Dịch giả: Hoangtruc
Trong viện tử, Từ Ngôn mới vừa
rửa mặt xong, vẫn còn đầu bù tóc rối, lại đổi một thân áo khoác trắng,
tay cầm nửa con gà chết, đang ngồi xổm góc tường nhỏ máu xuống, mấy nha
hoàn nhìn thấy phải run lên vì sợ.
Một tràng pháo nổ vang, cô gia cổ quái cũng xong việc. Hắn vừa quay đầu lại, đám nha hoàn đã hoảng sợ chạy trốn tứ tán.
Từ Ngôn không đáng sợ, đáng sợ là gương mặt bôi đầy vết máu, còn nhìn đám nha hoàn cười ngây ngô.
“Ngươi làm gì đó? Đại họa tới đầu rồi mà còn có tâm tình trêu chọc đám nha
hoàn.” Sắc mặt Bàng Hồng Nguyệt có chút tái nhợt, nhíu chặt đôi mi thanh tú, biểu thị trong lòng nàng đang bực bội
”Ngụy trang, tránh đầu gió.” Từ Ngôn cầm theo con gà, cười hề hề hỏi: “Nương tử, vẫn nhận ra vi phu sao?”
Bàng Hồng Nguyệt không rảnh ngắt lời hắn, hừ một tiếng rồi rời khỏi viện tử, đến tìm cha nàng thương nghị đối sách hôm nay. Hứa gia sẽ nhanh chóng
tìm đến tận cửa, tâm tình nàng đã loạn như ma, vậy mà Từ Ngôn vẫn có thể cười được.
Nhìn nữ hài đi xa, Từ Ngôn cười hắc hắc, tự nói: “Lê
lão đầu, đừng tới chậm a. Phần đại lễ này ta đã chuẩn bị cho lão, không
đến, tuồng vui này uổng phí a.”
Từ miệng Trình Dục, Từ Ngôn biết
mình sắp trở thành Pháp sư hộ giáo Thái Thanh giáo, nên đã không sợ hãi
chuyện Hứa gia trả thù nữa. Có cây đại thụ Thái Thanh giáo, Hứa gia còn
làm gì được hắn?
Trình Dục tìm được chỗ dựa này nhất định phải
trả giá không nhỏ. Từ Ngôn rất cảm kích lão nhân Trình gia, đồng thời
cũng tính toán đến địa vị mình trong Thái Thanh giáo. Hắn là Thái Bảo tà phái Tề Quốc, cho dù Thái Thanh giáo có thể chấp nhận để hắn làm Pháp
sư hộ giáo, nhưng tuyệt đối sẽ không cho hắn quá nhiều quyền lợi. Chẳng
qua cái thân phận này cũng đủ mạnh mẽ hơn thân phận con rể Bàng gia rất
nhiều rồi.
Bên dưới giáo chủ Thái Thanh giáo là ba vị Pháp sư hộ
pháp. Cả ba vị Pháp sư này đều có tu vi Trúc Cơ cảnh, địa vị ngang ngửa
với tứ đại gia chủ. Từ Ngôn trở thành Pháp sư thứ tư, coi như địa vị đã
không chỉ là con rể Bàng gia nữa, muốn động đến hắn, Hứa gia phải cân
nhắc kĩ mới dám hành động.
Thái độ Bàng gia không rõ, dưới bức
bách của Hứa gia có thể không lưu nổi gã con rể là hắn. Thế nhưng Từ
Ngôn thập phần tin tưởng sự chiếu cố của vị lão nhân Trình Dục kia. Cho
nên hắn hoàn toàn không lo lắng tới lửa giận của Hứa gia sắp tới. Mà
thật ra khi nghĩ đến chuyện làm Pháp sư hộ giáo Thái Thanh giáo, Từ Ngôn lại nở ra một nụ cười ngốc nghếch.
Cho tới bây giờ hắn đều không phải là một kẻ chịu thua thiệt. Lần này làm Pháp sư hộ giáo Thái Thanh
giáo, sao hắn lại có thể bỏ qua cơ hội châm ngòi giữa Thái Thanh giáo và Hứa gia chứ, tốt nhất hai bên đồng quy vu tận Từ Ngôn càng cao hứng.
”Minh Châu, Minh Châu! Mau tới đây, cô gia dạy ngươi một đoạn đồng dao, rồi sau sẽ có phần thưởng!”
Thời điểm Từ Ngôn dạy nha hoàn đoạn đồng dao trong viện tử, thì Hứa gia đã
nổi giận đùng đùng lao ra khỏi nhà. Mặt mày Hứa Chí Khanh trầm như nước
đi trước nhất, tôn nhi lão yêu thương nhất đã bị phế đi, phần thù này
không báo lão cảm giác mình sẽ bị tức giận đến chết mất.
Vốn
tưởng có Ần Thân phù trong tay, lại thêm lão quấn lấy Bàng Vạn Lý cả
ngày, Hứa Kính Chi dư sức nắm lấy nha đầu Bàng Hồng Nguyệt kia. Không
nghĩ tới qua một đêm, Bàng Hồng Nguyệt không tổn hao lông tóc, còn Hứa
Kính Chi trọng thương trở về, tử tôn căn bị cắt đứt, không nói chuyện Ẩn Thân phù bị đoạt mất, mà còn bị người ta cho ăn Trúc Cơ đan. Thực tế
trọng yếu nhất, là nửa cây quạt trong người Hứa Kính Chi cũng đã biến
mất.
Nửa cây quạt giấy kia liên quan tới chuyện trọng đại, Hứa
Chí Khanh phẫn nộ ảo não, còn nảy sinh một mối kiêng kị thật sâu. Nếu để Bàng gia nhìn ra cây quạt lạ lùng, không thể nói Hứa gia bọn hắn có
phải nghênh đón một cuộc đại nạn hay không nữa.
Mang theo lo
lắng, Hứa Chí Khanh vừa bước chân ra khỏi đại môn, đã nhìn thấy một đội
thái giám đi tới trước mặt. Người đi đầu là một thái giám tuổi trung
niên, mỉm cười đến cạnh lão, nói nhỏ: “Hứa gia chủ, mật chỉ của thánh
thượng đã đến, chúng ta nên quay lại tiếp chỉ đã a.”
Người tới từ Hoàng cung, Hứa Chí Khanh không dám lãnh đạm, đưa vị thái giám truyền
chỉ lui trở về phòng khách. Sau đó lão cung kính tiếp chỉ. Vừa mở ra
nhìn, vị gia chủ Hứa gia lập tức tức giận đến nổi trận lôi đình.
Thánh chỉ rất đơn giản, là muốn Hứa gia không được làm Thiên Môn hầu bị
thương mà thôi. Nhưng phần thánh chỉ này lại cho Hứa Kính Chi chính thức phát hiện, Từ Ngôn kia không đơn giản như vậy, rõ ràng có thể đạt được
Hoàng đế che chở chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Kháng chỉ bất tuân là một tội lớn.Cho dù Hứa Chí Khanh có tu vi Trúc Cơ cảnh, chỉ cần lão còn ở Đại Phổ, không thể không nghe theo ý chỉ của Hoàng đế.
Hung hăng cắn răng, Hứa Chí Khanh nhét mật chỉ trở lại trong tay thái giám,
đứng lên nói: “Lão phu có chút việc gấp, công công chờ một chốc, đợi lão phu trở về lại tiếp chỉ!”
Coi như chưa thấy qua mật chỉ, Hứa Chí Khanh thoát khỏi cái danh hiệu bất kính với Hoàng gia. Bất đắc dĩ bày
trò vô lại xong, lão đi mất, lại khiến thái giám truyền chỉ kinh sợ
không ít. Y cũng muốn đuổi theo nhưng đáng tiếc lại bị cao thủ Hứa gia
nhìn như người chết. Những người này đã nhận được phân phó của gia chủ,
ngoại trừ đại sảnh, không kẻ nào được đi đâu cả.
Thà rằng chậm tiếp chỉ, Hứa Chí Khanh cũng muốn đi hỏi tội Bàng gia trước.
Sáng sớm, trước cửa Bàng gia, ngựa xe như nước, khách khắp nơi đến thăm, dẫm cả mảnh vụn pháo đầy đất bước vào Bàng gia.
Đến trước nhất, là gia chủ Lê gia, Lê Cảnh Điền. Vừa đến nơi, lão lập tức
tiến vào thư phòng Bàng Vạn Lý. Lúc này Bàng Hồng Nguyệt đang mặt ủ mày
chau trong thư phòng, đang suy tư khuyên nhủ cha bảo vệ Từ Ngôn thế nào.
Nhìn thấy Lê Cảnh Điền đến, Bàng Hồng Nguyệt lập tức lui ra khỏi thư phòng.
Nữ tử do dự một chút, rồi đi thẳng đến hậu trạch nơi lão tổ tông ở.
”Từ Ngôn đã trở về?” Lê Cảnh Điền mỉm cười ngồi đối diện Bàng Vạn Lý, nói:“Ngươi muốn làm sao bây giờ, chỉ sợ Hứa gia cũng sắp tới rồi.”
”Lê huynh, ta cũng vô kế khả thi a.”
Bàng Vạn Lý thở dài, nói: “Bàng gia đến thế hệ ta bắt đầu có xu thế yếu
nhược đi. Phần lớn chỉ toàn đám người tham lam hưởng thụ, không có mấy
kẻ tập võ chứ đừng nói tới là tu hành giả. Cũng may còn có Thiếu Thành
và Hồng Nguyệt coi như có chút tiền đồ. Nếu đời sau tiếp tục ham mê hồng trần, chỉ sợ Bàng gia sẽ phải suy tàn rồi. Là chúng ta bất hiếu mới
liên lụy tới tổ mẫu, lão nhân gia người vốn nên tu luyện ở tông môn, lại không an tâm nên mới luôn lưu trong phủ.”
Bàng Vạn Lý thở dài, chưa đề cập đến Từ Ngôn mà đàm luận về hoàn cảnh nhà mình trước mặt bạn cũ.
Lê Cảnh Điền khẽ gật đầu. Bọn họ đều là môn nhân Tiền tông, biết rõ nếu số lượng võ giả trong gia tộc giảm ít lại thì có ý nghĩa như thế nào. Nếu
không có Tông sư Lục mạch xuất hiện, kết cục đã định trước, chính là suy tàn!
Đừng nhìn Bàng gia có vị lão tổ tông Hư Đan cảnh tọa trấn,
trong tông môn, Hứa gia cũng có cường giả Hư Đan cảnh làm chỗ dựa. Nếu
quả thật so sánh, thì thực lực Bàng gia không cường đại bằng Hứa gia.
Điểm này Bàng Vạn Lý và Lê Cảnh Điền đều rõ ràng cả.
“Tùy cơ ứng
biến đi. Vạn Lý, ngươi cũng không nên quá mức lo lắng. Ít nhất nữ nhi
của Bàng Vạn Lý ngươi đã sắp trở thành Tông sư, sớm muộn gì Bàng gia
cũng ép được Hứa gia đấy.” Lê Cảnh Điền an ủi một câu, Bàng Vạn Lý chỉ
có thể đau khổ gật đầu cười.
Lúc này đại quản gia Bàng Phúc đi
đến, thi lễ nói: “Lão gia, hai nhà Hứa gia, Vạn gia đã tới, đang chờ gặp người trong đại sảnh chính, còn khiêng theo một người đến, nói là tiểu
công tử Hứa gia.”
Nghe thấy hai nhà Hứa Vạn đã tới, Bàng Vạn Lý hít sâu một hơi, đứng dậy định đi ra.
”Lão gia, còn có một vị khách nhân. Là ta tự ý mời vào, đang ở ngay cửa thư phòng.” Bàng Phúc vẫn khom người nói.
Nghe vậy Bàng Vạn Lý sững sờ. Bàng Phúc là lão nhân ở Bàng gia, biết rõ lão
gia không tiếp khách trong thư phòng. Trừ người trong nhà, chỉ có gia
chủ Lê gia là có thể đi vào.
”Là ai?” Bàng Vạn Lý nhíu mày hỏi.
”Tả tướng đại nhân.” Bàng Phúc khom người đáp.