một tầng đường vân lưu chuyển kỳ dị.

Cỗ xe vàng xuất hiện đã kéo theo một luồng khí tức máu tanh đi tới, Tuyết hổ gầm gừ nơi xa không dám tùy ý di chuyển. Đương nhiên trên xe đã không còn bao nhiêu đệ tử đảo Lâm Uyên còn sống.

Trong vũng máu truyền đến tiếng Vương Chiêu gào thét thê lương. Nàng căn bản không thấy được địch nhân ra tay, chỉ nghe tiếng gió nổi lên rồi lập tức có hơn nửa đệ tử đảo Lâm Uyên bị đánh chết.

Vương Chiêu lao ra ngoài xe, chống đỡ uy áp từ cỗ xe, tay siết chặt thanh pháp khí vốn đã không cách nào thúc giục nổi. Vị đại sư tỷ này như thể đang dốc sức liều mạng.

Lúc cỗ xe xuất hiện, độn pháp của Kiều Văn Dương bị uy áp bức ra khỏi, mặt mày đã không còn chút máu.

Kiều Văn Dương trà trộn trong phường thị Tuyết thành nhiều năm đương nhiên thừa biết cỗ xe này của ai, đó chính là xe của hai vị tông chủ Kim Ngọc phái!

“Tông chủ!”

Liễu Hồng Tài cùng Lý Cao nhìn thấy cỗ xe bên vô cùng cao hứng, nhao nhao tiến lên bái kiến, khom người đến không dám đứng dậy chờ đợi cường giả tông môn phân phó.

Độn pháp bị phá, Từ Ngôn đành lùi về phía sau vài bước, rồi không chút dấu hiệu đi tới gần Vương Chiêu.

Đệ tử đảo Lâm Uyên chết đến phân nửa, Vương Chiêu và Phí Tài lại may mắn tránh thoát sát cơ. Những tên đệ tử còn sống đều hoảng sợ, mặt trắng bệch nhìn đồng bạn bị đánh chết mất.

Uy áp như thiên địch kéo tới khiến tu sĩ Trúc Cơ không cách nào chống cự nổi. Ngoại trừ thừa nhận phần uy nghiêm của cường giả này, bọn họ không còn cách nào khác cả.

Cỗ xe vàng chậm rãi dừng lại, người kéo xe mặc giáp vàng đã ngừng bước.

“Bị một đám Trúc Cơ trêu đùa, Liễu trưởng lão, Lý trưởng lão, hai người các ngươi là Kim Đan sao?” Một giọng nói trong trẻo trong cỗ xe vang lên. Cường giả trên xe còn không thèm lộ mặt, như thể cục diện này không đáng để Nguyên Anh hiện thân.

“Bẩm tông chủ, hai người chúng ta truy xét chuyện Công Tôn trưởng lão mất tích, phát hiện ra ngọc bội của Công Tôn Lập, có lẽ Công Tôn trưởng lão đã bỏ mình.” Liễu Hồng Tài dứt lời, bèn chỉ vào Kiều Văn Dương nói: “Gã là hung thủ.”

“Mấy tên tu sĩ Trúc Cơ này chính là môn nhân của đảo Lâm Uyên.” Lý Cao nhanh chóng tiếp lời: “Chúng ta tra được bọn hắn định tới Địa Kiếm tông, không biết mang theo tin tức gì nên đã ra tay chặn đường, không nghĩ tới gặp phải đồng giai, tai mắt của chúng ta đã bị giết.”

“Đảo Lâm Uyên?”

Trên xe truyền đến tiếng nói của thiếu niên đầy phách lối, nói: “Còn chưa từng nghe qua, vậy mà cũng dám tự xưng là bách đảo. Bây giờ tán tu hải ngoại a, tên nào tên nấy quá tự cao, cứ ở trên đảo là nói mình là người của bách đảo. Nếu mà bọn chúng bay lên trời được, không khéo còn cho mình là chủ nhân của bầu trời? Chỉ là một đám phế vật mà thôi, thiên hạ này quá nhiều người tự cho là đúng mà.”

“Trong Tuyết quốc này mà còn dám giết chết trưởng lão Kim Ngọc phái, lá gan ngươi không nhỏ a.” Giọng nữ trên xe đang chất vấn Kiều Văn Dương.

Nghe được câu này, Kiều Văn Dương lập tức đánh nát mặt nạ băng tuyết trên mặt mình, hiện ra dung mạo thật sự, quỳ một chân trên đất sợ hãi giải thích với cỗ xe vàng kia.

“Bẩm Tông chủ đại nhân!”

Kiều Văn Dương hoảng sợ nói: “Ta là tán tu Kiều Văn Dương, lần này tới tham gia thi đấu điêu khắc tết Phong tuyết, vốn tượng rồng cuộn khắc ra đủ lấy được hạng nhất lại bị người dùng kế ép xuống, lỡ mất dịp lấy được tuyết quả. Ta không cam lòng nên mới theo đuôi tới đây, định đoạt lại Tuyết quả thuộc về mình, tuyệt đối không có tâm tư đối nghịch với Kim Ngọc phái!” “Kiều Văn Dương!” Lý Cao nhìn thấy mặt của đối phương bèn kinh ngạc nói: “Trách không được có Tuyết Liệt xà, sao lại là ngươi? Sao phải đánh chết trưởng lão Kim Ngọc phái ta?”

“Ta không giết trưởng lão Kim Ngọc phái, chỉ là hiểu nhầm mà thôi!”

Kiều Văn Dương lo lắng hai vị hai vị Kim Ngọc phái không nghe gã giải thích bèn vội vàng nói: “Ngọc bội kia căn bản không phải của ta, có người đã bỏ vào trong tuyết từ trước. Tới bây giờ ta còn chưa từng gặp qua Công Tôn Lập trong lời ngươi nói, đồng đạo bị đông cứng là do lực lượng băng hàn của Tuyết Liệt xà, tu vi Kim Đan sẽ không không nguy hiểm đến tánh mạng. Giết người, là do hắn!”

Kiều Văn Dương chỉ về Từ Ngôn nơi xa, trừng mắt quát: “Tất cả chúng ta đều bị hắn đùa bỡn!”

Từ Ngôn đã đến cạnh đám người Vương Chiêu, nghe thấy người ta chỉ đích danh mình cũng không lấy làm phiền muộn, vẫn bình thản nhìn về phía cỗ xe vàng kia.

“Chẳng lẽ Công Tôn Lập cũng chết trong tay hắn?” Liễu Hồng Tài không tin tưởng nói ra. Y căn bản không tin một cường giả Kim Đan bất cẩn thế nào mới có thể bị một tu sĩ Trúc Cơ đánh chết được.

“Nói! Có phải ngươi giết chết Công Tôn Lập hay không?” lúc này Lý Cao cũng lên tiếng chất vấn, giọng điệu lạnh như băng.

Công Tôn Lập không chỉ là trưởng lão Kim Đan của Kim Ngọc phái mà còn xuất thân từ đảo Bát Lan, vừa là đồng môn lại là đồng hương nên khó trách hai người lại nổi giận như vậy.

“Không phải, ta chưa từng giết qua Kim Đan, cũng không dám giết Kim Đan.” Từ Ngôn bình tĩnh nói. Chỉ là thần sắc ngụy trang trên mặt đã rút đi, ánh mắt dần hiện thêm một vẻ lạnh như băng.

“Chúng ta chưa từng giết người! Vì sao các người giết đồng bạn chúng ta?”

Mấy tên đệ tử đảo Lâm Uyên từ trong khiếp sợ đã tỉnh táo lại, tiến lên vài bước gào thét với cỗ xe vàng kia: “Xem mạng người như cỏ rác thế kia, thật uổng công các ngươi còn là tông chủ đại môn đại phái! Tu sĩ hải đảo chúng ta chưa bao giờ giết người lung tung cả!”

Phốc!

Vị đệ tử đảo Lâm Uyên này còn chưa nói xong thì một dòng máu tươi từ sau lưng của gã xuyên ra ngoài, xỏ xuyên qua người một tên đệ tử đảo Lâm Uyên khác đứng phía sau. Hai người trong phút chốc đã toi mạng, thi thể bay ra xa.

Dùng một đạo linh lực hóa thành kiếm đủ để giết chết Trúc Cơ, thủ đoạn như thế chỉ có cường giả Nguyên Anh may ra mới thi triển được!

“Xem mạng người như cỏ rác?”

Tiếng thiếu niên trên cỗ xe truyền tới: “Các ngươi chỉ là đám sâu kiến, còn dám tự xưng là người sao? Giết trưởng lão Kim Ngọc phái ta, đền mạng là còn nhẹ rồi. Chủ mưu sau lưng các ngươi là ai? Mau nói cho rõ, bằng không các ngươi sẽ được nếm mùi gọi là sống không bằng chết!”

Lại thêm hai đồng môn toi mạng khiến Vương Chiêu cau chặt mày lại, đi tới chắn trước mấy đệ tử còn lại, cả giận nói: “Chúng ta không giết người! Là người của đảo Bát Lan đuổi giết chúng ta trước. Ta là đại sư tỷ bọn hắn, các người đã không hỏi rõ trắng đen thì được thôi, cứ tính cả lên đầu ta đi. Một mình ta gánh hết!”

“Ô, nữ tử hào kiệt không thua đấng mày râu a, ta thích. Cho nên ngươi sẽ là kẻ chết sau cùng nhất.” tiếng nữ tử trên xe vang lên: “Để cho ngươi tận mắt nhìn từng tên tiểu tử này phải thống khổ chết như thế nào trước mắt ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.