Dịch: Mèo Bụng Phệ
Biên: Hoangtruc
Đảo Lâm Lang, núi dựng ngược, nấu Thương Hải, Ngôn Thông Thiên.
Nghe được những lời này, Từ Ngôn chợt kinh ngạc, khuôn mặt hiện lên vẻ không thể tin được.
Hắn càng kinh ngạc, Phí Tài lại càng đắc ý, tưởng rằng đối phương nghe được lời đồn gã kể mà khiếp sợ.
“Ngôn Thông Thiên... Nghĩa là gì đây? Chẳng lẽ là tên người?“. Từ Ngôn cố gắng bình tĩnh, trầm giọng hỏi.
Tuy chỉ kém một chữ, nhưng “Nhất Ngôn Thông Thiên” và “Ngôn Thông Thiên” quá tương đồng. Dường như Từ Ngôn thấy được một tia hy vọng để giải tỏa nỗi băn khoăn trong lòng.
“Đương nhiên là tên rồi, Thông Thiên Tiên chủ Ngôn Thông Thiên, Lâm Lang đảo chủ, Tiên nhân Thương Hải, tên tuổi vang dội, phàm là tu sĩ bách đảo đều đã nghe qua.”
Phí Tài đắc ý nói tiếp: “Đây chính là người mạnh mẽ nhất trong bách đảo chúng ta. Nghe nói, ngài dùng sức một mình có thể chống lại chí cường của tứ vực, bát hoang. Thông Thiên Tiên chủ đã từng giết Tán Tiên Nhân tộc, làm thịt Yêu Thánh Yêu tộc, tiêu diệt Ma Đế Ma tộc. Chiến với đủ các chí cường trên thế gian. Hơn nữa, phong cách hành sự của ngài cổ quái, không câu nệ tiểu tiết, khi chính khi tà, độc hành khắp thiên hạ. Đây chính là tu sĩ của bách đảo ta, là kẻ đứng trên đỉnh của nhân gian!”
“Tu vi Ngôn Thông Thiên ra sao? Hiện giờ ở đâu? Làm thế nào mới gặp được? Làm sao để đến đảo Lâm Lang?“. Từ Ngôn liên tiếp hỏi dồn, Phí Tài nghe được mà trợn trắng mắt.
“Lâm Lang đảo chủ đã biến mất hơn ngàn năm, nghe nói đã chết từ sớm rồi. Ta cũng không biết ngài từ đâu tới, những điều kể với ngươi đều là nghe được mà thôi. Về phần đảo Lâm Lang, bao quanh nơi đó là tám ngàn dặm biển sôi, ngay cả đảo chủ của chúng ta cũng không qua được.” Phí Tài gãi đầu đáp.
Sự nôn nóng trong lòng Từ ngôn chuyển thành bất đắc dĩ, hắn lắc đầu gượng cười. Chính bởi hắn đã quá sốt ruột mà không để ý rằng, nhân vật có thể chém giết Tán Tiên như đảo Lâm Lang chủ thì một tu sĩ Luyện Khí như Phí Tài sao có thể biết được tin tức gì cụ thể.
“Chẳng lẽ Yêu Thánh và Ma Đế cũng tương đương với cường giả Tán Tiên của Nhân tộc ư?” Từ Ngôn quay sang hỏi tới hai danh hiệu lạ lẫm của Ma tộc và Yêu tộc.
“Đúng vậy, mạnh nhất Nhân tộc phải kể tới cường giả Tán Tiên. Kẻ mạnh nhất Yêu tộc được gọi là Yêu Thánh. Còn Ma tộc gọi là Ma Đế. Đó đều là những tồn tại hùng mạnh như Tán Tiên. Chỉ cần họ liếc một cái là chúng ta cũng tan thành mây khói ấy chứ.”
Phí Tài than thở nói tiếp: “Ta cũng chẳng mong thành Tán Tiên gì sất, đột phá được Kim Đan là sướng lắm rồi. Luyện Khí kỳ có tuổi thọ trăm năm. Tu sĩ Trúc Cơ có tuổi thọ hai trăm năm. Kim Đan thì lên tới năm trăm năm. Năm trăm tuổi đấy, ta mà sống được năm trăm năm là lãi to rồi!”
Chí hướng của Phí Tài chỉ tới Kim Đan. Thực ra không phải gã không muốn hướng tới những cảnh giới cao hơn mà tầm nhìn của phần lớn tu sĩ Luyện Khí kì chỉ đến thế.
Sắc trời đã tối, sau khi chuyện trò hồi lâu, Phí Tài đã vài phen ngáp ngủ.
Nhìn thấy đối phương đã mệt, Từ Ngôn chuẩn bị ra về. Những tin tức lấy được trong hôm nay khiến hắn nhiều phen kinh ngạc. Chắc rằng đối với tu sĩ Luyện Khí như Phí Tài, hiểu biết về giới tu hành tới đây đã hết. Những điều cơ mật hơn không phải là thứ mà những tu sĩ dưới tầng chót có thể biết được.
Vừa muốn đi ra ngoài, Từ Ngôn chợt ngập ngừng, không biết có nên nói ra câu hỏi trong lòng hay không.
“Hồi bé, ta hay tới đạo quán trong thành chơi, bên trong đại điện có đặt pho tượng một đạo nhân vô cùng uy nghiêm mà hiền lành, lẽ nào cũng là cưởng giả của giới tu hành ư?”
“Pho tượng trong đạo quán ư?”
Phí Tài ngẩn người, rồi bật ra: “Ngươi nói tới pho tượng trong đạo quán à. Ta thấy nhiều rồi, ngươi đoán đúng đấy. Đó chính là vị cường giả kia, người này mạnh đến mức bất thường. Đấy chính là tượng của chí cường Đông châu vực, Đông Thiên đạo chủ, Đạo gia thủy chủ. Là vị Chân Tiên duy nhất phi thăng trong vạn năm, sao có thể không mạnh mẽ kia chứ? Chờ khi ta chuẩn bị đột phá Trúc Cơ sẽ phải tới đó khấn bái. Biết đâu đạo chủ lão nhân gia phù hộ cho ta đột phá thành công thì sao.”
“Chí cường của Đông châu vực, Đông Thiên đạo chủ...” Từ Ngôn nheo mắt, hỏi: “ Chẳng lẽ Đạo gia cũng có truyền thừa ư? Đạo chủ tên là gì vậy?”
“Tất nhiên Đạo gia có truyền thừa rồi, hơn nữa còn là thế lực lớn đấy. Toàn bộ Đông châu vực đều là địa bàn của Đạo gia. Dương Càn đạo phủ ở Đại Đường, Đông Châu, phồn hoa cả vạn năm, nhất phủ chấn bát phương đấy.” Phí Tài tấm tắc nói tiếp: “Đông châu vực là nơi đất lành, nghe nói thiên tài địa bảo nhiều nhan nhản, nhặt một hòn đá lên cũng đầy linh khí. Ta mà có cơ hội, nhất định phải tới một phen. À, ngươi hỏi đến đâu rồi nhỉ?”
Phí Tài nói quên trời đất nên không nhớ Từ Ngôn đã hỏi cái gì, chợt gã vỗ đầu ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngươi hỏi tên của Đạo chủ à, rất ít tu sĩ Luyện Khí kỳ biết điều này. Nhưng ta lại chơi thân với mấy đạo sĩ ở đạo quán trong thành, nghe họ kể thì, gì nhỉ... À, đúng rồi! Đông Thiên Đạo chủ, Từ Đạo Viễn!”
Một câu Từ Đạo Viễn vừa vang lên đã khiến Từ Ngôn ngây ra như phỗng, hắn nở nụ cười cứng nhắc rồi mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi quay về chỗ ở của mình, Từ Ngôn ngồi ngẩn người trong phòng một hồi lâu.
Qua một buổi nói chuyện, hắn không chỉ biết tới sự tồn tại của Thông Thiên Tiên chủ Ngôn Thông Thiên, mà còn nghe được tên của sư phụ mình. Thì ra Từ Đạo Viễn là Đạo gia thủy chủ, Chân Tiên phi thăng.
Tin tức quá chấn động, cho dù với tâm trí của Từ Ngôn cũng cảm thấy khó mà tin được.
“Sư phụ, người quả nhiên là kỳ nhân... Vậy Lâm Lang đảo chủ Ngôn Thông Thiên là ai đây. Lẽ nào bóng người nói câu “Nhất Ngôn Thông Thiên” lại chính là Ngôn Thông Thiên ư? Vì sao y lại xuất hiện trong trí nhớ của ta?”
Sau khi biết được thân phận chân chính của sư phụ, Từ Ngôn lại càng có nhiều câu hỏi hơn.
Quả nhiên lão đạo sĩ không phải người ở thế giới trong bình. Như vậy, Từ Đạo Viễn và Ngôn Thông Thiên có mối liên hệ thế nào?Nếu như bóng người nói ra lời ngông cuồng như “Nhất Ngôn Thông Thiên” thật sự là Lâm Lang đảo chủ. Vậy thì tại sao Thông Thiên Tiên chủ Ngôn Thông Thiên lại ở trong trí nhớ của hắn.
Đây là một đêm không ngủ với Từ Ngôn. Tận tới khi mặt trời ló rạng, Phí Tài tới gõ cửa phòng, Từ Ngôn mới chợt bừng tỉnh.
Từ Ngôn lắc đầu cười, không suy nghĩ tiếp nữa, đứng dậy mở cửa phòng.
Ở một chỗ đau đáu suy nghĩ cũng không thể cởi bỏ được nỗi băn khoăn. Nếu muốn biết chân tướng thì rất đơn giản, chỉ cần hắn tìm lão đạo sĩ, chính miệng hỏi thăm là xong.
“Chào Từ sư huynh!“. Phí Tài vỗ bụng nói: “Tay nghề của Từ sư huynh tuyệt thật, cả đời này ta khó mà quên được bữa cơm hôm qua. Không biết hôm nay còn được thưởng thức tay nghề của Từ sư huynh không?”
“Không vấn đề, cơm nước thôi mà.” Từ Ngôn vừa cười, vừa nói. Nếu như người ta đã gọi hắn là sư huynh, thì một ngày một bữa chỉ là việc nhỏ.
“Đa tạ sư huynh! Đa tạ sư huynh! Hề hề.” Phí Tài hứng chí, dẫn Từ Ngôn rời khỏi nơi ở của đệ tử, đi tới một cung điện cao lớn.
“Hôm nay các trưởng lão mới trở về. Từ sư huynh cần phải ghi danh. Yên tâm đi, có đại sư tỷ tiến cử, việc ghi danh đơn giản lắm. Có điều, ngươi chớ quên chọn một pháp khí mới luyện chế nhá, chọn cái cũ là thiệt đấy.”
Nghe Phí Tài dặn dò, Từ Ngôn gật đầu đáp ứng, hắn đang bước đi chợt hỏi: “Đảo Lâm Uyên là hòn đảo ở gần bờ, hẳn là cách Đông châu vực không xa lắm nhỉ?”
“Không phải không xa lắm.” Phí Tài vắt hai tay ra sau gáy, bâng quơ đáp: “Mà là xa tới lực bất tòng tâm, không có tu vi Nguyên Anh thì chớ nghĩ tới việc tới Đông châu vực.”
“Thế vực nào là gần đảo Lâm Uyên nhất?” Từ Ngôn nhíu mày hỏi.
“Gần đảo Lâm Uyên nhất là Tây châu vực chứ sao nữa. Dù vậy thì ngươi có cưỡi pháp khí phi hành cỡ lớn cũng phải mất chừng dăm ba năm mới tới được. Nếu có pháp khi phi hành cao cấp thì sẽ nhanh hơn.”
Phí Tài nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai mới hạ giọng nói: “Muốn rời đảo thì phải đi cùng với đại sư tỷ, bởi bà cô ấy có một pháp khí phi hành cực phẩm, bay nhanh lắm.”
Từ Ngôn không có hứng thú với pháp khi phi hành. Khi hắn nghe được chỉ có tu vi Nguyên Anh mới có thể tới được Đông châu vực, sự vội vã trong lòng cũng đã tan biến.
Xem ra Đông châu vực cách đảo Lâm Uyên cực xa. Trong thời gian ngắn, hắn sẽ không tới được Đông châu vực, cũng không thể gặp được lão đạo sĩ.
“Tây châu vực cũng là địa bàn của Nhân tộc ư?“. Từ Ngôn thuận miệng hỏi.
“Đương nhiên rồi, Đông châu vực và Tây châu vực là địa bàn của tu sĩ Nhân tộc. Yêu tộc chiếm cứ Nam châu vực. Nếu như tu vi của ngươi đủ, thì tới đó rèn luyện cũng chẳng sao cả. Thế nhưng, Bắc châu vực lại không ai dám đi, bởi đó là địa bàn của Ma tộc. Đám này hung tàn lắm, nghe nói bọn chúng ăn tim uống máu người đấy!”
Nói tới Bắc châu vực, trên mặt Phí Tài toát lên vẻ sợ hãi đối với chủng tộc mà gã chưa thấy bao giờ. Nhưng việc ăn tim uống máu đã được đồn thổi nhiều, có thể nói đầy khủng bố khiến người ta sợ hãi