Dịch: Mèo Bụng Phệ
Biên: Hoangtruc
Tiếng xé gió ngoài điện vang lên từ xa tiến đến gần. Từng luồng kiếm quang nhanh chóng xuất hiện, trên kiếm quang có bóng người đang lay động.
“Đảo chủ đã trở về!”
Đệ tử họ Vương và Phí Tài đồng thanh hô lên, vội vã chạy ra ngoài điện. Trên khoảng sân rộng cách đó không xa, các đệ tử của đảo Lâm Uyên đã tụ tập đông như kiến.
Đứng từ phía xa, Từ Ngôn khẽ nheo mắt nhìn tới.
Cho dù không thể vận dụng linh lực nhưng nhãn lực của hắn vẫn mạnh hơn đám đệ tử Luyện Khí và Trúc Cơ này rất nhiều.
Ngay khi thấy rõ kiếm quang, Từ Ngôn chợt thấy kinh ngạc.
Hắn kinh ngạc không phải vì những thanh phi kiếm có tốc độ cực nhanh mà là có một con cá lớn được treo dưới kiếm.
Toàn thân cá phủ vảy xanh, dài hơn trăm trượng. Nó bị mấy chục luồng kiếm quang treo lên, từ từ bay tới phía trên đảo.
Một âm thanh nặng nề vang lên, con cá lớn màu xanh đã rơi xuống quảng trường khiến đám đông xung quanh ồ lên kinh ngạc.
“Thanh Cốt ngư! Cấp Đại yêu cơ đấy!”
“Đại yêu Thanh Cốt ngư là dị thú nơi biển sâu, xương cá có thể dùng để luyện chế pháp bảo!”
“Vẩy cá cũng là thứ tốt, thịt cá không chỉ thơm ngon mà còn là nguyên liệu luyện chế linh đan. Một thân toàn bảo bối cả.”
“Ầy, chớ quên da cá dùng để luyện chế bùa chú nữa chứ. Ái chà, chúng ta lại phải làm khổ sai rồi.”
Đám người xung quanh xôn xao, kẻ thì tấm tắc khen, kẻ thì luôn miệng làu bàu. Nhưng ánh mắt Từ Ngôn vẫn nhìn chằm chằm vào thân hình cao lớn trên đầu cá.
Người này mặt mũi vuông vắn, mày kiếm, mắt hổ, mặc một bộ áo bào màu tím đen, dáng đứng lộ ra vẻ tiên phong đạo cốt. Tuy khuôn mặt nhìn như trung niên nhưng có lẽ tuổi tác người này không nhỏ. Bởi với tu vi như thế này, phần lớn đều là những lão khọm tu luyện nhiều năm.
“Lâm Uyên đảo chủ, Vương Ngữ Hải...”
Từ Ngôn đã nghe được từ miệng Phí Tài tin tức của đảo chủ. Hôm nay vừa thấy, quả thực vị đảo chủ này tương đương với Thần Văn ở thế giới trong bình, nhưng so với Vương Khải và Hà Điền thì còn mạnh hơn không ít.
Theo sau Vương Ngữ Hải là khoảng bốn, năm mươi vị trưởng lão Kim Đan. Khí tức của những người này không yếu, lại tập hợp thành số đông nên càng toát ra vẻ uy phong lẫm liệt.
Nếu xét theo tiêu chuẩn của thế giới trong bình thì những trưởng lão Kim Đan này chính là bốn, năm mươi vị tu sĩ Giả Anh. Chỉ một đảo Lâm Uyên mà số lượng tu sĩ Kim Đan đã bằng một nửa Tình châu.
“Cha!”
Ở cạnh quảng trường, hai người phụ nứ đứng đấy. Vương Chiêu reo lên rồi chạy ra đón, còn phu nhân đứng sau lưng nàng chỉ nhìn qua đầy yêu thương.
Phu nhân này chính là người vợ kết tóc se tơ của đảo chủ, tu vi chỉ là Kim Đan.
“Sao lại là Thanh Cốt ngư!” Vương Chiêu bước đến trước đầu ca, cáu giận cho nó một đá.
“Thanh Cốt ngư thì làm sao, đây là Đại yêu có thể nuốt chửng tu sĩ Nguyên Anh đấy! Cha con dẫn dắt các vị trưởng lão ác chiến với nó ba ngày trời mới giết được, nha đầu con còn bất mãn là sao?”
Đảo chủ Vương Ngữ Hải trừng mắt lên cất giọng ồm ồm.
“Da Thanh Cốt ngư dày quá, đệ tử Luyện Khí kì cắt sao được!” Vương Chiêu bĩu môi hét lên.
“Cắt không được cũng phải cắt!” Chòm dâu dài của Vương Ngữ Hải bị linh lực thổi bay phần phạt, lão quát lớn hơn: “Một tí tẹo khó nhọc mà cũng không kham được thì còn tu tiên nỗi gì! Đuổi hết bọn chúng về nhà trồng rau chăm cháu đi!”
Bị Vương Ngữ Hải quát, Vương Chiêu giận dỗi bĩu mỗi ra rồi quay đầu sang một bên không thèm nói.
Nhìn hai cha con đang gào thét trên quảng trường, Từ Ngôn nghe thấy mà méo cả miệng.
Chẳng trách đại sư tỷ rất thích quát người khác, thì ra là học ở cha nàng. Hơn nữa, uy thế khi đảo chủ quát người càng thêm ác liệt, không khác gì chúa tể sơn lâm.
“Ha ha ha! Đại thắng trở về sao có thể thiếu rượu. Nhanh nào, chúng ta phải ăn mừng một phen! Người đâu, bày tiệc!”
Đảo chủ cười lớn rồi nghênh ngang rời đi, hơn mười vị trưởng lão cũng đi theo. Sau khi đám cường giả cười nói rời khỏi trường, lập tức có đệ tử tất bật chuẩn bị yến tiệc.
Vẫn đứng cạnh Từ Ngôn, vị đệ tử họ Vương thấy trưởng lão của mình bèn dẫn Từ Ngôn đuổi theo. Tới khi kể rõ đầu đuôi, trưởng lão không buồn nhìn Từ Ngôn mà vung tay lên lấy ra một pháp khí.
Luyện Khí kỳ và Kim Đan kỳ chênh nhau tới hai cảnh giới. Trong mắt một số trưởng lão Kim Đan, đệ tử Luyện Khí thấp kém vô cùng, pháp khí hạ phẩm thì cảng chẳng đáng nhắc tới.
Tên đệ tử họ Vương bẩm báo xong rồi cũng thở phào một hơi. Nhiệm vụ của y đã chấm dứt, hiện tại Từ Ngôn xem như mới thật sự trở thành môn nhân bình thường của đảo Lâm Uyên.
“Ngây ra đấy làm gì!”
Xa xa truyến đến tiếng gào của đại sư tỷ.
“Tất cả đệ tử Trúc Cơ tập hợp, cắt da cá ra cho ta! Đệ tử Luyện Khí kỳ chỉ cần xử lý da cá sau khi cắt là được!”
Trên quảng trường, tiếng gào hào sảng hòa với trời xanh mây trắng và từng cơn gió biển lồng lộng mang tới cho cô gái một cảm giác oai hùng.
Nhìn mọi người đang bận rộn trên quảng trường và cô gái thỉnh thoảng lại rống lên với đệ tử, khóe miệng Từ Ngôn nở một nụ cười.
Đây là một nụ cười đầy sự an tâm.
Thời khắc này, Chân Võ giới lạ lẫm đang bắt đầu trở nên chân thật. Nhờ tiếng hò hét của gái, bầu trời lại thêm xanh, gió biển lại thêm dịu nhẹ.
Dù đang quát tháo, nhưng trái tim của đại sư tỷ Vương Chiêu vẫn đỏ thắm.
Đó là một cô gái nhiệt tình. Chỉ vì đệ tử Luyện Khí kì bỏ đi như Phí Tài mà phải vội vã chạy tới phường thị, lại còn không màng giá cả ngàn linh thạch để mua thuốc giải độc.
Đứng trước con Thanh Cốt ngư mà cha mình săn giết về, cô vẫn lo lắng mà lớn tiếng với đảo chủ, bởi vì khả năng của đệ tử Luyện Khí chưa đủ.
Đây là lần đầu tiên Từ Ngôn gặp được một tu sĩ tốt bụng như thế, cô xem đám sư đệ sự muội như người nhà.
Chân Võ giới mênh mông vô tận, lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với thế giới trong bình. Nhưng chắc hẳn, tu sĩ trong giới tu hành đều nham hiểm, xảo trá. Mà sự tồn tại của đại sư tỷ tựa như một cây tùng ương bướng, quật cường mọc lên giữa sa mạc hoang vu.
Đưa tay lên ngực, cuối cùng Từ Ngôn cũng có cảm ngộ.
Cảm ngộ được đạo lý tương sinh tương khắc, chính là gốc rễ của sinh mệnh. Cảm nhận được đạo lý âm dương cân bằng mới giúp trời đất bất diệt.
Thế gian này đã có một gã Thiên Môn hầu lòng dạ hiểm độc, thì nên có một đại sư tỷ nhiệt huyết chân thành mới phải lẽ...
“Này, cắt được hay không thế!”
Vương Chiêu cầm một mảng da cá lớn màu xanh, từ xa nhìn Từ Ngôn quát hỏi: “Cắt được thì mau tới phụ đi!”
“Đại sư tỷ hay mủi lòng lắm, lát nữa chúng ta cứ nói là cắt không được, kiểu gì đại sư tỷ cũng đuổi chúng ta đi.” Khi Phí Tài thì thầm với Từ Ngôn ý định của mình bèn bị hắn bơ đi.
Tên chết bằm này vừa mới được đại sư tỷ cứu mạng đã quay ra giở trò lười nhác. Đây là loại người mà Từ Ngôn khinh thường nhất.
Bước tới gần, Từ Ngôn liếc nhìn con Thanh Cốt ngư to lớn, sắc mặt bình tĩnh như đã suy nghĩ trước, hắn nói: “Đại sư tỷ, ta không cắt được đâu.”
“Nhận được pháp khí chưa?” Như đã trong dự liệu, Vương Chiêu quay sang hỏi về chuyện pháp khí.
Từ Ngôn giơ thanh trường đao trong tay lên, ý nói đã nhận rồi.
“Công pháp Luyện Khí kỳ ta sẽ bảo Phí Tài cầm cho ngươi, cứ về trước đi.” Vương Chiêu nghiêng đầu nhín Phí Tài nói: “Phí Tài, ngươi đi cắt da cá đi, cứ một đệ tử Luyện Khí một tấm da cá, cắt không xong thì nắm đấm còn chờ!”
“Đại sư tỷ! Đệ cũng không cắt được mà, đệ bị thương còn chưa lành này...” Phí Tài rên rỉ, chỉ vào Từ Ngôn nói: “Đại sư tỷ! Hắn còn lợi hại hơn ta đấy!”
Phí Tài kêu ca vì bị bắt đi làm cu li nhưng Vương Chiêu chẳng thèm nghe, chỉ với một đạp cô đã khiến Phí Tài ngoan ngoãn đi cắt da cá. Thấy vậy, Từ Ngôn ung dung quay về chỗ ở.
Hôm nay hắn không chỉ nhìn thấy đảo Lâm Uyên chủ và các trưởng lão Kim Đan, mà theo đó hắn đã khẳng định được Nguyên Anh ở Chân Võ giới có trái tim. Ở thế giới trong bình, Từ Ngôn là một tồn tại đặc biệt, thì tới nơi này hắn lại trở thành bình thường.
Bởi vì nơi này tu sĩ có Kim Đan, có Chân Anh!
Đây là một cảm giác tựa như tìm được đồng loại. Hôm nay Từ Ngôn không chỉ thấy may mắn vì mình đã thoát khỏi thế giới trong bình mà còn cảm kích với Hắc Long trong tử phủ.
Bỏi vì có Hắc Long hắn mới đúc lại được Chân Anh.
“Tiểu Hắc, lẽ nào ngươi cũng tới từ vùng trời đất thật sự này sao..?”
Thế giới lạ lẫm nhưng Kim Đan và Chân Anh lại quen thuộc. Ánh mắt của Từ Ngôn xuyên qua cửa sổ nhìn về phía vòm trời, bắt đầu hiện lên vẻ nghĩ ngợi.