Dịch: Mèo Bụng Phệ
Biên: Hoangtruc
***
Đảo Bát Lan tiếp giáp với đảo Lâm Uyên. Tu sĩ của hai đảo thường xuyên tranh đoạt tài nguyên trên hải vực, nên có thể nói hai bên có hận thù sâu đậm.
Hai vị đảo chủ đều có tu vi Nguyên Anh, vì muốn xóa bỏ thù oán nên nhiều năm trước nên cùng định ra một mối hôn ước. Nhưng nào ngờ, Bát Lan đảo chủ con cháu đầy đàn, còn Lâm Uyên đảo chủ lại nhiều năm không con. Đợi tới khi Bát Lan đảo chủ có cháu đích tôn thì Lâm Uyên đảo chủ mới sinh hạ được một thiên kim.
Đến lúc này, con cái của Bát Lan đảo chủ đều đã kết hôn. Mà thiên kim của Lâm Uyên đảo chủ sao có thể làm thiếp được, nên phần hôn ước năm xưa mới rơi vào đầu gã cháu trai thứ ba của Bát Lan đảo chủ - Liễu Tác Nhân.
Tam công tử Liễu Tác Nhân chẳng phải kẻ tốt lành gì. Gã không chỉ nham hiểm hám lợi mà còn thù dai như đỉa. Vương Chiêu không vừa mắt nhưng ngặt nỗi trưởng bối đã định hôn ước nên nàng chỉ có thể lần lữa kéo dài, đến nay vẫn chưa chịu lấy chồng.
“Thực ra đại sư tỷ không muốn lấy Liễu Tác Nhân, càng không muốn đi tới đảo Bát Lan. Đừng thấy đảo chủ đại nhân nhìn như giận dữ mà nhầm, thực tế ngài ấy cũng không muốn thực hiện hôn ước này.”
Phí Tài thao thao bất tuyệt giải thích: “Ngươi nghĩ mà coi, nếu đại sư tỷ được gả đi, phải nhún nhường với đám già khú của đảo Bát Lan, nàng có thể đồng ý sao? Liễu gia đông con nhiều cháu, cô dì chú bác nhan nhản, lời qua tiếng lại là phiền tới chết người ta rồi. Đến lúc đó, bị khinh thường là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ người Liễu gia áp chế khiến đại sư tỷ tu luyện chậm chạp, rồi tới khi đảo chủ chết già thì đảo Lâm Uyên sẽ về tay họ Liễu rồi.”
Đối với chuyện đấu đá của các gia tộc, Phí Tài rất rành rẽ. Gã còn trình bày cả ý kiến của mình cho Từ Ngôn nghe. Thoạt nhìn, gã chẳng khác nào một bà lão rỗi chuyện ven đường, một khi cất lời là không dừng lại, khi thì thở dài, lúc lại nổi giận đùng đùng để tỏ nỗi niềm bất bình thay cho đại sư tỷ.
Từ Ngôn ngồi nghe cả buổi mà chẳng lọt tai chữ nào.
Hắn hỏi tới đảo Bát Lan, vốn là để thả tép bắt tôm. Thứ hắn muốn biết không phải mấy chuyện vặt vãnh mà gã béo này đang lải nhải.
“Phí sư huynh, hiện tai tu vi của sư huynh ra sao. Luyện Khí kỳ được phân chia thế nào?” Từ Ngôn cùng đường, đành phải lên tiếng chặn họng Phí Tài.
Vốn tưởng đối phương sẽ cụt hứng, không ngờ rằng mới nghe được hai chữ sư huynh, mặt mày Phí Tài mừng như bắt được vàng, tưởng chừng như đang bồng bềnh, đê mê.
“Từ sư đệ, ngươi hỏi đúng chỗ rồi. Hề hề, hiện giờ sư huynh ta đây đã tu luyện tới tầng cuối cùng của Luyện Khí kỳ rồi, tầng sáu ấy. Chẳng mấy nữa ta sẽ đột phá cảnh giới Trúc Cơ. Ngươi yên tâm, chờ ta thành đệ tử Trúc Cơ, nhất định sẽ bảo kê Từ sư đệ!”
“Luyện Khí... Tầng sáu ư?” Từ Ngôn khẽ nhíu mày.
“Muốn tu luyện, trước tu thân, chân khí hiện, ắt nhập môn!”
Phí Tài nghiêm mặt, giơ cánh tay mũm mĩm lên chém liên tục vào không khí làm phát ra những tiếng gió vùn vụt. Gã đẩy ra hai luồng chân khí chập chờn khi mạnh khi yếu.
Đùng.
Phí Tài vỗ mạnh lên chiếc bàn gỗ. Chỉ thấy một chén trà trên mặt bàn bị luồng chân khí bọc lấy, lơ lừng giữa hai cánh tay bép múp, xoay tròn liên tục. “Chân khí tùy tâm, mạnh có thể đập nát bia đá, mềm có thể vờn lá nâng hoa, ấy là đại thành.”
Sau khi khoe khoang khả năng khống chế chân khí của mình, Phí Tài nhơn nhơn đắc ý, chợt gã dùng linh lực nâng chén trà tới sát nóc nhà rồi kéo nó xuống cách mặt đất chỉ khoảng ba tấc.
Trước mặt đám sư đệ biểu diễn thực lực của mình là một sở thích đặc biệt của Phí Tài.
Kỳ thật sở thích của gã còn nhiều lắm.
Ví như hóng chuyện nhà người khác rồi mang ra rêu rao. Hoặc như cả ngày lượn lờ trong phường thị để kiếm chút lợi lộc. Hay nhìn trộm chỗ ở của đại sư tỷ, để rồi ăn một trận đòn no nê. Lại ví như khoác lác bợ đỡ, ăn thùng uống vại, không tim không phổi, đến ngay cả thứ cỏ độc lạ lẫm mà cũng dám tọng vào mồm.
Phí Tài chính là điển hình của tu sĩ chơi bời lêu lổng, ỷ vào thiên phú khá tốt của bản thân mà tu luyện bát nháo.
Tuy gã có phần tiểu nhân nhưng lòng dạ không xấu xa. Đối với Từ Ngôn, Phí Tài không hề có chút uy hiếp nào. Sau khi nhìn rõ bản chất của gã này, Từ Ngôn mỉm cười, vận chuyển chân khí của mình.
Tử Phủ bị phong ấn khiến hắn không thể vận dụng linh lực nhưng kinh mạch vẫn thông suốt.
Theo chân khí dâng lên trong kinh mạch, bàn tay Từ Ngôn chỉ đảo nhẹ đã dễ dàng đoạt được chén trà mà Phí Tài đang dùng chân khí khống chế. Hắn khẽ dùng sức thì đã nghe thấy những tiếng vỡ răng rắc vang lên.
Chén trà lành lặn bị chân khí của Từ Ngôn biến thành bột mịn. Những mảnh vụn nhỏ như hạt cát không rơi xuống mà bị chân khí cuốn thành vòng tròn xoay quanh Từ Ngôn.
Chứng kiến cảnh tượng này, hai mắt Phí Tài trợn trừng, mồm há hốc, tựa như đang choáng váng.
Sau khi dùng chân khí xoay những mảnh vụn vài vòng, Từ Ngôn lại vận chân khí tụ mảnh vụn lại trước mặt. Chỉ trong chớp mắt, một chén trà hệt như chén cũ đã xuất hiện trước mắt, nếu không nhìn kỹ thì còn tưởng rằng chiếc chén này còn nguyên vẹn.
“Vỡ, vỡ, v..ỡ, đúc lại chén vỡ! Luyện Khí đỉnh phong!”
Phí Tài thốt lên kinh ngạc, chút nữa đã ngồi phịch xuống đất. Khuôn mặt gã ngơ ngác, nếu như gã có thể khống chế chân khí tới trình độ chén vỡ lại lành như thế này thì sớm đã đột phá cảnh giới Trúc Cơ rồi.
“Luyện Khí đỉnh phong thì ra là trình độ thế này, xem ra sáu tầng Luyện Khí, mỗi tầng thông một mạch rồi.” Từ Ngôn tản chân khí đi, chén trà trước mắt lại trở thành một đám bụi.
“Từ sư đệ, tu vi của ngươi còn cao hơn ta mấy phân, ngươi cố ý trêu đùa ta đấy à. Ở Luyện Khí kỳ, mỗi khi tu thành một tầng thì sẽ đả thông một đường kinh mạch. Sáu mạch của ngươi đều thông, mạnh hơn ta rồi.” Phí Tài bĩu môi nói, tỏ vẻ không vui.
“Phí sư huynh chớ trách. Nhà ta truyền thừa một phần khẩu quyết tu luyện, ngặt nỗi không ai chỉ bảo nên ta chỉ có thể theo đó mà tuy luyện. Không nghĩ rằng mình đã đạt tới Luyện Khí kỳ.” Từ Ngôn cười ngượng ngịu, chắp tay xin lỗi.
“Đã truyền xuống công pháp Luyện Khí kỳ, sao lại không có ai dạy ngươi?“. Phí Tài nhanh chóng tươi tỉnh lại, tò mò dò hỏi.
“Sau một trận thiên tai, trong nhà... Chỉ còn mình ta thôi.” Từ Ngôn thở dài.
“Thì ra ngươi là trẻ mồ côi, đáng thương thật. Ài, ta cũng là trẻ mồ côi, cha mẹ mất sớm. Nếu không nhờ đại sư tỷ tốt bụng, ta chết đói ở đầu đường từ lâu rồi.” Phí Tài thổn thức... Trong đôi mắt rơm rớm ánh nước.
Lấy khả năng phịa chuyện của Thiên Môn hầu cộng với biểu cảm y như thật, sao Phí Tài có thể không tin.
Sau khi lấy lại được tín nhiệm của đối phương, Từ Ngôn lại hỏi: “Chuyện đau lòng đừng kể nữa. Phí sư huynh, sau Luyện Khí kỳ là cảnh giới nào?”
“Sau Luyện Khí kỳ đương nhiên là Trúc Cơ kỳ rồi, hóa thực thành linh, Trúc Cơ sơ thành!”
Nhắc tới cảnh giới, Phí Tài ngay lập tức quên đi sự đau lòng khi nãy, rung đùi đắc ý nói: “Trúc Cơ kỳ sẽ có linh khí xuất hiện, có thể chân chính khống chế pháp khí. Không giống như đám đệ tử Luyện Khí kỳ chúng ta, chỉ có thể cầm đao kiếm đi chém nhau. Tu sĩ Trúc Cơ có thể ngự kiếm nhá, chân đạp phi kiếm mà lướt đi trên không trung, thế mới gọi là tiêu dao chứ!”
Phí Tài đang tưởng tưởng đến phong thái của mình khi ngự kiếm bay lên trời, khóe miệng gã cười ngây ngô.
Trong khi Phí Tài đang tự ảo tưởng, thì Từ Ngôn lại đang kinh ngạc.
Tu sĩ Tình Châu khi ở cảnh giới Trúc Cơ vẫn phải cầm kiếm trong tay mới có thể phát ra kiếm khí. Đợi khi đạt tới Hư Đan mới có thể ngự kiếm.
Nếu nói Chân Võ giới không có võ giả Tiên Thiên, chỉ cần vận chuyển được chân khí thì đã coi là Luyện Khí. Vậy thì tu sĩ Luyện Khí tương đương với võ giả Tiên Thiên. Nhưng tu sĩ Luyện Khí trên đảo Lâm Uyên có thể phát ra kiếm khí, trình độ hơn xa võ giả Tiên Thiên, tương đương với tu sĩ Trúc Cơ ở Tình Châu.
Quả nhiên, Chân Võ giới mới là thế giới chân chính. Thực lực của người tu hành nơi đây cao hơn một cảnh giới so với thế giới trong bình!