Dịch: Mèo Bụng Phệ
Ích Vân thức, kết hợp với cực hàn và cực nhiệt chính là mấu chốt để phá vỡ cấm chế nơi Tử Phủ.
Từ Ngôn vẫn đang tìm kiếm lực lượng cực hàn và cực nhiệt. Nhưng với khả năng hiện giờ của hắn, muốn lấy được những thứ này quả thực quá khó khăn. Vì lẽ đó, tin tức về tuyết quả đã mang tới cho hắn một phần hy vọng.
Tài liệu luyện chế linh đan cực phẩm có giá trị hơn xa linh đan thượng phẩm. Trong mắt những tu sĩ loại tu luyện nhiều năm như Từ Ngôn, giá trị của linh thảo chính để luyện chế linh đan không kém gì một nửa viên linh đan, chí ít cũng phải ba phần trở lên. Bởi vậy, rất có thể cực hàn chi lực có trong Tuyết quả sẽ là một phần trợ lực lớn lao với Từ Ngôn.
Một phần trợ lực giúp mở cấm chế!
Sau khi biết được sự tồn tại của Tuyết quả, Từ Ngôn vẫn tỏ ra thờ ơ. Nhưng thực tế, hắn đã quyết định phải đi xem tận mắt tết Phong Tuyết. Nếu có cơ hội, hắn cũng muốn thử tạc tượng băng.
Phương thức tỷ thí bằng tượng băng dễ dàng hơn hẳn việc tranh đoạt bằng vũ lực. Hơn nữa nếu như đánh đấm thì tu sĩ Trúc Cơ làm gì còn cơ hội tiếp cận đến thứ dị quả có giá trị gần bằng viên linh đan cực phẩm này.
Khi trời sắp sáng, bão tuyết đã ngừng lại. Sáu con Tuyết Phong hổ lại một lần nữa bị buộc vào cỗ xe. Nương theo tiếng roi da vun vút của người đánh xe, hai cỗ Phi Hổ Xa lại tiếp tục chạy băng băng trên mặt tuyết vô biên.
Hai ngày sau, cuối cùng đoàn người đã tới Hoàng thành của Tuyết quốc.
Sau khi tiến vào Tuyết thành, ngoại trừ Từ Ngôn, thì Phí Tài, Vương Chiêu và toàn bộ đệ tử đảo Lâm Uyên đều bị kiến trúc của tòa thành lớn được xây nên từ băng tuyết làm cho rung động.
Trên con đường lớn dài tới mười dặm, người xe qua lại như mắc cửi. Còn có vô số vệ binh đứng gác trên tường thành băng tuyết cao ngất.
Tòa thành lớn bao phủ mấy trăm dặm được xây hoàn toàn bằng băng. Ở trung tâm tòa thành là hoàng cung khổng lồ tựa như một hoa viên phủ trắng trong tuyết.
Người ta không thể nhìn hết được toàn cảnh hoàng cung, chỉ có thể nhìn thấy mái vòm hình tròn cao vút. Dưới ánh mặt trời, mái vòm hoàng cung khúc xạ ra ánh sáng cầu vồng lung linh. Hiển nhiên kiến trúc này cũng được xây dựng bằng băng. Chỉ nhìn thôi, người ta cũng có thể đoán được hoàng cung còn hoành tráng, diệu kỳ hơn xa Tuyết thành.
Hai cỗ Phi Hổ xa cũng rời đi, chúng không quay về mà tập hợp ở tổng bộ ở Tuyết thành. Trong thành có không ít tu sĩ vãng lai, nếu như chạy xe trống không mà về thì quá lãng phí.
Mặc dù ở ngoại môn Kim Ngọc Phái nhưng quy củ vẫn rất chặt chẽ. Hai gã đánh xe này chỉ là đệ tử cấp thấp ở tầng dưới cùng của tông môn, phải bôn ba giữa hai nơi xa xôi cũng vì muốn kiếm chút ít linh thạch.
“Tuyết thành lớn quá!” Phí Tài dạo bước trong thành, nhìn trái ngó phải, liên tục thốt lên: “Một tòa thành mà còn lớn hơn cả đảo Lâm Uyên của chúng ta. Nhân khẩu trong thành Lâm Uyên chỉ tầm trăm vạn thôi. Trong Tuyết thành chắc chắn không chỉ trăm vạn người đâu.”
“Trăm vạn sao được, phải gấp mười lần trăm vạn còn nghe được.” Một tiều phu qua đường thấy vẻ ngạc nhiên, thán phục của Phí Tài thì tự hào đáp một câu.
“Ngàn vạn phàm nhân á! Ối giời ơi, ta cứ nghĩ thành Lâm Uyên đã to lắm rồi. Nào ngờ ở đại thành Tây Châu Vực khổng lồ thế này.” Phí Tài tấm tắc khen lạ, Vương Chiêu cũng ngạc nhiên không dứt.
Về phần Từ Ngôn, khi nghe tới con số ngàn vạn phàm nhân, hai hàng lông mày của hắn giật giật, thể hiện sự kinh ngạc.
Quả là một vực của Chân Võ giới. Dùng không tính toàn bộ Tuyết quốc, chỉ riêng phàm nhân trong Tuyết thành cũng đã nhiều hơn cả một quốc gia ở thế giới trong bình. Toàn bộ phàm nhân ở Đại Phổ cũng chỉ được chừng ngàn vạn.
Đây chỉ là hoàng thành của một quốc gia. Nếu gom toàn bộ phàm nhân ở Tây Châu Vực lại, đó phải là một con số trên trời.
Càng nhiều phàm nhân, có nghĩa là có càng nhiều tu sĩ. Đến hôm nay Từ Ngôn mới hiểu vì sao lại có Thiên Anh Bách Thần bảng. Cứ theo đó thì số cường giả Nguyên Anh ở Chân Võ giới phải tính bằng vạn, thậm chí còn nhiều hơn nữa, vậy mới phải dựa vào tài năng mà chọn ra Thiên Anh. Vị trí trên Thiên Anh bảng chính là vinh quang của người sở hữu. Giả như cường giả Nguyên Anh của Chân Võ giới chỉ chừng ngàn người, thì Thiên Anh bảng phải sửa thành Thập Anh, Bách Anh bảng.
Vừa cảm thán sự to lớn của Chân Võ giới, Từ Ngôn cũng ý thức được sự nhỏ bé của bản thân.
Núi càng cao thì càng có thể quan sát được quang cảnh càng rộng. Từ Ngôn không nề hà việc mình nhỏ bé, bởi hắn tin chắc rằng, không sớm thì muộn hắn sẽ bước tới đỉnh cao của Chân Võ giới.
Dựa theo chỉ dẫn của hai thanh niên đánh xe, sau khi đi qua một con phố dài, Vương Chiêu dẫn các sư đệ, sư muội đi tới gần một trạch viện lớn.
Khu trạch viện này rất đặc biệt, có diện tích lớn với tường bao rất cao, nhưng bên trong không hề có một tiếng động. Ngay chính giữa là hai cánh cửa lớn màu vàng rất bề thế, uy nghiêm.
Hai bên trái phải cổng được đặt hai bức tượng băng cao lớn.
Tượng băng tạc một rồng, một phượng, vô cùng sống động. Phía trên cổng có treo một tấm biển lớn, trên biển viết bốn chữ màu vàng nổi bật “Nhân Trung Long Phượng.”
Không phải nhân trung long phượng thì không thể vào. Tấm biển thể hiện được khí phách khoáng đạt, to lớn của nơi đây, mà tu sĩ quả đúng là bậc nhân trung long phượng.
“Thật là khí thế! Phường thị mà được xây dựng tới mức này cơ à. Nếu so ra, phường thị trên đảo Lâm Uyên chúng ta chỉ như cái chợ quê thôi.”
Phí Tài nhìn tới hoa cả mắt, gã là kẻ đầu tiên bước qua cánh cổng phường thị. Bên trong không có đường đi mà là một quầng sáng mờ ảo. Nơi đây phàm nhân không qua được, hơn nữa chẳng có phàm nhân nào dám đi vào phường thị lớn nhất trong Tuyết thành cả.
“Ta đi vào trước, mọi người chớ có chậm chân.”
Dứt lời, Phí Tài lao đầu vào quầng sáng, chớp mắt đã mất tăm. Vương Chiêu là người thứ hai đi vào, tiếp đó những người khác cũng nhao nhao đi theo sau.
Đây là phường thị ở Hoàng thành của một nước lớn, nên Vương Chiêu đoán rằng sẽ không có nguy hiểm gì. Từ lúc tới Tuyết quốc, đoàn người chỉ tiếp xúc với cửa hàng cho thuê Phi Hổ Xa, còn chưa chính thức chạm mặt tu hành giới Tây Châu Vực. Nếu cả bọn đã định lưu lại Tuyết thành để dự tết Phong Tuyết thì đây chính là cơ hội tốt để tiếp xúc với tu sĩ Tuyết quốc một phen.
Đoàn người Vương Chiêu không phải phàm nhân. Tu sĩ ra ngoài đa số thường du lịch, không mở mang tầm mắt sao tính là du lịch được? Cho dù mục đích là bái nhập Địa Kiếm tông thì Vương Chiêu cũng sẽ không bỏ lỡ những trải nghiệm ngẫu nhiên gặp phải trên đường.
Từ Ngôn thì càng chẳng ngần ngại gì. Hắn ngẩng đầu, bước qua quầng sáng. Chỉ nhoáng một cái, trước mặt hắn đã xuất hiện một cảnh tượng náo nhiệt.
Khắc hẳn với dãy phố dài tới mười dặm bên ngoài, phường thị này được xây theo dạng hình tròn cực lớn. Ở giữa là một quảng trường rộng thênh thang với đủ những quầy hàng được đặt quanh đó.
Ở phía ngoài của phường thị là những quầy hàng cao thấp không đều. Từ Ngôn đã nhìn thấy rất nhiều cái tên trong đó có mặt trên đảo Lâm Uyên. Chắc hẳn do vài tông môn thế lực hùng hậu xây dựng nên.
Thiết lập cửa hàng ở những thành thị này không chỉ để kiếm được linh thạch, thu gom tài liệu mà còn thám thính được tình báo thiên hạ. Vì vậy không ít các Chưởng môn đại môn đại phái an bài người của mình trên các quốc gia khác, thậm chí còn thiết lập cả ở trên các hải đảo.
Thủ đoạn này không tính là kỳ lạ gì. Khi xưa, Kim Tiền tông cũng làm thế này, không chỉ thiết lập cửa hàng ở những phường thị ngầm hoặc những nơi công khai ở nước khác, thậm chí còn thò móng vuốt vào tận Thiên Quỷ tông.
Sau khi quan sát qua loa hết một lượt quy mô và số lượng tu sĩ bên trong phường thị, Từ Ngôn không khỏi kinh hãi lần nữa.
Phường thị này có quy mô lớn hơn hẳn phường thị ở đảo Lâm Uyên. Ở đây có vài vạn tu sĩ, khí tức thường thấy nhất là của tu sĩ Kim Đan. Mới dạo được non nửa phường thị nhưng Từ Ngôn có thể xác định có không dưới trăm tu sĩ Kim Đan ở nơi này.
Không hổ là phường thị của nước lớn, Kim Đan khắp nơi.
Sau một hồi cảm khái, Từ Ngôn theo đoàn bước vào một quán rượu.
Đã tới phường thị thì tất nhiên đại sư tỷ sẽ không hà tiện. Cô vung tay, bao hẳn một phòng riêng, gọi lên cơ man nào là món ngon, rượu ngọt. Mười tám thanh niên trẻ trung cùng nhau nâng chén.
Trên bàn tiệc, Phí Tài đánh chén tới mức không muôn lê bước, những đệ tử khác ăn tới thỏa lòng, Từ Ngôn cũng cảm thấy rất vừa miệng, nhưng đại sư tỷ lại vừa ăn vừa nhăn mày lại.
“Năm mươi linh thạch! Các ngươi ăn cho lắm vào, ăn một bữa hết sạch năm mươi linh thạch đấy!”
Với điệu bộ thiếu nữ hiếm thấy, Vương Chiêu xót xa nói: “Linh tửu ở Tây Châu Vực đắt quá, biết thế mang nhiều nhiều chút. Dẫn theo đám tham ăn các ngươi, không khéo chưa tới Địa Kiếm tông, ta đã bị các ngươi ăn thành nghèo rớt rồi.”