Dịch: Mèo Bụng Phệ
Biên: Spring_Bird
Từ Ngôn không ngại giết người, kẻ táng mạng dưới tay hắn đã vô số kể.
Điều hắn lo lắng chính là người vợ vô hồn của mình. Nếu Bàng Hồng Nguyệt có liên quan gì tới đảo Nữ Nhi thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được...
“Gì mà đảo Nữ Nhi chứ? Đảo Ác Ma thì có!”
Từ Ngôn cáu tiết lên mắng.
“Đảo Hiên Viên, cổ tu Hiên Viên gia...”
Ánh mắt Từ Ngôn chăm chú nhìn vào phần giới thiệu về Hiên Viên đảo được viết trong cuốn sách trên tay. Phần này rất ngắn, chỉ có một hàng chữ:
“Cổ tu Hiên Viên gia, từng chém rồng ở Bát Hoang, diệt ma nơi Bắc Hải, có Tán Tiên đại thành...”
Chỉ một hàng chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến người ta khiếp sợ về nội tình của gia tộc này. Dù là chém rồng, diệt ma hay sở hữu Tán Tiên, đây đều là những truyền kỳ mà chỉ có cường giả đỉnh phong mới có thể làm được.
Cổ Bách đảo thực sự mạnh hơn Bách đảo hiện nay không biết bao nhiêu lần. Biết được sự ly kì bí hiểm và mạnh mẽ của Bách đảo, đáy lòng Từ Ngôn như dậy sóng.
Chân Võ giới lấy võ làm đầu, kẻ mạnh có thể một tay che trời, còn kẻ yếu chỉ có thể chật vật cầu sinh. Vùng trời đất này kỳ dị, cũng chính là một vùng trời đất chân chính, hơn nữa lại là nơi tôn sùng kẻ mạnh. Nếu ví nơi đây như tinh không vô tận, thì những tồn tại chí cường giống như những vì sao chói mắt.
Trong tinh không đó, có những vì sao mới rực sáng lên, cũng có những vì sao tàn lụi.
Xoay tròn quyển sách tre, Từ Ngôn nhìn thấy một cái tên bá đạo khiến ngón tay hắn ngừng lại, lòng thấy nôn nao.
Ngôn Thông Thiên.
Không chỉ cổ Bách đảo, mà ngay cả Bách đảo hiện nay đều tôn đảo Lâm Lang lên đầu. Hòn đảo này sừng sững ở Thương Hải, xung quanh có tám ngàn dặm biển sôi bao quanh, mặt biển sùng sục như núi lửa sắp phun trào, khung cảnh quanh đảo tựa như ngày tận thế.
Theo ghi chép trong sách, đảo Lâm Lang không chỉ bị bao quanh bởi biển sôi, mà trên đảo còn có một ngọn núi chổng ngược gọi là núi Đảo Không. Đỉnh núi cắm xuống đất, chân núi chổng lên trời, cả ngọn núi như được treo ngược trên đảo. Dường như khinh thường mọi quy tắc của trời đất, khiến người đời không sao hiểu được.
Núi, vốn phải hùng hồn mạnh mẽ, vững chãi mà lớn lao. Nếu núi bị đảo ngược lại thì trở thành trên rộng dưới hẹp, lảo đảo xiêu vẹo.
Ngọn núi lạ như thế đã trở thành kỳ quan của trời đất. Mà người chủ của Bách đảo lại càng thêm khác người.
Trong Tàng Thư Các của đảo Lâm Uyên có rất nhiều những ghi chép về Thông Thiên Tiên chủ, có lẽ đảo Lâm Uyên đã thu thập tin tức từ các nơi trong nhiều năm qua.
Có lời đồn rằng, Ngôn Thông Thiên tội ác tày trời, tính khí nóng nảy thất thường, một lời không hợp lập tức đánh luôn cho dù là kẻ cùng tu vi, gặp bữa không vui thì diệt quốc để giải sầu. Kẻ được gọi là đại ác nhân trên đời này lại có thực lực mạnh mẽ tới mức không ai địch nổi. Gã hùng cứ toàn bộ Thương Hải, bắt hải tộc nhảy múa giúp vui, nuốt sao trời làm đồ nhắm rượu.
Cũng có ghi chép nói Ngôn Thông Thiên là một kẻ kỳ tài, cầm, kì, thi, họa không gì không giỏi. Người này thường luận đạo với hung long, hòa ca với hỏa phượng, đi khắp Tứ vực, Bát hoang, hành hiệp ngũ hồ tứ hải, gặp việc bất bình tất sẽ ra tay tương trợ, không sợ yêu ma, coi khinh trời đất.
Còn có giai thoại nói rằng Ngôn Thông Thiên vốn là Tiên bị giáng xuống trần; vì đại náo thiên đình nên bị vạn giới truy sát, chết trên chín tầng trời. Bởi vì cả đời cao ngạo nên trời đất không chứa, khi chết đi rồi Địa Phủ cũng không thu. Cho nên đã giận dữ phá vỡ luân hồi, chuyển thế trọng sinh, tu luyện đến cực hạn sau đó xé trời mà đi, cả tiên trời cũng đâm thủng.
Lại có giai thoại còn ly kỳ hơn nữa, trong đó cho rằng Ngôn Thông Thiên là Thiên Hạ Chí Thánh. Cả đời gã đến con kiến cũng chưa từng giết, tới cuối đời thân thể gã hóa đá, chân hồn quay về Tiên giới rồi trở thành Tiên Thiên chi Chủ, thống trị chín tầng trời.
Các ghi chép được tập hợp theo kiểu thượng vàng hạ cám, nếu sắp xếp lại thì sẽ cho ra rất nhiều Ngôn Thông Thiên. Từ Ngôn đọc xong mà vẫn mơ màng như lọt vào trong sương mù.
“Thiên Hạ Chí Thánh? Đến con kiến cũng chưa từng giết? Đây mà là người ư!”
Từ Ngôn lắc đầu cười gượng, đến con kiến cũng chưa giết thì chắc chắn không phải người, mà chỉ có thể là họ hàng nhà kiến.
Xem ra những ghi chép trong sách không đáng tin cậy lắm, Từ Ngôn cũng chẳng ngốc tới mức tin vào những câu chuyện ly kỳ mà người đời dựng nên. Có điều, Thông Thiên Tiên chủ chắc chắn là một vị kỳ nhân.
Cứ cho là người đời xuyên tạc thì không có lửa làm sao có khói, chắc hẳn Ngôn Thông Thiên sẽ khác xa những cường giả bình thường khác.
“Thông Thiên Tiên chủ biến mất ngàn năm, đi nơi nào được chứ...”
Trong khi Từ Ngôn đang thắc mắc về những giai thoại liên quan tới Thông Thiên Tiên chủ thì đảo chủ Vương Ngữ Hải cũng đang cau mày suy nghĩ.
Bên vách núi phía sau, Vương Ngữ Hải đang đứng cạnh vực sâu, ánh mắt lão phóng ra mặt biển phía xa. Lão cảm giác được một con hải thú cấp bậc đại yêu đang lượn lờ dưới đáy biển.
“Hải thú vừa mới rút đi, vì sao vẫn còn lảng vảng nơi đây. Chẳng nhẽ trên đảo Lâm Uyên có gì đó hấp dẫn chúng ư, không đúng...”
Sắc mặt đảo chủ nghiêm trọng, lão tản linh thức tới mức tận cùng, bao phủ toàn bộ lãnh địa của đảo Lâm Uyên, kể cả thành Lâm Uyên cũng không ngoại lệ. Nhưng sau một hồi dò xét cẩn thận, lão vẫn không phát hiện được gì.
“Chắc chắn người của đảo Bát Lan đã động tay chân vào, nhưng là gì mới được chứ. Nếu không sao lại có nhiều đợt hải triều tới vậy, hừ, con cáo già Liễu Đông Nguyên nhà ngươi...”
Vương Ngữ Hải không phát hiện được chỗ bất thường nào. Tuy vậy lão biết rằng việc hải thú tấn công đảo nhiều lần tuyệt đối bất thường, chỉ sợ lão đã bị kẻ khác tính kế.
Ngay trong đêm đó, đảo chủ đích thân ban bố một nhiệm vụ tông môn hiếm hoi. Ngay rạng sáng hôm sau, rất nhiều môn nhân đảo Lâm Uyên lũ lượt rời khỏi sơn môn, tản ra các hòn đảo xung quanh, ngay cả phường thị và thành Lâm Uyên cũng có một lượng lớn đệ tử đảo Lâm Uyên kéo tới.
Ngay khi Từ Ngôn biết được nội dung nhiệm vụ tông môn, hắn không biết mình nên cười hay nên khóc.
Nhiệm vụ rất đơn giản đó là tìm kiếm một cây bút vẽ bùa chú.
Đêm hôm qua, khi đảo chủ luyện chế bùa chú thì bị ánh trăng trong trẻo thu hút, trong lúc bất giác đã đi tới bờ biển ngắm trăng một mình. Tới khi đảo chủ trở về, thì phát hiện cây bút chế phù của mình không cánh mà bay, lão chỉ nhặt được một chiếc lông chim bên cạnh cửa sổ.
Bởi vậy đảo chủ kết luận rằng trong khi lão đi tới bãi biển ngắm trăng một mình, có kẻ đã tới trộm đi chiếc bút vẽ phù của lão. Mà kẻ trộm lại là một chim, nó không chỉ cắp mất cây bút mà còn ngạo nghễ để lại một chiếc lông chim làm bằng. Việc này khác nào chế nhạo đảo Lâm Uyên không người, đảo chủ vô năng. Vì thế đảo chủ giận dữ, ban bố nhiệm vụ tông môn, điều động hết lực lượng trong môn phái để lùng bắt con chim trộm cắp.
Nghe tới nhiệm vụ cổ quái đến thế, suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu Từ Ngôn là chỉ sợ đảo chủ còn chưa tỉnh ngủ. Thế mà lão lại đi truy nã một con chim, thậm chí điều động toàn bộ đệ tử trong môn phái, nhiệm vụ chẳng khác nào một trò đùa.
Xem ra kẻ cổ quái trên đời không chỉ có Thông Thiên Tiên chủ. Từ Ngôn mỉm cười rồi không để ý nữa, nếu tông môn đã thông báo nhiệm vụ, hắn thân là đệ tử cũng không nên ở lại chỗ ở.
Vừa ra khỏi cửa, Từ Ngôn chạm ngay mặt Phí Tài.
“Từ sư huynh, chúng ta đồng hành được không. Nếu tìm được con chim trộm cắp, nhất định phải đem nó hầm cách thủy rồi dâng cho đảo chủ.”
Phí Tài ra vẻ tức giận nói: “Con chim này to gan thật, ngay cả đồ của cường giả Nguyên Anh mà cũng dám thó, thật là phường trộm cắp. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, phần thưởng của nhiệm vụ này không ít đâu, những một ngàn linh thạch đấy. Đại sư tỷ nói ai có thể tìm được cây bút vẽ phù làm từ vảy của Đăng Lân Thú thì sẽ tặng luôn cây bút đó. Bút vẽ phù làm từ vảy của đại yêu đấy, giá trị vô cùng, nếu mà tìm được là phát tài rồi.”
“Bút vẽ phù làm từ vảy của Đăng Lân Thú ư?”
Cùng Phí Tài đi ra khỏi sân, Từ Ngôn có phần kinh ngạc. Bởi vì Đăng Lân Thú là một loài hải thú rất đặc thù, hơn nữa chúng còn có một thói quen kỳ lạ.