Dịch giả: Trongkimtn
”Ngươi quen biết Vương Bát Chỉ?”
Nghe Mập Cửu có quen biết với Vương Bát Chỉ, Từ Ngôn có chút ngoài ý muốn.
Thân phận Vương Bát Chỉ thì hắn rõ ràng nhất, nếu Mập Cửu nhận ra y, nói rõ cái tên béo mập này thật sự là một đầu bếp.
Người quen biết với loại lâu la như Vương Bát Chỉ, có thể là cao thủ mới là lạ.
”Quen, có quen!”
Mập Cửu rốt cuộc nhớ tới Mai Hương lầu là sản nghiệp của vị Thái Bảo mười bảy này, vội vàng khẳng định, nói ra:
”Tiểu nhân có giao tình rất sâu với Vương Bát Chỉ, từng cùng nhau gia nhập
Quỷ Vương Môn, hắn vào Thanh Mộc đường, ta bị phân công đến nhà bếp sơn
trang, hai chúng ta chơi đùa từ nhỏ đến lớn. Thái Bảo gia nếu như không
tin, có thể đi hỏi Vương Bát Chỉ, tiểu nhân chỉ biết nấu ăn mà thôi,
thật không phải cao thủ theo dõi Thái Bảo gia đâu!”
Mập Cửu gấp
đến độ đầu đầy mồ hôi, sợ bị hắn dùng một đao chém chết. Nhìn bộ dáng
của y, Từ Ngôn cũng không cần hỏi Vương Bát Chỉ làm gì, sự cảnh giác
cũng tiêu hơn nửa.
Con cáo già Trác Thiên Ưng, thật đúng là phái tới phế vật vô dụng vàng thau lẫn lộn.
”Tiếp tục bóp a, biết rõ ngươi là đầu bếp rồi!”
Từ Ngôn nhắm hai mắt lại, thay đổi tư thế cho thoải mái, nói:
”Mấy ngày nay, Thanh Vũ cùng Ô bà bà có nói với người điều gì không? Ngươi
biết chuyện lần này nguy cơ trùng trùng, bốn người chúng ta nhất định
phải đồng tâm hiệp lực cho tốt, mới có thể sống sót trong lòng chính
phái Đại Phổ. Nếu ai sinh hai lòng, đừng trách ta ra tay vô tình.”
”Tiểu nhân biết, Thái Bảo gia yên tâm. Mập Cửu chỉ nghe an bài của ngài, lão
nhân gia muốn ăn cá, ta tuyệt đối không dám làm thịt gà!”
Mập Cửu biết thời điểm bày tỏ lòng trung thành đã đến, thấp giọng nói tiếp:
”Ô bà bà quả kiệm lời, đoạn đường này cũng không nghe thấy bà ta nói câu
nào, cả ngày âm trầm. Ngược lại, Thanh Vũ ngẫu nhiên có nói một ít
chuyện phiếm, hỏi qua nhà của ta ở nơi nào các loại, ta nói chuyện với
hai người đó không nhiều. Thái Bảo gia, chẳng lẽ ngài hoài nghi hai
người đó? Kỳ thật ta xem hai người không bình thường, một người so với
một người càng thêm ổn trọng, khiến tiểu nhân cả ngày chờ đợi lo lắng.
Chúng ta là người tà phái, đi vào hang chính phái, ai mà không sợ hãi,
vậy mà hai người đó rõ ràng cũng không sợ chút nào.”
Nghe Mập Cửu nói, Từ Ngôn mở mắt ra, hắn phát hiện cái tên đầu bếp béo này cũng không ngốc.
”Mập Cửu ca, ngươi so với Vương Bát ca thông minh hơn nhiều!”
”Hắc hắc, là vậy mà. Vương Bát Chỉ có thua tiền, ta sẽ không thua, bởi vì tới bây giờ ta còn không có đánh bạc.”
Mập Cửu được khen, mặt mày lập tức hớn hở, thế nhưng là sau một khắc y thiếu chút nữa quỳ xuống, cầu khẩn nói:
”Thái Bảo gia, ta chỉ thông minh một chút mà thôi, lão nhân gia ngài thân
phận cao quý, sao có thể xưng hô tiểu nhân như thế được ạ!?”
”Chưa từng nghe qua càng là người thông minh, chết càng nhanh sao!?”
Từ Ngôn trầm giọng bảo:
”Ngàn vạn lần đừng thông minh. Nếu muốn thông minh, chỉ sợ ngươi cách cái chết không xa đâu!”
”Biết rõ biết rõ, tiểu nhân đã biết! Về sau ngoại trừ hỏi một chút Thái Bảo
gia muốn ăn cái gì, ngoài ra ta một câu nói nhiều cũng không dám.”
Mập Cửu lo lắng vội vàng gật đầu, sợ vị Ngôn Thái Bảo này trở mặt.
Khó được có người không có quan hệ đi cùng, Từ Ngôn đã cảnh cáo một lần,
cũng liền không nói thêm lời, hiện tại hắn bên người không phải cao thủ
chính phái Đại Phổ thì cũng là cao thủ Quỷ Vương môn. Sau đó nữa sẽ phải đi vào hang ổ chính phái, không có kẻ nào trợ giúp mình. Nếu có thể sử
dụng Mập Cửu, tương lai có lẽ sẽ có chút ít tác dụng.
Nghĩ nhiều cũng vô dụng, Từ Ngôn bình ổn tâm thần, không lâu sau đã ngủ say.
Một đường ghập ghềnh, sau nửa tháng, có thể thấy kinh thành Đại Phổ ở xa
xa. Kinh đô Đại Ph là một tòa thành trì to lớn phồn hoa nhất mười sáu
nước Thiên Nam. Người đi đường không ngừng, dòng xe cộ dài dằng dặc,
thương nhân đến từ trời nam biển bắc nối liền không dứt.
Đoàn xe
ngừng lại ở một ngôi đình ngoài thành mười dặm, biên quân không thể vào
kinh thành. Đây là quy củ các thời đế vương Đại Phổ, dù là người gánh
trách nhiệm trong người, cũng phải giao tiếp ở ngoài thành. Bắt gặp đội
ngũ tiếp đón cách đó không xa, Trình Vũ rút cuộc yên tâm, nhiệm vụ hộ
tống Thái Bảo Tề quốc lần này xem như thuận lợi hoàn thành.
Đội
ngũ tiếp đón từ kinh thành sớm đã chờ ở đây. Một vị hoạn quan tóc trắng
mặc quần áo đỏ cười tủm tỉm đứng cạnh đình, ở bên cạnh lão phân biệt là
bốn nam tử bộ dáng thương nhân. Ngoài ra còn có một vị đạo sĩ tiên phong đạo cốt đứng ở một bên, trong tay bưng một bình trà nhỏ, khi thì nhìn
hồ nước trước mặt nhấp một ngụm trà xanh, lộ ra vẻ tự nhiên phiêu dật,
tư thế cao nhân thế ngoại.
Đội ngũ nghênh đón Thái Bảo đội rõ ràng không phải đồng nhất, mà là ba nhóm.
Đứng sau vị hoạn quan tóc trắng là một đội cấm quân, mỗi người đều mang nón
trụ giáp sáng loáng, lộ ra đằng đằng sát khí. Bốn vị thương nhân riêng
phần mình đều dẫn theo võ giả tinh thần sáng láng. Còn phía đạo nhân kia thì có một tiểu đạo đồng lông mày xanh đôi mắt đẹp, có vẻ giản dị một
tí.
”Từ khi chia tay đến giờ Tiêu công công không có vấn đề gì chứ?!”
Đi đến phụ cận, xuống yên ngựa, Trình Vũ ôm quyền chào hỏi, rồi nói:
”Trình Vũ phụng lệnh đại tướng quân, hộ tống Thiên Môn hầu Tề quốc vào kinh.
Hôm nay đã đến kinh sư, tại hạ cũng nên trở về phục mệnh rồi!”
Địa vị viên hoạn quan tóc trắng không thấp, người có thể khiến Trình Vũ thi lễ, tại Đại Phổ cũng không nhiều.
”Tướng Quân vất vả, Tạp gia sẽ báo công trước mặt thánh thượng.”
Viên thái giám giữ bộ dáng cười ha hả như cũ, nói tiếp:
”Sáng nay mới gặp Tả tướng đại nhân. Nếu tướng quân đã đến kinh thành, không
bằng cũng đi gặp thừa tướng đại nhân đi, đại nhân gần đây mệt nhọc, tóc
lại bạc thêm mấy cọng, ôi!!!”
Đề cập đến lão cha, sắc mặt lập tức xụ xuống, y bất đắc dĩ đáp:
”Tiêu công công, ngài cũng không phải không biết, cha ta là người nóng nảy.
Nếu biết ta không có chỉ mà vào kinh, chắc phải đánh gãy chân ta ấy chứ, không đi mới tốt!”
”Tướng môn xuất hổ tử (Con nhà tướng), lời ấy không ngoa, đi qua cửa nhà mà không vào. Khó được, khó được!”
Viên thái giám giống như là trưởng bối tự thoại với Trình Vũ nói hai câu, sau đó mới nhìn về phía khung xe đầu tiên, hỏi:
”Đại Thái Bảo có một đường an khang?”
”Tiêu công công, ở đây có mật hàm của đại tướng quân...”
Sắc mặt khẽ biến, Trình Vũ đưa thư của Mông Đồ ra, y tức thì chờ ở một bên. Người ở rể từ Tề quốc đến này không phải là đại Thái Bảo, tình hình cụ
thể chi tiết trong đó, cứ để cho người ta tự mình xem đi.
Tiêu
công công tên là Tiêu Thạch, thân là thái giám, chẳng những là tùy tùng
của tiên đế, còn được tân hoàng coi trọng, được xem là tâm phúc của hai
đời đế vương, thực tế người này có tu vi đạt đến Trúc Cơ cảnh. Hoàng
thất phái lão ra nghênh đón Thái Bảo, xem như cho đủ thể diện với môn
phái giang hồ Đại Tề.
”Bốn vị đợi lâu!”
Thừa dịp Tiêu
thạch đọc thư, Trình Vũ ôm quyền bắt chuyện với bốn người nam tử thương
nhân kia. Thời điểm khi đưa mắt nhìn sang đạo nhân, trong mắt rõ ràng có chút lãnh ý, y chỉ hừ lạnh một tiếng, đối với đạo nhân kia tỏ ra vẻ hờ
hững.
Đạo nhân bị Trình Vũ bỏ qua tên là Trần Đô, là một trong ba Đại pháp sư Thái Thanh giáo, địa vị trong giáo cao thượng. Trình Vũ
ghét nhất là người Thái Thanh giáo, cho nên mới không rảnh mà để ý đến
vị pháp sư này.
”Chuyến đi này của Trình tướng quân là việc thiện khuynh thế, từ nay về sau Tề Phổ không còn là kẻ thù truyền kiếp, trở
thành huynh đệ kết nghĩa. Công của tướng quân với xã tắc, như lấy được
tâm vạn dân.”
Trình Vũ không để ý tới vị pháp sư kia, người ta
lại đi lên nịnh nọt. Chỉ có điều lời đáng chém đó vừa ra, tất cả mọi
người chung quanh đều lạnh cả người, ngay cả Trình Vũ cũng phải lùi một
bước, sắc mặt trắng bệch.
Công với xã tắc có thể, thân làm thần
tử, vốn nên là dốc sức vì thiên tử, thế nhưng câu lấy được tâm vạn dân
kia, đã kéo Trình Vũ đối lập với hoàng quyền. Trong thiên hạ người có
thể lấy được tâm vạn dân chỉ có thể là Hoàng đế, nếu quả thật có một vị
tướng quân có được tâm của vạn dân, bước tiếp theo chẳng phải là tạo
phản sao!
Trần Đô không chỉ có đại vị cao thượng trong Thái Thanh giáo, bản thân gã cũng có tu vi Trúc Cơ cảnh. Gã vừa mở miệng, trong
đội ngũ kinh thành rõ ràng không mấy người dám đắc tội, coi như muốn
thay Trình Vũ phản bác, trước tiên cũng phải nghĩ đến thân phận của
mình.
”Chưa nghe nói qua tiễn một Thái Bảo có thể bắt được nhân
tâm, chẳng phải trong miệng mỗi một người Đại Phổ đều hô đánh hô giết
người tà phái sao?”
Đám biên quân đi theo Trình Vũ nghe ra Trần
Đô không có ý tốt, lập tức có người quyệt miệng nói ra. Đám bọn họ đều
là đại hán sống trong chém giết, cũng không sợ gì người Thái Thanh giáo.
”Bắt được dân tâm chắc là một người khác a, đạo sĩ cả ngày tuyên bố giáo lí, nguyện vì dân làm việc, chỉ sợ càng đắc nhân tâm nha!”
Bị một
đám biên quân chế ngạo, sắc mặt Trần Đô cực kỳ không vui, vừa bưng bình
trà nhỏ ánh mắt cũng lạnh như băng quét mắt về phía biên quân. Một đám
binh lính càn quấy cũng không sợ, ngểnh cổ đối mặt với vị cao nhân Thái
Thanh giáo này.
Vào lúc Tiêu công công cũng vừa xem xong mật hàm
của Mông Đồ, sắc mặt chợt biến đổi, rất nhanh liền khôi phục nguyên
dạng. Lão bước vài bước đi đến trước xe, cao giọng hô:
”Tạp gia cung nghênh Thiên Môn hầu Đại Tề!”