Một kích đầy đột ngột, Trần Minh không hề nghĩ tới cho nên cũng không thể tránh được.
Ánh mắt mập mạp ngốc chát. Y cúi đầu xuống nhìn, bụm lấy miệng vết thương phun đầy máu tươi, rồi khó khăn quay đầu đưa ánh mắt mang theo thống khổ không giải thích được nhìn về phía Từ Ngôn.
“Từ ca... Tông môn... Là chính phái a...”
Rồi rầm một tiếng, thi thể Trần Minh té xuống. Đến chết y cũng không nghĩ ra vì sao đệ tử chân truyền Kim Tiền tông chính phái Đại Phổ lại có thể ra tay giết chết đồng môn dứt khoát đến thế.
Trường đao trong tay Từ Ngôn đã vung lên, linh khí trên thân đao bắt đầu khởi động. Mà tư thế hắn lúc này, là một bộ dạng sắp xuất đao.
Từ Ngôn đã sớm phát hiện động tác của Hứa Mãn Lâu. Có điều đối phương ra tay quá nhanh, hắn căn bản không kịp viện thủ thì Trần Minh đã bị giết chết rồi.
”Đúng vậy a, tông môn là chính phái...”
Sắc mặt Từ Ngôn trở nên vô cùng âm trầm, tay nắm chặt trường đao tới nổi gân xanh, lẩm bẩm nói: “Trong tông môn chính phái, chưa hẳn tất cả mọi người đều lương thiện cả!”
Hứa Mãn Lâu thu trường kiếm về, nghe thấy rõ lời hắn bèn nở nụ cười khẽ: “Xem ra ngươi đã nhìn thông suốt, thiện ác phân chia cũng chỉ liên quan tới chuyện mạnh yếu. Thỏ rừng mèo rừng nhỏ yếu dù không làm người bị thương cũng chỉ có thể thành đồ ăn của hổ báo. Sống hay chết không do bọn nó quyết. Ngươi cùng tương tự.”
Thật ra trong mắt cường giả không tồn tại thiện và ác. Hoặc nên nói ai đủ cường đại, có thể tùy ý định nghĩa bản thân thành thiện, hoặc là ác.
“Thủ đoạn Hứa sư huynh, tại hạ bội phục.” Vẻ mặt âm trầm của Từ Ngôn lập tức chuyển về bình tĩnh, nói: “Xem ra bản tính phần lớn đám Hứa gia các ngươi đều không tốt đẹp gì. Có cơ hội, ta sẽ dạy các ngươi làm người phải thế nào. Đương nhiên, hẳn là kiếp sau đi.”
“Ha ha ha ha!”
Nghe vậy, Hứa Mãn Lâu điên cuồng cười, nói: “Hay cho miệng lưỡi nhà ngươi, nhiều năm qua chưa có kẻ nào dám nói ta như vậy cả. Từ Ngôn, quả nhiên lá gan ngươi không nhỏ.”
Keng!
Tiếng kiếm trong trẻo nhưng lạnh lùng không hề có dấu hiệu xuất hiện, một điểm sáng từ trường kiếm của Hứa Mãn Lâu vọt ra, xông thẳng đến ngực Từ Ngôn.
Đối phương có thể tàn nhẫn giết chết Trần Minh như vậy đủ khiến Từ Ngôn sớm đề phòng cẩn thận. Nhìn thấy đối phương vừa giơ kiếm lên, hắn đã lập tức thúc giục linh khí vào trường đao, vừa vặn ngăn cản đạo kiếm khí này.
Chặn lại được kiếm khí, nhưng Từ Ngôn đã coi nhẹ lực đạo đi cùng kiếm khí của đối phương.
Một lực lượng mạnh mẽ từ trên sống đao truyền đến đánh bay Từ Ngôn đi. Lưng hắn va thẳng vào bức tường thấp phía sau, rồi còn bay tiếp ra sau hơn ba trượng mới ngừng lại được.
Lau vết máu tràn ra khóe miệng, ánh mắt Từ Ngôn lạnh lẽo, trong lòng lại càng thêm nặng nề.
Tu vi của đệ tử chân truyền thâm hậu hơn đệ tử bình thường rất nhiều. Một đạo kiếm khí đã có uy năng như vậy, nếu như đối phương toàn lực ra tay nhất định Từ Ngôn sẽ không địch lại.
Vừa mới đứng vững, Hứa Kính Chi đã nhe răng cười lao đến.
“Từ Ngôn! Hôm nay nhất định ngươi phải chết!”
Hứa Kính Chi lao đến gần, lại thêm Hứa Mãn Lâu tiêu sái không đếm xỉa tới. Hai người vây kín trước sau không để cho Từ Ngôn có cơ hội bỏ trốn.
Quét mắt nhìn Hứa Kính Chi đang vọt tới, Từ Ngôn còn thấy được cả kiếm khí ảm đạm trên trường kiếm đối phương. Hắn phất tay xuất đao, chặn lấy một kiếm bổ tới của Hứa Kính Chi.
Hứa Kính Chi không đáng là gì, Từ Ngôn dồn toàn lực chú ý lên Hứa Mãn Lâu.
Trong tiểu trấn bị dịch châu chấu đồ diệt không còn người sống, Từ Ngôn lại đang gặp phải cường địch chân chính, cũng là đệ tử chân truyền đầu tiên mà hắn giao thủ.
Vừa ngăn được trường kiếm Hứa Kính Chi, bên tai Từ Ngôn lại rít lên một tiếng kiếm xé gió. Hắn không chút nghĩ ngợi vọt người nhảy lên, hiểm hóc tránh được một đạo kiếm khí Hứa Mãn Lâu vừa chém tới.Hai chân còn chưa chạm đất, bàn tay vốn trống trơn của Từ Ngôn rung lên, hai tảng phi thạch phóng ra.
Vèo! Vèo!
Phi thạch thẳng hướng đến Hứa Mãn Lâu, chẳng những góc độ xảo trá mà lực đạo cũng rất lớn. Lần thi triển ra Song Tước này Từ Ngôn còn kèm theo linh khí, dù có đánh lên một tảng đá cũng có thể khiến tảng đá nát vụn.
Phi thạch vừa rời tay, Từ Ngôn lại chuyển ánh mắt nhìn thẳng vào Hứa Kính Chi đang vung kiếm lần nữa.
Chân hắn vừa chạm đất, trường đao lập tức bổ xuống mãnh liệt chém thẳng tới Hứa Kính Chi. Động tác đối phương cũng không chậm, lập tức chém ra một đạo kiếm khí.
Tiếng va chạm trầm đục vang lên. Hai đạo kiếm khí va vào nhau tạo thành một tầng sóng khí cuồn cuộn tản ra.
Kiếm khí vừa va chạm nhau, hai tảng phi thạch cũng đánh tới Hứa Mãn Lâu. Nhìn thấy đối phương không tránh né, Từ Ngôn lập tức vui vẻ.
Chẳng qua chỉ một khắc sau, khóe mắt Từ Ngôn bắt đầu khẽ giật.
Phi thạch mang theo linh khí quả thật đã đánh trúng Hứa Mãn Lâu, lại bị một màn chắn vô hình trước người gã chặn lại vỡ tan thành bột mịn. Bước chân Hứa Mãn Lâu khẽ khựng lại chút, sau đó gã mang theo ánh mắt đầy miệt thị lại lần nữa cất bước đi tới.
Phi thạch không có hiệu quả!
Phi thạch có thể so với kiếm khí lại không đả thương người ta được. Lần này Từ Ngôn nhìn thấy rõ, màn sáng xuất hiện trước người Hứa Mãn Lâu kia như thể là món hộ thân nào đó.
Mới vừa kinh ngạc thoáng qua thì kiếm khí của Hứa Kính Chi lại lần nữa chém tới. Từ Ngôn rơi vào đường cùng đành phải chém ra kiếm khí ngăn cản.
Lại là hai đạo kiếm khí va chạm vào nhau, sóng khí vừa mới hình thành, Hứa Kính Chi đã đưa cả hai tay cầm kiếm mãnh liệt chém tới. Lần này gã không dùng kiếm khí nữa mà vận dụng chân khí Tiên Thiên.
Ở tông môn gần một năm này, thương thế của Hứa Kính Chi đã gần như khỏi hắn. Tuy rằng đoạn tử tuyệt tôn nhưng võ nghệ gã vẫn còn đó. Dưới sự gia trì của chân khí phá ngũ mạch, trường kiếm gã như độc xà quấn lấy Từ Ngôn.
Vật lộn ác chiến, kiếm khí trở nên có hạn. Từ Ngôn muốn thoát thân thì chỉ có thể tránh chiêu của Hứa Kính Chi trước.
Chân khí khẽ động, vốn hắn định thúc dục ra chân khí phá lục mạch, thế như sau khi chân khí xỏ xuyên qua ngũ mạch lại hoàn toàn ngưng trệ, không thể nào xuất ra chân khí tông sư được.
Ấn ký trên đầu vai đã phong bế mạch thứ sáu của Từ Ngôn lại. Ngay lúc sinh tử này, chỉ với thực lực Tiên Thiên thì e rằng Từ Ngôn rất khó mà dứt khỏi dây dưa từ Hứa Kính Chi. Mà Hứa Mãn Lâu bên kia lại càng thêm khó giải quyết.
Đến thời gian mắng thầm Khương Đại cũng không có, Từ Ngôn đành bỏ qua chuyện điều động lục mạch, trực tiếp dùng chân khí phá mở năm mạch đối địch với đối phương.
Trường kiếm của Hứa Kính Chi vừa bị phá giải, kiếm khí mạnh mẽ của Hứa Mãn Lâu đã lại kéo tới.
Lúc trước đỡ qua một đạo một đạo kiếm khí của đối phương nên Từ Ngôn biết rõ kiếm khí của đệ tử chân truyền mạnh mẽ đến thế nào. Cho nên lần này hắn chỉ toàn lực tránh né.
Cục diện bất lợi. Từ Ngôn quyết định bỏ chạy là thượng sách.
Liên tiếp đánh ra ba tảng phi thạch, Từ Ngôn đưa tay giật lấy quyển họa phía sau lưng. Hắn khẽ động dụng linh khí, Sơn Hà đồ đón gió dựng lên.
“Pháp khí phi hành!”
Hứa Kính Chi kinh hô lên, một đạo kiếm khí bị gã giận dữ chém ra ngoài.
“Muốn chạy? Không dễ vậy đâu!” Hứa Mãn Lâu vẫn vô cùng trầm ổn, đưa tay bấm niệm kiếm quyết.
Lách người tránh né kiếm khí của Hứa Kính Chi, Từ Ngôn đứng trên Sơn Hà đồ. Hắn không vội vàng bỏ chạy mà khẽ động thi triển ra Liên Y. Từng tảng đá như mưa rơi đánh xuống, nổ tung trước người Hứa Mãn Lâu thành một vùng bụi mù.
Phi thạch không phá được phòng ngự của đối phương nhưng vẫn có thể ảnh hưởng đến kiếm pháp gã thi triển. Từ Ngôn đành mượn nhờ Liên Y mới mong đánh đổi lấy cơ hội bỏ chạy.