Dịch giả: Hoangtruc
Từ Ngôn hao phí tâm lực suy
đoán, nhận được kết luận đầy kinh người. Đó là mục tiêu của Hứa gia và
Chỉ Phiến môn căn bản không phải là Lê gia, mà vẫn luôn đặt trên người
Thiên Môn hầu hắn.
Lúc Từ Ngôn vừa cho ra được kết luận này, thì cảnh tượng hắn vừa tiên đoán cũng đồng thời xảy ra.
Kiếm khí lạnh như băng không chút dấu hiệu cách không chém tới, nhanh đến
mức không người trốn tránh được. Thậm chí Từ Ngôn còn không kịp nắm được đến chuôi Trường Phong kiếm thì kiếm khí lạnh thấu xương kia đã kéo
đến.
Không thể trốn tránh được, cả người Từ Ngôn run lên. Cảm
giác giận giữ quái dị lại lần nữa xuất hiện. Từ Ngôn chỉ cảm thấy trong
lòng bức bối như thể cả lục phủ ngũ tạng đều bị thiêu cháy cả lên.
Đột nhiên xuất hiện đánh lén mang theo ý định tất sát mà tới, hắn khó mà
tránh thoát được. Hơn nữa hắn còn bị khí huyết bành trướng quấy nhiễu
càng không thể tránh thoát được, chỉ có thể chờ bị đâm tới.
Sớm biết như vậy, không nên kêu Bàng Phi Yến trở về.
Đối mặt với sống chết, Từ Ngôn chợt cảm thấy hối hận. Nếu hắn không kêu
Trương Hà phóng hỏa, có lẽ lửa cháy nơi Bàng phủ sẽ xuất hiện muộn hơn.
Nếu thế, Bàng Phi Yến sẽ không rời đi sớm như vậy. Bàng Phi Yến không
rời đi, đám người Chỉ Phiến môn sẽ không xuất thủ.
Chỉ có thể
trách Từ Ngôn vận khí không tốt. Nếu đám người Chỉ Phiến môn động thủ
chậm một chút, Từ Ngôn có thể tỉnh ngộ ra được ván cuộc hắn thiết lập
này. Sớm chuẩn bị hơn thì hắn sẽ không phải chờ đợi một kiếm đâm chết
thế này.
Không ai luôn gặp may mắn, Từ Ngôn cũng không ngoại lệ. Một lần thất sách đã đủ để hắn nghênh đón lấy kiếp nạn sinh tử.
Kiếm khí kéo tới, Từ Ngôn không tránh thoát được, mà Lê Dịch Minh bên cạnh
hắn căn bản còn chưa phát hiện ra. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Từ
Ngôn cảm thấy lòng bàn tay mình đau nhức.
Kiếm khí đánh lén từ
sau gáy hắn đến. Cho nên tay hắn đau nhức không phải vì kiếm khí, mà là
do sợi dây thừng hắn vẫn luôn nắm kia. Dây thừng xuất hiện một tràng co
kéo ma sát.
Dây thừng cột lấy heo, bị bứt đứt.
Vèo!
Sau lưng Từ Ngôn, một bóng đen lóe lên, sau đó nó nhanh chóng bắn ngang ra
xa. Quả thật nó đã ngăn chặn được kiếm khí đánh lén đến, nhưng bản thân
cũng bị kiếm khí đánh văng đi.
Tiếng kinh hô của đám người vang lên: “Là có thứ gì vừa bay qua?”
“Đen thui như vậy, là quạ hả?”
“Quạ không có to như vậy, có lẽ là chim nhạn.”
“Chim nhạn của nhà ngươi thường bay ngang là là đỉnh đầu như vậy hả?”
“Con heo nhà ai đụng chết ta rồi!”
Heo bay đi, một đường heo bay là một tràng hú thảm như mổ heo. Cuối cùng
heo rơi thẳng xuống một kẻ trong đám người, không rõ tên quỷ không may
nào ăn phải thiệt thòi suýt chết như vậy.
Choang!
Trường
Phong kiếm rời vỏ. Từ Ngôn tránh được một kiếp, bèn quay người nghênh
đón mấy chục đạo trường kiếm đồng loạt chém xuống hắn.
Nhìn thấy
Từ Ngôn rút kiếm, Lê Dịch Minh mới phát giác được nguy hiểm, vội vàng
rút kiếm trợ giúp. Đám đệ tử Bàng gia phía sau hai người nhao nhao quay
lại, lại không rõ xảy ra chuyện gì. Trong đội ngũ Hứa gia bên kia, Hứa
Chí Khanh vừa băng bó vết thương, đồng thời nuốt vài viên linh đan đưa
ánh mắt âm trầm nhìn về phía xảy ra náo loạn. Rất hiển nhiên, lão biết
Tiêu Lôi đã ra tay.
Đạo kiếm khí hung hiểm nhất kia hiển nhiên là
xuất từ trong tay Tiêu Lôi ra, lại bị Tiểu Hắc ngăn cản được. Nếu không
có Tiểu Hắc, chắc chắn Từ Ngôn lành ít dữ nhiều.
Tiểu Hắc bị một
kiếm đánh văng đi, không rõ sống chết thế nào, lại tăng thêm lực lượng
khí huyết dồn ứ mấy ngày này, hai mắt Từ Ngôn đã trở nên đỏ quạch. Hắn
vung kiếm lên, linh khí trong đan điền hắn quá ít, xung quanh lại có rất nhiều dân chúng không rõ tình hình, cho nên Từ Ngôn không dùng kiếm khí mà trực tiếp vận chuyển chân khí xuất kiếm chém ra. Dù không có kiếm
khí, nhưng thân kiếm vẫn xuất hiện một tầng cầu vồng.
Thiên phú của Tiên Thiên Ngũ mạch chính là kích đá vào bia, còn thiên phú Tiên Thiên Lục mạch chính là xuất kiếm ra cầu vồng.
Chân khí tinh túy đến mức tận cùng mới có thể tạo thành một tầng cầu vồng
lưu chuyển trên bề mặt kiếm. Với thân thủ của Tiên Thiên Lục mạch, Từ
Ngôn dễ dàng đánh bay một địch nhân đánh lén. Cổ tay hắn lướt qua, kiếm
quang nổi lên, một kiếm đâm xuyên tim một tên cao thủ Tiên Thiên Chỉ
Phiến môn.
Máu tươi phun ra, xung quanh Từ Ngôn đã hoàn toàn đại loạn.
“Giết người rồi!!!”
“Mau tránh ra a!”
Đám cao thủ Chỉ Phiến môn chậm rãi ngã xuống đã làm cho dân chúng kinh
hoảng. Bọn họ có thể xem náo nhiệt, thế nhưng một khi án mạng xảy ra
ngay bên cạnh, ngoại trừ những tên ngốc đần ra thì không ai không bỏ
chạy cả.
Chỉ Phiến môn!
Mắt Từ Ngôn đỏ vằn, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lôi lẩn trong đám người phía xa, sát ý toàn thân bắt đầu nổi lên.
Tranh đoạt chức Đông gia đã kết thúc, nhưng loạn lạc mới chính thức bắt đầu.
Bởi vì Lê Dịch Minh ngay bên cạnh Từ Ngôn. Lúc hắn bị tập kích, người Bàng gia chưa nhìn thấy rõ thì Lê Dịch Minh đã ra tay.
Vốn mang theo cảm kích với Từ Ngôn, cho nên làm sao Lê Dịch Minh trơ mắt
nhìn Từ Ngôn gặp nạn? Y vừa động thủ, đám cao thủ Chỉ Phiến môn vây giết Từ Ngôn cũng lập tức xếp y vào mục tiêu giết chết.
Lúc gia chủ
bốn nhà thi đấu với nhau, đám Chỉ Phiến môn đã dần vây bọc Từ Ngôn lại.
Cho nên bên người Từ Ngôn và Lê Dịch Minh không có bao nhiêu dân chúng
vô tội, mà đa phần là cao thủ Chỉ Phiến môn. Từ Ngôn có tu vi Trúc Cơ
cảnh, căn bản cũng không vấn đề khi đối mặt với một đám cao thủ Tiên
Thiên, chỉ cần nhìn chằm chằm vào Tiêu Lôi là được. Thế nhưng Lê Dịch
Minh thì chỉ có Tam mạch mà thôi. Cho nên y vừa ra tay đã bị năm sáu tên cao thủ Tiên Thiên vây giết, cả người nhanh chóng trúng mấy đao, dù
không trí mạng nhưng cũng mang một thân đầy máu tươi.
Lúc này dân chúng bên cạnh hai người đã chạy tản ra xa, nơi này trở nên trống trải, nên Bàng gia lập tức nhận ra Từ Ngôn. Bàng Thiếu Thanh ở phía xa thét
to một tiếng rồi xông tới, Bàng Hồng Nguyệt cũng theo sát phía sau. Bên
phía Lê gia cũng vừa phát hiện ra tình cảnh của Lê Dịch Minh lúc bấy
giờ.
Tuy nói Lê Dịch Minh chỉ là dòng con thứ, nhưng cũng tính là thiếu gia Lê gia. Nhìn thấy y bị chém bê bết máu me, hai mắt đám người
Lê gia lập tức đỏ lên, hồng hộc phóng qua bên này. Lê gia loạn không
sao, nhưng ngay sau đó kéo theo cả Vạn gia cùng loạn lên thành thành một cục.
Bởi vì có hai đài đấu, Bàng gia và Hứa gia đứng riêng một
đài đấu, còn một đài kia là hai nhà Lê gia, Vạn gia tụ tập. Cao thủ Lê
gia muốn qua viện thủ phải đi qua đội ngũ Vạn gia. Bởi vì nhìn thấy Lê
Dịch Minh bị trọng thương, đám người Lê gia xông lên quá nhiều, xô ngã
cả đám người Vạn gia. Hai nhà vốn không hòa thuận, cho nên lần này lập
tức bùng nổ. Không rõ kẻ nào động thủ trước, nhưng cao thủ Lê gia còn
chưa kịp kéo qua phía này đã nổi lên một tràng đánh chém với đội ngũ Vạn gia.
Một khi hai nhà Lê Vạn động thủ, tình cảnh đã không còn
không chế được. Toàn bộ dân chúng trong quảng trường nháo nhào lùi lại
phía sau.
Nhìn mấy người đánh nhau không coi vào đâu, nhưng nhìn
hàng trăm hàng ngàn người ác đấu tất sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên dân chúng bình thường bắt đầu bỏ chạy khỏi quảng trường.
Từ Ngôn vung kiếm chém bay một tên cao thủ Chỉ Phiến môn, cũng không tiếp tục đuổi giết Tiêu Lôi lẫn trong đám người kia nữa.
Tiêu Lôi giảo hoạt vượt khỏi dự tính của Từ Ngôn. Hắn chém giết khoảng mười
tên Chỉ Phiến môn xong thì đã thấy khoảng cách với Tiêu Lôi càng lúc
càng xa. Tên môn chủ Chỉ Phiến môn kia không tham chiến, một kích không
đắc thủ lập tức ẩn nấp trong đám người, theo dòng ngời chạy xa khỏi Từ
Ngôn.
Quả nhiên là một lão hồ ly.
Giúp Lê Dịch Minh chặn
hai tên cao thủ Tiên Thiên xong, Từ Ngôn kìm nén hỏa khí trong lòng lại. Hắn quét mắt nhìn môn chủ Chỉ Phiến môn ở nơi xa kia, rồi lui trở về
đội ngũ Bàng gia.
Cục diện quá loạn, hắn không thể chắc chắn được Chỉ Phiến môn còn người mai phục trong đám người nữa hay không. Trong
khi đó phạm vi đấu đá giữa Lê gia và Vạn gia càng lúc càng lớn, liên lụy cả một số cao thủ Hứa gia và Bàng gia. Cho nên Từ Ngôn chỉ đành đợi cho hỗn loạn giữa tứ đại gia tộc chính thức xảy ra.