Dịch: Niệm Di
Biên:Hoangtruc
Từ Ngôn hiểu rõ sự hung ác của Quỷ sứ. Chuyện nuốt sống Hư Đan đã đủ để chứng tỏ bản chất tàn bạo của gã Khương Đại Xuyên này rồi.
Nếu giữ lại mối họa này, trong khi không còn Thần Văn tại Tình châu, chỉ sợ Khương Đại Xuyên đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh rồi sẽ chẳng còn ai là đối thủ của gã nữa.
Thật ra Từ Ngôn chẳng xem bọn cùng hung cực ác này vào mắt. Bởi vì bản thân hắn còn hung ác hơn. Điều khiến Từ Ngôn lo lắng chính là một vài người bằng hữu của hắn, sợ rằng họ bị Khương Đại Xuyên trả thù.
Cần phải diệt trừ mối họa sau này, thế mới thỏa đáng!
Trở tay lấy túi trữ vật ra, Từ Ngôn ước lượng một chút, rồi cười lạnh: “Hà Điền, dù lần này ngươi có ngăn cản, Khương Đại Xuyên cũng phải chết.”
Từ Ngôn chưa bao giờ xem qua túi trữ vật đoạt được từ tay Khương Đại Xuyên. Một túi trữ vật của tu sĩ Hư đan chẳng đáng là bao so với tích trữ riêng của hắn ở thời điểm hiện tại. Giờ hắn đã quyết định giết Khương Đại Xuyên rồi, bèn tùy ý thả linh thức ra, liếc xem đồ vật riêng tư của gã này.
Bên trong còn nhiều linh thạch, các loại tài liệu đa dạng và hàng loạt pháp khí. Những thứ này không có tác dụng gì lắm trong mắt Từ Ngôn, nhưng có một món đồ nằm sát góc khiến hắn phải nhíu mày một cái.
Thăm dò xong, hắn lấy ra một cái hũ cũ kỹ. Miệng hũ được đóng kín. Linh thức của hắn xuyên vào trong, cảm giác ra có một ít tro trắng trong đó.
“Tro cốt ư?”
Ngẫm lại lúc hắn cướp túi trữ vật này, Khương Đại Xuyên đã thể hiện ra dáng dấp vô cùng điên cuồng. Từ Ngôn không cho rằng gã ấy lại quan tâm đến linh thạch và pháp khí đến thế. Món đồ mà Khương Đại Xuyên nuối tiếc thật sự chắc chắn chính là hũ tro cốt này.
“Di hài của điện chủ Hung điện…”
Nghĩ sơ qua về chủ nhân tro cốt, chắc hẳn đó chính là sư tôn của Khương Đại Xuyên. Sát ý trong mắt Từ Ngôn vơi dần, cuối cùng biến mất hẳn.
“Trăm điều thiện, chữ hiếu đứng đầu. Kẻ ác đến thế, nhưng lại giữ tròn đạo hiếu. Lạ thay!”
Hắn thì thầm như thế, rồi thả bình tro cốt vào lại túi trữ vật.
Tông môn khổng lồ đã xuất hiện trong tầm mắt. Cảm nhận được hơi thở của cường giả đang đến gần, đại trận của Thiên Quỷ tông bèn mở ra. Cả yêu thân khổng lồ của Kim Uế vọt ngay vào.
Khi gặp Hà Điền, cả Vương Khải và Từ Ngôn đều kinh ngạc.
Sắc mặt Hà Điền không được tốt cho lắm. Linh lực trong cơ thể hao hụt gần hết, cả người uể oải, mệt mỏi, dáng người béo ú gầy đi hai vòng.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Vương Khải mở lời.
Rồi ngạc nhiên hỏi: “Giải độc đan à? Ai trúng độc? Ngươi luyện chế Giải độc đan nhiều cỡ nào mà hao tổn linh lực đến thế?”
“Là tên sư điệt xui xẻo kia chứ còn ai nữa…”
Hà Điền than thở, kể lại những gì đã qua. Lý do mà ông ta tốn sức như thế này, ra là để cứu chữa cho Khương Đại Xuyên.
Sau hạo kiếp, mặc dù Khương Đại Xuyên bị thương rất nặng, nhưng nhờ hàng tá Linh đan mà cuối cùng vẫn giữ được mạng sống.Mất mười năm để phục hồi, Khương Đại Xuyên gần như bình phục hẳn.
Thương thế của gã rất nặng, suýt nữa là bị xúc tu khổng lồ của Hà Mẫu đập chết. May nhờ Thần Văn ra tay, tình trạng của Khương Đại Xuyên mới tốt dần. Mỗi ngày, gã đều phải uống một chén canh thuốc do Hà Điền tự tay tế luyện từ việc chế biến các loại linh thảo.
Đến khi sức khỏe của Khương Đại Xuyên không còn đáng lo nữa, Hà Điền mới bắt đầu tự tu luyện. Gần đây, ông ta đang luyện chế một món pháp bảo có uy lực kinh người, gọi là Bách Độc thứ. Món này dùng chất độc làm chủ đạo, lấy chất độc từ mười tám loại Đại yêu hệ độc, bao gồm nanh rắn, đuôi bò cạp, gan ếch và những bộ phận tiết chất độc khác.
Một ngày nọ, Hà Điền bắt được một con ếch cực độc có cảnh giới Đại yêu, bèn moi gan nó ra, tiện tay đặt miếng gan trong chén thuốc. Lão đột ngột nhớ ra mình còn thiếu một loại tài liệu khác. Trùng hợp là, món tài liệu ấy có sẵn trong tông môn.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi Hà Điền đi lấy tài liệu, tên Quỷ sứ ấy đến đây lấy thuốc. Nhìn thấy chén thuốc kia, gã còn tưởng rằng sư bá của mình đổi dược liệu mới, bèn bịt mũi uống sạch sành sanh chén canh gan ếch…
“Thiệt là xui xẻo mà! Nếu không vì bộ gan ếch kia, Đại Xuyên đã khỏe hẳn từ lâu. Vì thế, hắn nằm thêm bảy, tám năm, hao tổn vô số dược liệu của lão phu, mới ổn định được độc tính trong người.”
Hà Điền thở dài, nói: “Ta cũng bó tay với số xui của nó rồi. Ta đi chuyến này, không sớm thì muộn, thằng nhóc kia cũng bị ông trời xử đẹp. Tại sao nó lại xui xẻo như vậy chứ?”
Nghe Hà Điền kể, cả Vương Khải và Sở Bạch đều ngán ngẩm. Sau khi Từ Ngôn nghe xong những sự kiện bất ngờ như thế, đã xóa sạch hẳn một chút sát khí còn lại trong lòng.
Từ Ngôn đã hiểu ra, chẳng cần hắn tự động thủ thì vị Quỷ sứ kia chắc chắn cũng bị vận rủi gài bẫy, chỉ là sớm muộn mà thôi…
“Ta đi gặp gã một lần, trả gã một món đồ.”
Vừa dứt lời, một mình Từ Ngôn đi thẳng vào Hung điện. Hà Điền do dự một chút rồi nói: “Nó xui xẻo lắm rồi, hy vọng ngươi tha nó một mạng.”
Từ Ngôn không trả lời, mở cửa bước vào.”
“Thù cũ… Khó giải.” Vương Khải lắc đầu nói.
“Ta từng hỏi qua Đại Xuyên, năm xưa nó chiếm túi trữ vật của Từ Ngôn, ép Từ Ngôn lẻn vào Đan các của Kim Tiền tông. Hai bên kết thù rất sâu.” Hà Điền thở dài. Nếu Từ Ngôn muốn giết, cơ bản là một mình Hà Điền không thể ngăn cản nỗi.
“Ân oán của Nhân tộc các ngươi thật phức tạp, dùng một đao giết chết là xong thôi mà.” Kim Uế đứng bên cạnh chẳng thèm ngó ngàng tới, chỉ hừ một tiếng, rồi ôm chặt hai tay.
Vương Khải và Hà Điền cùng nhìn về phía vị Yêu vương này, ánh mắt giật giật vài cái. Cả hai tự nhủ, vị này ăn đòn khổ sở đến thế mà vẫn chưa nhìn thấu thủ đoạn của Từ Ngôn ư? Chờ đến Thiên Bắc, gã sẽ biết rõ Từ Ngôn ra tay tàn nhẫn đến nhường nào. Chắc chắn năm vị Yêu vương còn lại không thể nào trốn được.
Bỏ qua ba vị cường giả trong đại điện, sau khi Từ Ngôn bước qua Hung điện, bèn đẩy cửa đi thẳng vào trong.
Khương Đại Xuyên ngồi ở tận phía sâu bên trong tòa điện đường. Sắc mặt âm trầm có lẽ do chịu tác dụng của kịch độc. Dáng dấp cao lớn ngày nào của gã đã gầy gò đi, vẻ mặt tái nhợt, rõ ràng là kẻ vừa qua khỏi cơn bạo bệnh.
Thoáng cái đã hai mươi năm, gã Quỷ sứ chịu tổn thương hai lần, lằn ranh cảnh giới vẫn không đổi, nằm ở vị trí đỉnh phong của Hư Đan.
Nghe tiếng cửa mở, Khương Đại Xuyên liền nhận ra hơi thở của người quen cũ. Gã mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm bóng người đang tiến đến.
“Từ Chỉ Kiếm…”
“Từ khi chia tay đến nay, biểu huynh vẫn khỏe chứ?”
Từ Ngôn cười cười, tiện tay ném túi trữ vật ra: “Trả túi lại cho ngươi, cứ thế xóa bỏ ân oán thôi.”
Chụp lấy túi trữ vật, Khương Đại Xuyên ngẩn người, vội vàng dùng linh thức dò xét, ưu tiên kiểm tra chiếc bình tro cốt. Sau đó, gã tươi tỉnh lên một chút.
“Nói hay lắm. Dù ngươi có sức mạnh của Thần văn thì sớm muộn gì, ta cũng sẽ quyết đấu một trận với ngươi!” Khương Đại Xuyên quát khẽ, ánh mặt lạnh băng.
“Họa do miệng mà ra. Vốn dĩ ta muốn giết ngươi cho xong chuyện, tránh việc ngươi đi gây gọa cho thế gian. Xem ra, ta không thể tha cho ngươi rồi.” Từ Ngôn lắc đầu, thở dài.
“Ta gây họa cho thế gian à?” Khương Đại Xuyên giận tím mặt, quát: “Nếu Khương Đại Xuyên ta là mối họa cho thế gian, vậy Từ Ngôn nhà ngươi chính là hạo kiếp của thiên hạ! Ngươi là kẻ gây trắc trở cho muôn dân thiên hạ! Chẳng phải ta chỉ luyện hóa vài tên Hư đan thôi sao, còn ngươi tính lại xem, ngươi đã giết bao nhiêu người? May là khi trước ngươi đi Thiên Bắc, bằng không ở lại Thiên Nam, chỉ sợ cả giới tu hành nơi này đều bị ngươi gài bẫy cả!”
Đây là hình tượng điển hình cho câu chó chê mèo lắm lông. Bàn về lòng dạ độc ác, quả thật hai người này đều tương xứng lẫn nhau.
“Thật vậy à? Chẳng lẽ ta xấu xa đến thế sao” Rõ ràng Từ Ngôn không tin.
“Lão tử xui nhường nào, thì Từ Ngôn – Từ Kiếm Chỉ nhà ngươi có tâm địa ác độc đến nhường đó! Ngươi đã mang sát ý đến đây, ắt hẳn lão già Hà Điền kia không dám ngăn cản. Cũng tốt, chúng ta lập tức đánh một trận tử chiến thôi!”
Đang nói chuyện, Khương Đại Xuyên bỗng đứng lên, tay nắm Hắc Phong kiếm đang nằm sau lưng. Dù đối mặt với cường địch có lẽ mạnh hơn cả Thần văn, vị Quỷ sứ này vẫn không bao giờ sợ hãi.
Phần hung hãn này chính là bản tính của gã, cũng là đặc điểm mà người chủ nhân của Hung điện đánh giá cao.
Đối diện với sự hổ báo của Khương Đại Xuyên, Từ Ngôn chẳng thèm ngó ngàng tới. Hắn cất bước tiền vào nơi sâu bên trong đại điện, trực tiếp mở căn mật thất kia ra.
“Ngươi muốn làm gì?” Khương Đại Xuyên kinh hãi, vì bên trong mật thất ấy là nơi thờ cúng bài vị của sư tôn gã.
“Đốt nén hương trước đã. Chử Trường Phong cũng là một vị tiền bối, vốn dĩ nên là Thần văn.” Từ Ngôn vừa nói chuyện, vừa bước đến linh đường. Khương Đại Xuyên đuổi theo, vẻ mặt thay đổi liên tục.