Dịch giả: Hoangtruc
Cuối cùng Trình Vũ cũng bị trục xuất khỏi thành Linh Thủy. Y bị mười biên quân áp giải đi ra ngoài đấy. Trước mặt nhị ca có tu vi Trúc Cơ, thực lực Tiên Thiên của Trình Vũ còn chưa đáng để ngó tới. Không để y kịp phản kháng, Trình Nghị đã chế trụ
lấy rồi trói gô y lại, ném ra khỏi thành như thể ném chó chết vậy.
Sợi dây thừng trói Trình Vũ không tính là chắc chắn, đến lúc thân binh của
đại tướng quân quay vào trong thành thì Trình Vũ cũng đã vùng vẫy đứng
dậy được.
Y không phải là không có thủ hạ, tiên phong doanh có ít nhất vạn người, sống sót đến hôm nay cũng còn chừng ba ngàn người.
Trình Vũ quyết định giãy thoát khỏi sợi thừng rồi sẽ đi tìm bộ hạ của
mình. Cùng lắm thì tránh mặt nhị ca mình, y vẫn muốn ở lại trong thành
giết địch.
Trình Vũ vốn là một kẻ quật cường. Biết được ý tốt của nhị ca, sao y có thể cam tâm trốn sau lưng ca ca và cha mình chứ?
Cong người vặn vẹo, Trình Vũ như thể một con tôm cố chui ra khỏi sợi thừng
trước cửa thành. Rồi y dùng răng kéo con dao găm dấu trong giày chiến
của mình ra, dần cứa đứt sợi dây.
Trong lúc Trình Vũ còn đang bận thoát khốn, ở ngay cửa thành cách chỗ y không xa lại xảy ra một màn cổ quái đầy đáng sợ.
Thời tiết không tính là quá lạnh, tường thành lại xuất hiện một lớp băng
mỏng rồi chậm rãi kết xuống. Mảng băng ở cửa thành như tụ tập lại thành
từng cây dùi băng, dần dần sinh sôi thêm nhiều nữa. Không lâu sau thì
chúng đã bao trọn cửa thành này lại. Băng giá xuất hiện càng lúc càng
nhiều, cửa thành đen như mực cũng dần bị phá hỏng.
Sợi dây thừng trói chặt cánh tay đã đứt, Trình Vũ cầm con dao lên, cắt sạch vài đoạn thừng còn lại.
“Muốn trói ta? Không dễ vậy đâu. Người Trình gia chúng ta không ai hèn nhát
cả!” Trình Vũ đắc ý tự nói, bỗng nhiên rùng mình một cái: “Sao lại lạnh
như vậy... Băng!”
Y tùy tiện quay đầu lại, rồi giật mình kinh hãi há hốc mồm.
Cửa thành mở toang như cửa động giờ đây đã hoàn toàn bị bịt kín. Không chỉ
có cửa thành, tường thành cũng đóng một tầng băng tuyết dày. Thành Linh
Thủy cực lớn này chợt không chút dấu hiệu đã biến thành một tọa đại
thành đầy băng tuyết.
Trăng sáng vẫn treo cao trên đỉnh đầu. Bầu trời không chút gợn mây đen, căn bản không có tuyết rơi.
“Tà thuật Man tộc!”
Trình Vũ kinh hãi vọt tới cửa thành, vung con dao găm chém xuống. Chân khí
Tiên Thiên được y vận chuyển đến cực hạn, vụn băng tung tóe, thế nhưng
một dao toàn lực bổ xuống vừa rồi chỉ xuất hiện một cái hõm nhỏ.
Trình Vũ bị ném ra khỏi thành, rốt cuộc trở vào không được, mà người bên
trong cũng không ra ngoài thành được. Băng tuyết đầy quỷ dị đã hoàn toàn biến thành Linh Thủy một lồng giam cực lớn.
Phát hiện không chém nổi tầng băng cứng kia, Trình Vũ cắn răng, quay đầu chạy trở về nơi đóng quân.
Khi Trình Vũ nhìn thấy Tả tướng thì bên phía Đại Phổ cũng đã phát hiện ra
thành Linh Thủy khác thường. Từ xa nhìn lại, thành Linh Thủy như có một
ngọn núi băng đột ngột mọc ra khỏi mặt đất, dưới ánh trăng trở lên lấp
lánh sáng đầy kì dị, khiến người ta không nhìn rõ được biến hóa quỷ dị
ấy.
Thành Linh Thủy bị đóng băng đã vượt khỏi dự liệu của Trình Dục.
Cũng may trong thành còn có ánh lửa và tiếng kêu, chứng minh không chỉ
có quân đội Đại Phổ bị nhốt trong thành mà còn có cả Man tộc nữa.
Trình Dục bắt đầu bất an đứng bên ngoài lều lớn, nhìn về tòa thành đóng băng
phía xa. Con heo Tiểu Hắc đeo miếng bịt mắt cổ quái từ trong thư án chui ra, không rõ nó đói hay khát mà chạy thẳng ra ngoài soái trướng, rồi
khò khè phóng thẳng về phía tòa thành băng kia. Như thể nó đang kêu chủ
nhân của mình vậy.
Phía sau quân đội là quân doanh chịu trách
nhiệm nấu nướng. Lúc này tên đầu bếp béo theo đội ngũ Bàng gia đi đến
đang múc một muôi canh nóng, vừa húp canh nếm thử, vừa đưa mắt nhìn chằm chằm về phía tòa thành băng.
Từ Ngôn không thấy được Mập Cửu,
không biết gã cũng đi theo đội ngũ Bàng gia đến chiến trường này. Chẳng
qua không ai biết trong đầu tên đầu bếp béo trầm mặc kia đang nghĩ gì,
có lẽ đang nghĩ nước canh có hơi nhạt, cũng có thể đang lo lắng cho Thái Bảo gia của gã, cũng có lẽ là đang tính toán lấy đại sự gì đó của thiên hạ.
Ngoài thành, mọi người đều khiếp sợ với dị biến của thành Linh Thủy. Trong thành, vẫn đang liều chết chém giết không ngơi.
Số lượng cự thú lông dài ngày càng ít. Trừ phi có nhiều cao thủ Trúc Cơ
hợp lực vậy giết, nếu không khó có ai đỡ nổi loại cự thú này. Trình Nghị cũng đã tự mình ra tay, tăng thêm trăm cao thủ biên quân mới miễn cưỡng chống đỡ được một con. Chưa kể đó là đã đánh chết kỵ sĩ cưỡi trên lưng
nó từ trước, do đó mà cự thú này đã không được ai không chế. Nếu còn có
người khống chế, e là mười cao thủ Trúc Cơ cảnh cũng chưa chắc chống đỡ
nổi. Về sau lần lượt có thêm Trình Vũ pháo, bên Đại Phổ mới thủ vững
được. Bằng không chỉ cần hơn mười con cự thú lông dài đã có thể đánh tan mười vạn quân đội.
Từ Ngôn không tụ hợp cùng Trình Nghị. Hắn vẫn luôn chạy loạn trong chiến trường, dựa vào thực lực bản thân cùng thị
giác mắt trái của mình. Trong chiến trường hỗn loạn này, có thể xem như
Từ Ngôn như thể cá gặp nước.
Khi phát hiện tiết trời trở lạnh, Từ Ngôn cũng càng đề cao cảnh giác.
Hắn thấy được tầng băng trên tường thành, cũng thấy được biến hóa quỷ dị phát sinh trên thân thể những kẻ Man tộc kia.
Trong mắt trái của Từ Ngôn, từ khi thành Linh Thủy xuất hiện băng tuyết, trên mặt của vài tên Man tộc cũng xuất hiện một tầng băng mỏng. Dưới tầng
băng đó, có hoa văn chậm rãi nhúc nhích, hình thành nên từng đồ đằng đầy quái dị.
Chúng như thể ôn dịch, lúc đầu chỉ vài tên Man tộc xuất hiện dị biến, sau đó trên mặt của tất cả đám Man tộc đều xuất hiện hoa
văn. Hơn nữa sau khi hoa văn xuất hiện, chiến lực của đám Man tộc này
cũng bạo tăng gấp đôi. Uy hiếp của đám thú lông dài vừa giảm xuống, Man
tộc lại tràn lên đồ sát.
Còn có khoảng năm ba vạn tên Man tộc bị
nhốt trong thành Linh Thủy này. Tính cả những tên chết trận ban ngày nữa thì tối nay đại khái chỉ còn hai ba vạn người. Hơn hai vạn Man tộc bạo
tăng chiến lực tràn tới đánh tan hơn hai mươi vạn binh sĩ Đại Phổ. Trừ
những biên quân thành Linh Thủy và cao thủ Hình bộ, thì những quân binh
từ kinh thành đến đây không chịu nổi một kích. Nếu không có Tiền tông và Thái Thanh giáo hiệp trợ, e rằng bên trong thành Linh Thủy đã nhanh
chóng trở thành cục diện một bên đồ sát rồi.
Chiến đấu ban đêm
trở nên thê thảm hơn cả ban ngày. Bốn phía đều là ánh đao và máu tươi,
thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng pháo nổ.
Còn Từ Ngôn lại đang trèo lên trên tường thành.
Hoa văn trên mặt Man tộc khiến Từ Ngôn cảm thấy hết sức kỳ quái. Thế nhưng
khiến hắn sinh nghi là chuyển không rõ trong thành lại nổi lên một tầng
sương lạnh.
Chúng lạnh lẽo như băng tuyết thật sự, nhưng đám
sương đó lại rất mỏng, mỏng đến mức không ai nhìn thấy được. Nhưng lại
không thể dấu kính mắt trái của Từ Ngôn. Thật ra đám sương lạnh đó quấn
quanh người mỗi tên Man tộc, đầu cuối của chúng kéo dài về phía sau, như thể từng đám sương lạnh này đang tiếp ứng cho mấy tên Man tộc kia vậy.
Từ Ngôn nhìn từng tên Man tộc, đều thấy được sau lưng bọn chúng kéo theo
một dải sương mù dài. Những sợi tơ mỏng đó nối dài đến phía xa xa, không rõ đang nối kết với cái gì. Cho nên Từ Ngôn mới lên tường thành, muốn
đứng ở trên cao để nhìn rõ phần cuối của những sợi tơ này.
Quả
nhiên, hắn đứng trên đó, tháo bịt mắt xuống. Trong mắt trái của hắn, một kỳ quan xuất hiện trong tòa thành Linh Thủy mà người khác căn bản không nhìn thấy được.