Dịch giả: Hoangtruc
Lúc hỏa lực nổ tung, Từ Ngôn cảm giác như thể trở lại hồi ba năm trước.
Ở nơi cổ mộ tĩnh mịch, hắn cũng ném ra lôi châu như vậy, hiện tại tiếng nổ không thay đổi bao nhiêu cả.
Mười họng Thần Võ pháo làm váng cả tai hắn. Sau đó, mười ánh chớp lóe sáng,
nổ tung trên người cự thú thành mười đóa hoa máu. Một thứ như ngà voi
dài văng tung tóe ra, hòa cùng với đó là một con mắt bị nổ tung nát bét.
Uy lực của Thần Võ pháo quả thực hơn xa uy lực cung nỏ, nếu tu hành giả
Trúc Cơ cảnh phải hứng mấy pháo thế này, e rằng cũng phải tan tành mây
khói.
Dù sao tu hành giả cũng chỉ là thân thể phàm nhân, còn cự
thú kia là hung thú chân chính. Trúng trọn vẹn mười pháo, tuy toàn thân
nó đầy máu nhưng cơ bản vẫn không chết. Chẳng những không chết, mà ngược lại nó còn phát cuồng lên, toàn bộ nhà cửa xung quanh bị nó đụng đổ nát cả. Bụi mù lập tức nổi lên bốn phía.
Cự thú không có thần trí, nhưng Man tộc không chế nó lại không đần.
Chiến trường hỗn loạn, cự thú mạnh mẽ xông tới. Nó không sợ những tu hành giả Trúc Cơ cảnh kia đuổi giết, mà chỉ sợ hứng phải một lượng lớn Thần Võ
pháo mà thôi. Cự thú bị Thần Võ pháo bắn phá, kỵ sĩ trên lưng cự thú bị
bắn chết mất hai người, kẻ còn lại lập tức luống cuống không chế cự thú
đạp nát nhà cửa phòng ốc xung quanh khiến cát bụi nổi lên mù mịt. Bởi
chỉ có vậy, Thần Võ pháo mới không nhìn rõ mục tiêu.
Vừa vào
thành đã gặp phải địch nhân khó dây dưa như vậy khiến Từ Ngôn đầy kinh
sợ. Cũng vì vậy mà sát khí của hắn bị dẫn động, mắt trái chợt lóe sáng,
nhìn chằm chằm vào đống bụi mù.
Dùng năng lực mắt trái xuyên qua
đám cát bụi không khó, Từ Ngôn nhìn thấy con cự thú kia bắt đầu vượt qua con phố, lao đến phía mình.
Một tay chụp lấy Thần Võ pháo gần mình nhất, Từ Ngôn trầm giọng phân phó: “Theo hướng họng pháo này, nạp đạn!”
Mười miếng Thần Võ đạn nhanh chóng được nạp vào, Từ Ngôn chụp lấy bó đuốc, tự tay đốt cháy kíp nổ.
Ầm ầm ầm!
Mười tiếng pháo nổ vang, trong đống bụi là một mảng mưa máu tung tóe. Tên kỵ sĩ Man tộc cuối cùng đã bị bắn thành tro bụi, con cự thú kia lại bị
thương thêm lần nữa. Động tác đám người lắp Thần Võ đạn không chậm, chỉ
ngừng nghỉ trong chốc lát đã nạp đạn vào nữa, có điều cự thú đã đến
trước mắt rồi.
Lúc này Từ Ngôn mới chân chính biết được cự thú
lông dài này da dày thịt béo đến cỡ nào. Bị bắn thêm mười quả pháo nữa
nhưng nó còn không bị bắn chết, mười họng pháo bị cự thú cuồng bạo một
cước dẫm nát. Có mấy quân binh cũng không kịp chạy thoát, trở thành bánh thịt nát dưới chân cự thú, thậm chí còn không kịp thốt lên một tiếng
nào. Từ Ngôn chạy trốn nhanh hơn, vận dụng thân nhẹ như yến mới tránh
được cự thú lông dài gào thét phóng qua.
Hai lần bắn phá không
giết chết được cự thú, lửa giận của Từ Ngôn cũng vì thế mà phừng lên.
Hắn vận chuyển linh khí, Trường Phong kiếm bổ xuống một bên chân cự thú.
Roạt….
Kiếm khí nổ vang không thua gì uy lực của Thần Võ đạn. Dưới một kiếm đó, một chân như đại thụ của cự thú bị chặt đứt tới gần một nửa, khúc xương
cứng lòi ra, máu tươi như mưa phun chảy đầy đất.
Grào..ooo!
Trong tiếng gầm gừ, cự thú gần chết không quan tâm chuyện gì nữa mà cứ vọt về phía trước phóng đi. Dù gặp phải quân binh Đại Phổ hay thiết kỵ Man
tộc, tất cả đều bị nó giết chết sạch cả.
Mất đi kỵ sĩ khống chế,
lại còn bị thương, cự thú này đã hoàn toàn phát cuồng, chẳng còn phân
biệt địch ta mà xông tới. Không lâu sau nó đã biến mất sau con phố dài.
“Vậy mà còn chưa chết!”
Từ Ngôn kinh ngạc nhìn trường kiếm của mình.
Đây chính là thượng phẩm pháp khí nha, bị trúng hơn mười pháo, lại bị chém
đứt gần nửa cái chân mà còn có thể chạy loạn như vậy được, cự thú Man
tộc quả thật đáng sợ. E là loại thực lực đáng sợ này cũng ngang ngửa với Yêu linh. Cũng may cự thú tương đối khờ ngốc, không ai khống chế thì
chỉ biết chạy loạn mà thôi. Nếu cự thú có thần trí như Yêu linh, thì hẳn không thể bảo vệ được tòa thành Linh Thủy này nổi mất.
Một con
cự thú đã khó chơi, không rõ trong tòa thành Linh Thủy này có bao nhiêu
con nữa. Quả thật quân binh bên phía Đại Phổ đông đúc, thế nhưng không
thể nào thoát khỏi bị cự thú dẫm nát đấy.
Nó có da dẻ cứng rắn
đao thương bất nhập, một cước có đủ lực giết chết một con chiến mã,
ngoại trừ Thần Võ pháo, tu hành giả cũng khó mà chống lại được.Cục diện khó giải quyết!
Cự thú đi xa không nhìn thấy nữa rồi. Từ Ngôn nhíu mày, quay đầu nhìn đám
Thần Võ pháo lăn lóc xung quanh, phát hiện hộp sắt chứa Thần Võ đạn
không hao tổn lông tóc gì.
Quân binh bên cạnh không còn bao nhiêu kẻ sống, Từ Ngôn không nghĩ ngợi nữa mà nhanh chóng cất toàn bộ Thần Võ đạn vào túi trữ vật của mình.
Loại lôi châu nhỏ nhắn này hắn đã
từng dùng qua hồi ba năm trước. Dù không cần có họng pháo, vào tay hắn
cũng dư sức phát huy uy lực của Thần Võ pháo. Dùng lực đạo phi thạch
đánh ra Thần Võ đạn, nếu có đủ Thần Võ đạn mà nói, thì Trúc Cơ chính là
một họng pháo di động rồi.
Thu toàn bộ Thần Võ đạn còn lại vào,
Từ Ngôn bước vài bước vọt vào sâu bên trong con phố. Khắp chốn nội thành đều đầy khói lửa, chém giết mọi nơi, không ai chú ý tới binh sĩ nho nhỏ như hắn cả.
Đã giúp phải giúp tới cùng, chính là ý định của Từ Ngôn.
Nếu có thể đánh lui được Man tộc là tốt nhất. Nếu không thể, hắn cũng muốn
gắng hết sức cứu hai con trai của Tả tướng đi ra ngoài.
Xuyên qua một tòa lầu các bị sụp đổ, Từ Ngôn lách mình núp sau một đoạn tường đổ
nát. Trong đường phố kia, là một đội thiết kỵ mấy trăm người đang đi
qua, móng ngựa đạp vào những vũng máu ven đường, bắn tung tóe lên cả
những bức tường kế cạnh.
Bầu trời vẫn nắng ráo sáng sủa, nhưng
đầu đường trong thành Linh Thủy lại càng lầy lội. Không phải bởi vì mưa, mà mà vì có thêm rất nhiều vũng máu.
Thật sự quá rối loạn, cho nên nếu loạn nữa thì càng tốt…
Trong lòng Từ Ngôn thầm tính toán, mắt nhìn vào thủ lĩnh đám thiết kỵ bên kia mảng tường. Một điểm sáng bay ra từ trong tay hắn đến thẳng sau lưng
đối phương.
Man tộc gào thét đi qua, lại không nhận thấy sau bức
tường có người. Thế nhưng vị thủ lĩnh Man tộc kia rõ ràng cực kỳ cẩn
thận, nghe được tiếng gió rít cực bất thiện bèn trực tiếp xoay đao trong tay, đao pháp cực chuẩn, không chút sai lệch vừa vặn ngăn được ám khí
đánh tới.
Thủ lĩnh Man tộc kia chưa kịp đắc ý thì đã nghe được
một tiếng nổ vang rung chuyển cả trời đất. Vị này tính ra thật không
may, dùng đao chém Thần Võ đạn, cả người lẫn ngựa biến cả thành bột
nhão.
”Thứ tốt a!”
Nhìn thấy uy lực của Phi Hoàng, Từ Ngôn liên tục gật đầu. Hắn cảm thấy lúc trước mình đánh ra Phi thạch như thể trò chơi con nít, tam thức Phi thạch nếu đổi thành phi đạn Thần Võ mới
tính là giết người vô hình a. Giết người, đối phương căn bản không còn
đủ hình hài nữa, đến cặn bã cũng không thừa.
Một kích đắc thủ, Từ Ngôn liền bứt đi ra.
Chiến trường hỗn loạn thế này, tham chiến tuyệt không phải là thượng sách.
Đánh lén thủ lĩnh Man tộc mới là cách xử lý tốt nhất. Chỉ cần giết các
thủ lĩnh Man tộc, quần long vô thủ sẽ phải tan tác.
Ba năm trước
đây dùng lôi châu đánh chết yêu lang đã đủ khiến Từ Ngôn hết sức coi
trọng Thần Võ đạn. Hôm nay, rốt cuộc hắn đã có một đám gia hỏa cực thuận tay, sao có thể không đi đánh lén một phen chứ! Một viên lôi châu một
tên thủ lĩnh Man tộc. Nếu có thể giết tiếp thế này, có lẽ thành Linh
Thủy có cơ may giữ được.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Lại một con cự thú
lông dài xuất hiện cách đó không xa, một đám biên quân thành Linh Thủy
đang cầm trường mâu ngăn cản. Trường mâu bình thường căn bản không làm
gì được, chỉ có nhưng Tiên Thiên cao thủ trong đám quân binh dùng chân
khí chém xuống may ra còn có chút hiệu quả.
Con thú lông dài kia
có lớp da quá dày, hơn mười viên lôi châu trên người Từ Ngôn chưa chắc
có thể giết chết được nó. Vì vậy hắn đánh chủ ý lên người tên kỵ sĩ
khống chế cự thú.
Trên lưng mỗi con cự thú lông dài thường có ba
đến năm tên Man tộc. Những tên này không giống với thiết kỵ Man tộc
thông thường. Bọn chúng không mặc thiết giáp mà để tay chân trần trụi,
trên người khoác da thú đầy cổ quái, mặt có vẽ đồ án màu sắc rực rỡ
không khác một kẻ dã nhân bao nhiêu cả.
Lúc trước con cự thú chìm ngập trong đám bụi mù nên Từ Ngôn không nhìn thấy rõ ràng. Lúc này hắn
có thể nhìn thấy rõ mấy tên Man tộc đang khống chế cự thú kia, thấy được trên tay chân của bọn chúng đều có hiện lên những đường vân cổ quái.
Những đường vẫn đó rất giống với đồ đằng trên mặt lão hòa thượng Ngọc
Lâm tự, chẳng qua không dày đặc, không đa dạng như trên người lão hòa
thượng Vô Trí.
Tà thuật Man tộc sao?
Mắt trái khẽ nheo
lại, Từ Ngôn khom người, một điểm sáng lóe lên, từ trong tay hắn bắn ra, phóng thẳng đến mấy tên Man tộc cổ quái đang khống chế cự thú.