Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 933: Q.4 - Chương 933: Quyển 9 - Chương 924: Tam công tử




Dịch: Mèo Bụng Phệ

Biên: Hoangtruc

Một đóa Sương Ti lan màu trắng được Từ Ngôn hào phòng trao tới tay Vương Chiêu. Độc tố mà gã họ Phí trúng phải cũng đã được hắn nói rõ. Sau khi nói xong,Từ Ngôn đứng sang bên cạnh, khuôn mặt nở một nụ cười hiền hậu, chất phác như một gã thanh niên sơn cước.

“Hắc Cốt tằm... Thì ra là trứng của Hắc Cốt tằm!”

Kỳ Dần hét lớn, giậm chân đấm ngực. Gã không nhận ra được thứ hiếm thấy như Phong Xuy liễu, nhưng lại biết rõ Hắc Cốt tằm. Đến cả Sương Ti lan kia cũng là một trong những đặc sản của đảo Bát Lan.

Giá trị của hai viên linh đan cũng hơn ba trăm linh thach, cộng với tám trăm linh thạch bị Từ Ngôn lừa mất. Chỉ trong thời gian uống một chén trà, túi tiền của Kỳ Dần đã vơi đi phân nửa.

Mắt thấy Vương Chiêu cầm cây Sương Ti lan đưa tới miệng gã họ Phí, Kỳ Dần đã biết gã và một ngàn linh thạch không có duyên.

Trên người gã cũng có Sương Ti lan nhưng đã chậm rồi.

Chẳng bao lâu, cổ họng của thanh niên họ Phí chợt động đậy, rồi gã phun ra một gụm máu màu đen. Toàn thân gã phủ đầy sương trắng, bị lạnh cóng đến mức khuôn mặt tái xanh.

Sương trắng nhanh chóng tan đi, dược hiệu của Sương Ti lan rất ngắn, cuối cùng thì gã mập họ Phí cũng tỉnh lại.

“Sao lắm người thê, có trò gì vui à, úi chà lạnh quá...”

Gã béo mơ màng nhìn Vương Chiêu, rồi chợt hô lớn: “Đại sư tỷ! Sao tỷ lại ở đây, đệ tìm thấy một cây linh thảo, vốn định giữ lại một nửa cho đại sư tỷ đấy...”

Chát một tiếng.

Vương Chiêu vung tay, tát cho gã béo một cái thật mạnh, trợn mắt quát: “Phần cho ta một nửa? Mi định hại chết ta phải không hử? Đấy là cỏ độc, thằng nhãi mi suýt nữa thì toi đời đấy!”

Thanh niên họ Phí bị đại sư tỷ quát thì im re, không dám ho he, đôi mắt liếc sang đám đông xung quanh hòng đoán xem mình tại sao lại ở đây.

Người đã được cứu, Vương Chiêu hào phóng lấy ra một ngàn linh thạch.

Nhưng nhìn Từ Ngôn đang dùng vạt áo đùm lấy tám trăm linh thạch lừa được của Kỳ Dân, Vương Chiêu chần chừ một chút. Rồi nàng sai người của đảo Lâm Uyên mang tới một cái túi vải, gói ghém cẩn thận rồi đưa cho Từ Ngôn.

“Đây là thù lao một ngàn linh thạch, ngươi kiểm tra lại xem.”

Bây giờ vị đại sư tỷ này không hét lên, lời nói nghe cũng êm tai.

Từ Ngôn mỉm cười, đưa tay đón lấy. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt hắn khẽ chuyển, đôi tay đang đưa ra nhanh chóng thu vể.

Một bóng đen lướt qua giữa Từ Ngôn và Vương Chiêu, cuống theo tiếng gió lạnh thấu xương. Bóng đen dừng lại, thì ra một thanh kiếm cứng rắn.

Mặc dù thanh kiếm chỉ lướt qua, nhưng nếu bị đánh trúng thì tu sĩ bình thường cũng gãy cả hai tay.

Kẻ ra tay tàn độc như vậy là một thanh niên mới tới. Gã mặc áo bào xanh, hông đeo ngọc bội, trên ngọc bội có khắc tám bông hoa lan sống động như thật. Gã này phong độ nhẹ nhàng, mặt nhọn mày dài.Ngọc bội khắc tám bông hoa là biểu tượng của đảo Bát Lan.

“Thứ không phải của mình, cầm vào dễ bỏng lắm.”

Người tới hừ một tiếng, liếc nhìn Từ Ngôn rồi quay sang nhìn Vương Chiêu, nói: “Lòng người hiểm ác, loại thủ đoạn nham hiểm này làm nàng mắc lừa rồi, Vương Chiêu, vi phu lo lắng thay cho ngươi đấy.”

Một câu vi phu Từ Ngôn nghe mà ngẩn ra. Có thể xưng hô như vậy, xem ra gã thanh niên này chính là chồng của vị đại sư tỷ kia.

“Liễu Tác Nhân, ngươi ăn nói cẩn thận, Vương Chiêu ta đâu phải người Liễu gia ngươi!” Ánh mắt Vương Chiêu lạnh lùng, nàng không hét lên mà gằn giọng nói.

“Sớm muộn gì cũng phải thôi, chớ quên hôn ước của chúng ta.” Liễu Tác Nhân nhún vai, tùy ý cười nói.

“Tam công tử!”

Kỳ Dân thấy người tới liền giật mình, tiến tới bái kiến. Tu vi của hai ngươi chỉ tương đương, mà Kỳ chưởng quỹ lại giống như vãn bối, ở trước mặt đối phương tỏ ra vô cùng khúm núm.

“Kỳ Dần ngươi mà cũng có khi thất thủ à, đâu phải ngươi chưa thấy Hắc Cốt tằm bao giờ.” Liễu Tác Nhân cao ngạo nói.

“Tam công tử, thuộc hạ bị người ta lừa. Từng có hơn mười con Hắc Cốt tằm qua tay thuộc hạ, nào có lý không nhận ra trứng tằm. Là thằng nhãi kia dùng lôi sát khí đánh lạc hướng, hắn gài thuộc hạ!”

“Không ngã không khôn, chịu thiệt cũng hay. Về sau gặp thứ tiểu nhân thế này, nhớ phải đề phòng vài phần.” Liễu Tác Nhân ra vẻ kẻ cả nói.

Trong khi hai ngươi này nói chuyện, Từ Ngôn cất tiếng cười ha hả, giống như hắn chẳng liên quan gì. Có điều sắc mặt đại sư tỷ thì càng lúc càng tối, lạnh giọng nói: “Muốn dạy bảo kẻ dưới thì quay về đảo Bát Lan các ngươi mà dạy. Chớ cản đường bản cô nương.”

Vừa nói xong, Vương Chiêu thô bạo đẩy hai ngươi ra, rồi lại trao một ngàn linh thạch cho Từ Ngôn, nói:“Đây là thứ ngươi đáng được, chớ nghe lời rèm pha của kẻ khác.”

“Một ngàn linh thạch không phải ít.” Ánh mắt Liễu Tác Nhân lạnh lẽo, lại dụng thanh kiếm cản trước người Từ Ngôn, quay sang nói với Vương Chiêu: “Vương Chiêu, sớm muộn gì nàng cũng sẽ là người của Liễu gia ta, linh thạch của nàng cũng là linh thạch của ta. Liễu Tác Nhân ta không muốn bố thí cho hạng tiểu nhân chỉ biết mưu mô. Đám sói con này, nàng nên tránh xa mới đúng.”

“Ha ha.”

Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, Từ Ngôn hơi tức cười, rồi bật cười lớn. Đã mấy trăm năm nay hắn chưa bị ai mắng, cũng chẳng ai dám mắng. Hôm nay, hắn lại gặp được loại người hay ho thế này, khiến hắn vô cùng nhớ nhung những quãng thời gian đi lửa đảo năm xưa.

“Ngươi cười cái gì?” Liễu Tác Nhân thờ ơ nhìn lại, nói: “Kẻ dám cười bổn công tử, chúng chết cả rồi.”

Lời nói uy hiếp rõ ràng, khiến đám người xung quanh nghe được yên lặng lui lại mấy bước.

Nhìn thấy biểu hiện của những người xung quanh, Từ Ngôn biết lại lịch của gã trước mặt không nhỏ. Nhưng hắn vẫn giữ bộ thật thà, nghiêm túc nói: “Thực ra ta đang khóc mà, lá gan của ta bé tẹo, cứ bị dọa là khóc. Nhưng lại có bệnh lạ bẩm sinh, ấy là khi muốn khóc thì thành cười, mà cười thì lại thành khóc.”

“Bệnh lạ thế sao? Khà khà, hay lắm hay lắm.” Liêu Tác Nhân cười sằng sặc, nói: “Vừa hay, Kỳ chưởng quỹ tinh thông dược lý, đưa tám trăm linh thạch của ngươi đây, ta bảo gã khám cho ngươi xem. Không chừng có thể trị khỏi căn bệnh lạ của ngươi. À đúng rồi, giờ ngươi chỉ còn bảy trăm linh thạch, khó rồi đây.”

Liễu Tác Nhân giả bộ khó xử, rồi vung tay lên nói: “Thôi được, coi như giảm giá cho ngươi vây, còn bảy trăm linh thạch thì bảy trăm thôi.”

“Đa tạ đa tạ.”

Từ Ngôn cười khì, tưởng như dè dặt nhưng ngoắt một cái: “Không cần đâu.”

“Phải chứ, bởi vì Liễu Tác Nhân ta phải giúp ngươi chữa bệnh, ngươi chịu chữa cũng được, mà không chịu chữa cũng phải chữa!” Liễu Tác Nhân sầm mặt lại, trên thanh kiếm gợn lên dao động của linh khí, rồi định đưa tay chém ra.

“Đủ rồi!” Vương Chiêu đứng bên cạnh quát lên, lách mình chắn trước mặt Từ Ngôn.

“Đây là đảo Lâm Uyên, không phải đảo Bát Lan của Tam Công tử ngươi. Hắn là người của đảo Lâm Uyên ta, không tới lượt Liễu Tác Nhân ngươi dạy bảo.” Vương Chiêu chộp lấy tay của Từ Ngôn, không buồn nhìn Liễu Tác Nhân, nói: “Chúng ta đi!”

Vương Chiêu đã ra mặt ngăn cản Liễu Tác Nhân, Từ Ngôn cũng biết thời thế đi theo đội ngũ đảo Lâm Uyên ra khỏi quảng trường.

Phía sau lưng, sắc mặt của vị Tam công tử đã trở nên xám xịt.

“Tam công tử, thằng nhãi kia không phải người của đảo Lâm Uyên, ta chắc chắn.” Ở bên cạnh, Kỳ Dần khẽ bẩm.

“Phải hay không thì sao, dám lừa đảo Bát Lan ta tám trăm linh thạch. Chẳng chóng thì chầy, ta sẽ bắt hắn phải trả lại gấp trăm lần, hừ.” Liễu Tác Nhân tức giận hừ một tiếng, được đám hộ vệ tiền hô hậu ủng đi về phía xa.

Vị Tam công tử này nhớ mặt Từ Ngôn, định bụng kiếm chỗ vắng vẻ sẽ làm thịt hắn. Bởi kẻ nào chọc tới Liễu Tác Nhân, ắt phải chết. Nhưng gã nào biết, hành động vừa rồi của Vương Chiêu thực ra không phải bảo vệ Từ Ngôn, mà đã cứu Liễu Tác Nhân một mạng.

Ngay khi thanh kiếm của Liễu Tác Nhân nổi lên dao động linh khi, nắm đấm của Từ Ngôn đã xiết lại, chỉ cần đối phương dám động vào kiếm thì một đòn nặng ngàn cân sẽ giáng lên mặt của vị Tam công tử kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.