Dịch: Mèo Bụng Phệ
Biên: Hoangtruc
“Đệ tử của đảo Lâm Uyên bái nhập vào tông môn khác ư, vì sao thế?”
Từ Ngôn nghe tin này mà có phần khó hiểu. Trừ khi đảo Lâm Uyên và Địa Kiếm tông có quan hệ sư môn truyền thừa, bằng không việc thay đổi môn phái là điều tối kỵ trong giới tu hành.
“Danh tiếng của Địa Kiếm tông cao vợi, sơn môn to lớn vô cùng, lại có cả cường giả cảnh giới Hóa Thần. Đâu phải đảo Lâm Uyên chúng ta có thể so sánh. Hơn nữa dù bái nhập vào Địa Kiếm tông, chúng ta vẫn là đệ tử xuất thân đảo Lâm Uyên, đây chính là cố hương của chúng ta.”
Đối với việc đổi môn phái, Phí Tài tựa như không có cảm xúc gì, gật gù đắc ý giải thích: “Hơn nữa Địa Kiếm tông thuộc Kiếm Vương điện. Đây là tông môn lớn nhất Tây Châu Vực, nghe đâu có cả Tán Tiên nữa cơ. Nếu như đời này ta có thể gặp để xem Tán Tiên tròn méo ra sao thì cũng đáng lắm.”
Phí Tài cũng chẳng biết gì mấy về Tây Châu Vực. Tin tức gã có đều do nghe ngóng mà ra. Từ Ngôn biết việc này nên cũng không hỏi nhiều về Tây Châu Vực mà quay sang hỏi về việc rèn luyện nơi vực biển.
“Rèn luyện nơi vực biển được tiến hành mỗi năm một lần. Đây có thể coi là lần rèn luyện nguy hiểm nhất đối với tu sĩ Trúc Cơ. Nhưng chỉ cần vượt qua sẽ đạt được rất nhiều lợi ích, không chỉ là linh thạch mà còn cả cơ hội bái nhập Địa Kiếm tông.!”
Phí Tài nói tới sướng mồm, cái cằm núng nính thịt mỡ cũng rung lên bần bật.
“Tông môn lớn của Tây Châu Vực đấy, bình thường nào có cơ hội chứ. Từ sư huynh nghĩ coi, cơ hội tốt như thế ai lại không động tâm cho được!”
“Cũng được đấy, loại nhiệm vụ tông môn như thế này chắc khá nguy hiểm nhỉ.” Từ Ngôn tiếp tục hỏi dò về việc rèn luyện.
“Rèn luyện nơi vực biển không phải là nhiệm vụ của tông môn. Thường thì không có quá nhiều đệ tử tham dự đâu.” Phí Tài lắc đầu đáp.
“Không phải nhiệm vụ?” Từ Ngôn sững sờ hỏi lại.
“Đây là hoạt động rèn luyện tự phát của các đệ tử Trúc Cơ mà thôi, đã có lịch sử mấy trăm năm rồi. Đảo chủ của chúng ta ở cảnh giới Trúc Cơ cũng đã từng tham dự. Một lần mà kiếm được những mười cái hôi nang nguyên vẹn, là người kiếm được nhiều hôi nang nhất trong vòng trăm năm trở lại đây.
“Hôi nang?“. Từ Ngôn càng nghe càng mơ màng, bèn hỏi lại: “Hôi nang là cái giống gì?”
“Là hôi nang của sứa Cự Linh chứ gì nữa, xúc tu của sứa Cự Linh rụng ra ấy. Nó có màu xám tro, thoạt nhìn tưởng là trứng rùa. Thứ này độc lắm, là một loại tài liệu luyện khí đặc thủ, có giá trị lắm lắm.”
Theo giải thích của Phí Tài, Từ Ngôn đã biết rõ bản chất của lần rèn luyện này.Thì ra đây không phải nhiệm vụ của tông môn mà là một chuyến thám hiểm do các tu sĩ Trúc Cơ tự tổ chức. Địa điểm diễn ra ở ngay vùng vực biển sâu không đáy đằng sau đảo Lâm Uyên.
Hoạt động rèn luyện kiểu tự phát thế này cũng chẳng phải hiếm lạ gì.
Tu sĩ Bách đảo tương tự như tán tu, chỉ coi hải đảo mình là cố hương chứ không phải là môn phái. Ở nơi đây, quan hệ giữa những tu sĩ đồng môn tựa như người nhà hoặc hàng xóm vậy. Mọi người đều sinh ra trên đảo nên ý thức quần tụ rất mạnh, khác biệt rất lớn đối với cảm giác vinh dự khi ở trong môn phái.
Nếu coi đảo Lâm Uyên là một gia tộc lớn thì đảo chủ Vương Ngữ Hải chính là gia chủ, Vương Chiêu là đại tiểu thư trong gia tộc. Cường giả trong tộc rất quan tâm đến người nhà, vì thế Vương Chiêu mới quan tâm tới từng sư đệ sư muội tựa như quan tâm tới người thân của mình vậy.
Ở đảo Lâm Uyên, có rất ít nhiệm vụ tông môn được ban bố. Mà rèn luyện nơi vực biển ra đời có liên quan rất lớn tới vị trí địa lý và thời gian ở nơi đây.
Ở vực biển phía sau đảo Lâm Uyên có một loài Hải tộc tên là sứa Cự Linh sinh sống. Bình thường, không ai dám bén mảng tới vực biển này. Tuy loài sứa này chỉ là yêu thú ngang ngửa với tu sĩ Trúc Cơ nhưng lại có năng lực thiên phú đáng sợ.
Sứa Cự Linh có thể phân chia cơ thể. Khi loài này bị trọng thương, cơ thể có thể tách ra làm đôi, hai cá thể này lại có thể tiếp tục tách ra nữa. Số lượng cá thể tối đa mà một con sứa Cự Linh có thể tách ra lên tới cả trăm.
Với thiên phú quái dị như thế, sứa Cự Linh trở thành một trong những yêu thú kinh khủng nhất. Ngay cả yêu linh, thậm chí đại yêu cũng không muốn chọc tới loài này. Bởi vì sứa Cự Linh sống quần cư, ít nhất cũng có tới cả vạn con nơi vực biển.
Một vạn con sứa Cự Linh có thể tách ra thành một trăm vạn cá thể. Đại quân yêu thú đông đảo tới nhường này thì ngay cả cường giả Nguyên Anh đối mặt cũng phải run rẩy.Thực ra đáng sợ nhất không phải là sứa Cự Linh trình độ yêu thú.
Ở nơi sâu nhất của vực biển, ngay cả sứa Cự Linh cấp bậc yêu linh cũng có. Nhưng số lượng bao nhiêu thì không ai biết được.
Lần trước, khi hải thú tấn công đảo Lâm Uyên, có tới năm con Đại yêu xuất hiện. Nhưng không một hải tộc nào dám vòng từ sau núi lên đất liền, bởi vì Đại yêu của hải tộc cũng không dám động tới sứa Cự Linh.
Cũng may sứa thì không lên bờ nên đảo Lâm Uyên mới có thể bình yên vô sự. Nếu như chúng có thể lên bờ thì đảo Lâm Uyên đảo đã sớm thành một hòn đảo hoang rồi.
Biết được sự khủng bố của sứa Cự Linh, Từ Ngôn khiếp sợ vô cùng. Thiên phú cỡ này mà ứng vào một con đại yêu thì chẳng phải sẽ mọc ra trăm con đại yêu nữa sao?
Chân Võ giới vô biên vô hạn, không chỉ có lãnh thổ rộng tới không thể nào tưởng tượng được mà còn có những sinh linh vô cùng kì lạ.
“Đó là nơi trú ngụ của sứa Cự Linh, tu sĩ Trúc Cơ vào đó chết chắc còn gì? Hôi nang giá trị như thế, sao các trưởng lão Kim Đan và đảo chủ không tới thu thập?” Từ Ngôn thắc mắc.
“Vực sâu này rất đặc biệt. Từ sư huynh chắc đã thấy rồi, đây là một vách núi cạnh biển. Không chỉ đảo chủ của chúng ta mà cường giả Nguyên Anh của vài đảo khác cũng đã tới dò xét nhiều lần, tất cả đều nhận định rằng vực biển không ổn định, không chống đỡ được tu vi từ Kim Đan trở lên. Bởi vậy chỉ có đệ tử Trúc Cơ mới có thể tiến vào mà không làm sập vực biển.”
Phí Tài nói xong thì Từ Ngôn cũng đã hiểu. Vực sâu này rất bất thường, nếu như sử dụng lực lượng hoặc pháp thuật quá mạnh mẽ có thể khiến nó sụp đổ.
“Về sứa Cự Linh thì không cần lo lắng.” Phí Tài nói tiếp: “Hàng năm, vào đầu mùa xuân, sứa Cự Linh sẽ quay lại biển sâu trong vòng nửa tháng. Thăm dò vực biển trong nửa tháng này thì sẽ không gặp sứa Cự Linh.”
“Có chắc không? Nói vậy cũng có một số rất ít sứa Cự Linh không trở lại biển sâu chứ?” Từ Ngôn trầm giọng nói.
“Đúng là trước đây có người gặp một vài sứa Cự Linh bị thương hoặc già nua. Thế thì tại số rồi, bởi vậy lần rèn luyện này vô cùng nguy hiểm. Chạm mặt một con yêu thú sứa Cự Linh thì chí ít phải có trăm vị Trúc Cơ hợp sức mới thắng được. Còn nếu đen đủi gặp được một con sứa Cự Linh cấp bậc yêu linh thì, hề hề, ai cũng đừng mong sống sót.”
Nói tới chân tướng của rèn luyện nơi vực biển, sắc mặt Phí Tài trở nên chăm chú nhưng trong ánh mắt lại không có mấy phần sợ hãi. Trái lại, ánh mắt gã ánh lên sự mong đợi mãnh liệt.
“Vì cơ hội bái nhập Địa Kiếm tông, lần rèn luyện này ta đi chắc rồi. Từ sư huynh ngươi trời sinh thần lực, có muốn xông pha vực biển một phen không?” Phí Tài hỏi.
“Rèn luyện nơi vực biển...” Ánh mắt Từ Ngôn lóe sáng, hắn khẽ cười rồi nói: “Đi, đương nhiên phải đi. Địa Kiếm tông tiếng tăm lừng lẫy, Kiếm Vương điện uy chấn một phương. Thiên hạ tuyệt vời tới thế, há có thể không nhìn một cái, không thể tới một lần chứ!”