Từ Ngôn rất tức giận.
Tuy nói làm ơn không cần báo đáp, cần báo đáp đã không gọi là làm ơn. Hắn tự nhận không nợ Bàng gia gì cả, nhưng Bàng Hồng Nguyệt thiếu nợ Từ Ngôn hắn nhiều lắm.
Thiên Môn hầu tức giận, phòng bếp nhỏ phải chong đèn trắng đêm.
Cô gia muốn ăn khuya, coi như phải bày ra một bàn tiệc. Tám món ăn,
hai món canh làm đám nha hoàn bận ướt mồ hôi, còn phải mang từ nhà bếp
Bàng gia thêm ba món nữa mới gom đủ một mâm.
Ăn sạch Bàng gia! Đây là chiêu trả thù của Từ Ngôn, có điều phần trả
thù này có lẽ cần hàng trăm hàng ngàn năm mới hoàn thành được.
Viện tử đại tiểu thư đèn đuốc sáng trưng. Trong đại sảnh Bàng gia
cũng đang sáng như ban ngày. Có một nam tử trung niên thân hình to lớn
ngồi uống rượu với Bàng Vạn Lý.
“Vừa về nhà đã phải xuất phát, Trung Nghĩa, vất vả cho đệ rồi!” Bàng
Vạn Lý bưng chén rượu lên, nói: “Bận rộn vì Bàng gia ta nhiều năm rồi,
đệ cũng nên vào tông môn tu luyện đi thôi.”
“Bàng huynh khách khí cái gì? Không nhờ huynh năm đó ra tay, cái mạng này của ta đã không còn.” Nam tử trung niên lắc đầu cười đáp: “Ta không vào tông môn tu luyện. Nơi nào không tu luyện được chứ? Ở tiêu cục ta
được tự do tự tại, còn chuyện vất vả khổ cực này lại càng không đáng
nhắc tới. Ăn Trúc Cơ đan của Bàng gia, vốn nên vì Bàng gia của huynh dốc sức mới phải.”
“Trúc Cơ đan là của tông môn, Bàng Vạn Lý ta không thể luyện chế ra
được linh đan.” Bàng Vạn Lý cười khổ một tiếng, nói: “Qua lần áp tiêu
này, vào tông môn đi. Có lẽ còn có cơ hội trùng kích Hư Đan.”
“Lâm Trung Nghĩa ta đã nhận ân ai, chính mình biết rõ nhất. Bàng
huynh không cần nhiều lời. Nếu ta có ý định vào tông môn thì sẽ nói cho
huynh biết, chẳng qua bây giờ ta chưa đi.” Tổng tiêu cục Bang gia ồm ồm
nói chuyện. Y và Bàng Vạn Lý có giao tình nhiều năm, Bàng Vạn Lý còn là
ân nhân cứu mạng y, cho nên ở lại Bàng gia cũng là tâm nguyện của Lâm
Trung Nghĩa.
Có người có lẽ chẳng hoài đến ơn huệ nhận được, quay đầu sẽ quên sạch sẽ. Nhưng cũng có người trọng tình trọng nghĩa, nhận ơn chỉ bằng giọt
nước, nhưng sẽ báo đáp lại một con suối. Rất nhiển nhiên, Lâm Trung
Nghĩa là loại người thứ hai.
”Quật cường!”
Tính ra Bàng Vạn Lý lớn tuổi hơn Lâm Trung Nghĩa, lão chỉ đành thở
dài, không nói chuyện tông môn nữa: “Lần này mang quân giới trọng đại,
ta sẽ để Hồng Nguyện và Thiếu Thành đi cùng đệ. Hoàng gia cũng phái mấy
Vệ tướng đi theo. Trung Nghĩa, lần áp tiêu này nhất định phải vô cùng
cẩn trọng.”
Bàng Vạn Lý ngưng trọng, Lâm Trung Nghĩa cảm giác được, y nhíu nhíu
mày, thấp giọng nói: “Phong vân cuộn, ắt đẩy mây lộ ra. Nếu Hoàng gia
phái đám cao thủ kia ra, nhất định trong quân giới lần này có Thần Võ
pháo rồi.”
Bàng Vạn Lý nhẹ gật đầu, không nói thêm gì.
”Bàng huynh, thứ cho ta nhiều lời.” Lông mày Lâm Trung Nghĩa càng cau chặt lại, nói: “Quân điều đến Linh Thủy thành càng lúc càng nhiều, dân
chạy nạn từ Bắc Chiếu quốc tụ tập dưới Linh Thủy thành càng lúc càng
nhiều. Có lẽ thiết kỵ Man tộc đã chiếm được Bắc Chiếu. Bước tiếp theo,
chỉ sợ là sẽ đối phó với Đại Phổ rồi. Một khi Linh Thủy thành bị công
phá, với sự mạnh mẽ của thiết kỵ Man tộc, chắc chắn chiến hỏa ở Đại Phổ
sẽ kéo dài. Bàng huynh nên sớm chuẩn bị, tìm đường lui cho cả nhà thật
tốt.”
Linh Thủy thành là thành biên giới giữa Đại Phổ và Bắc Chiếu quốc, là nơi trọng yếu của hai bên. Bắc Chiếu quốc đã gặp phải Man tộc tập kích, không ai rõ tình thế hiện nay ra sao. Đại Phổ gia cố phòng thủ Linh
Thủy thành, tất nhiên đủ để suy luận ra, không phải phòng bị nước láng
giềng mà là đề phòng thiết kỵ Man tộc đáng sợ kia.
“Tề Quốc rung chuyển, xem ra Đại Phổ khó tránh khỏi.” Nói đến loạn
thế, Bàng Vạn Lý cũng có chút thổn thức: “Bàng gia không đi được, cũng
không thể đi. Cũng giống như Hoàng gia Phổ quốc, bọn hắn cũng không đi
hết. Nói cho cùng những thế gia chúng ta và Hoàng tộc, cũng chỉ là ngoại môn tông môn mà thôi.”
“Thiết kỵ Man tộc khí thế hùng mạnh. Ta từng gặp bọn chúng chém giết
với quan binh Bắc Chiếu một lần.” Lâm Trung Nghĩa trầm giọng nói: “Mấy
ngàn quan binh Bắc Chiếu, bị một đội thiết kỵ một trăm người đánh cho
tan đàn xẻ nghé, tựa như một con rối yếu ớt không chịu nổi một kích. Man tộc, thật sự rất cường đại.”
”Thiên Nam mười sáu nước, an nhàn quá lâu, đã không phải là đối thủ
của man di đến từ Tuyết sơn kia nữa. Chẳng qua, cũng không nên quá mức
lo lắng.”
Bàng Vạn Lý khẽ nở nụ cười, nói: “Đệ chưa vào tông môn, chưa biết
cường giả trong tông môn mạnh đến thế nào đâu. Yên tâm, nếu giang sơn
khó mà giữ được, những cường nhân kia sẽ ra tay. Đại Phổ, cũng không thể bị bỏ mặc đâu.”
“Kim Tiền tông…” Lâm Trung Nghĩa nhẹ gật đầu, không muốn hỏi nhiều.
Nhớ tới Bàng Hồng Nguyệt cùng Bàng Thiếu Thành đi theo, y trầm ngâm
chút, nói ra: “Nếu Bàng huynh để Thiếu Thành và Hồng Nguyệt cùng áp tiêu cùng ta chuyến này, vậy hãy để bọn chúng đi tiền trạm vậy. Thay ta dọn
sạch đám hỗn tạp trên đường, ta đỡ mất công phí sức. Có Trục Vân vệ đi
theo, có lẽ lần áp tiêu này không có vấn đề gì đâu.”
Bàng Vạn Lý khẽ ngẩn người, vừa định nói thì Lâm Trung Nghĩa đã đứng
dậy, nói: “Đêm đã khuya, Bàng huynh cũng sớm đi nghỉ ngơi đi. Hôm nay ta đi đường về đã mệt mỏi, cần phải trở về ngủ một giấc cho khỏe đã.”
Nhìn bóng lưng Lâm Trung Nghĩa đi thật xa, Bàng Vạn Lý không khỏi xúc động thật lâu.
Để Thiếu Thành và Hồng Nguyệt đi tiền trạm, quả thật có thể thanh lý
chút đám sơn phỉ trộm cướp trên đường. Nhưng chủ yếu nhất, là Lâm Trung
Nghĩa không muốn để huynh muội bọn họ bên người. Nhiệm vụ lần này của
Hoàng thất quá mức hung hiểm, chỉ cần nghe phong thanh có sự tồn tại của Thần Võ pháo, đội ngũ bọn hắn không biết sẽ gặp phải phục sát đáng sợ
đến mức nào nữa.
Lợi khí có thể giết chết được tu hành giả, ai có thể không đỏ mắt?
Nếu chỉ là chiến mã vũ khí bình thường, Hoàng gia cũng không phái Trục
Vân vệ đi theo.
Lâm Trung Nghĩa an bài, lại khiến Bàng Vạn Lý không lời nào để nói.
Con trai con gái lão đi tiền trạm, có thể gặp phải đám võ giả giang
hồ là cùng. Nhưng khi đội ngũ gặp phải tập kích, có khả năng còn xuất
hiện tu hành giả, như vậy cầm chắc toàn đội bị diệt. Huynh muội Bàng
Thiếu Thành cùng Bàng Hồng Nguyệt vẫn có thể giữ được tính mạng.
Lâm Trung Nghĩa trung tâm như một với Bàng gia như vậy, có bằng hữu như vậy, coi như là may mắn của Bàng Vạn Lý
Sáng sớm, Bàng Hồng Nguyệt đã thu xếp xong xuôi. Nhị ca nàng cũng vừa tới, nói rằng lần áp tải nhiệm vụ này, hai huynh muội bọn họ chịu trách nhiệm đi tiền trạm. Tức là thu xếp chỗ đặt chân sẵn cho đội ngũ vận
chuyển đi sau, đồng thời bài trừ mọi nguy hiểm kèm theo.
Rất ít khi có chuyện phải đi tiền trạm trong lúc áp tải, ngoại trừ
những lần áp hàng quan trọng. Bàng Hồng Nguyệt biết lần này nhiệm vụ
trọng đại, không dám trì hoãn mà chuẩn bị lên đường ngay. Nàng bèn triệu tập nhân thủ, kiểm kê hàng hóa rồi cùng nhị ca chạy đến khách sạn Ngô
gia bên ngoài thành Tây.
Nơi đó là điểm đặt chân đầu tiên.
Khách sạn Ngô gia cách kinh thành gần một dặm. Kỳ thật khoảng cách
như vậy không cần phải nghỉ ngơi, chẳng qua quân giới từ Hoàng cung vận
chuyển đến tiêu cục, lại thêm tụ tập nhân thủ, kiểm đếm hàng hóa, hội
họp với Trục Vân vệ mất hết nửa ngày rồi. Nếu lúc đó mới đi khỏi thành,
từ đầu này đến đầu kia thành đông người sẽ mất gần một ngày, lúc xe ngựa và đội ngũ ra khỏi thành thì trời đã tối rồi.
Áp tiêu không đi đường ban đêm, cho nên khách sạn Ngô gia được coi là chỗ nghỉ chân tốt nhất.
Ngày mai, đội ngũ sẽ chính thức xuất phát, Bàng Hồng Nguyệt và Bàng
Thiếu Thành cần phải xuất phát trước đó một ngày. Từ Ngôn biết Bàng Hồng Nguyệt có chuyện xa nhà, vừa vặn hắn cũng cần thanh nhàn vài ngày.
Đi thật nhiều ngày mới tốt, đỡ làm phiền ta luyện công…
Nhìn bóng dáng Bàng Hồng Nguyệt rời đi, đáy lòng Từ Ngôn thì thầm một câu. Lúc vừa quay lại, hắn chợt nhìn thấy Thanh Vũ đứng dưới mái hiên,
vẻ mặt đầy do dự, ánh mắt còn mang theo một cỗ u oán.
Hôm nay Từ Ngôn giết chết Ô bà bà, có lẽ toàn bộ Bàng phủ đều biết.
Lúc trước Từ Ngôn vội giúp Minh Châu bức trứng chim âm khí ra, quên mất
Thanh Vũ đi. Nhìn bộ dáng ngập ngừng muốn nói của đối phương, Từ Ngôn
không khỏi lạnh lẽo. Hắn còn chưa nghĩ ra lý do giải thích cho Thanh Vũ
việc giết chết Ô bà bà, mắt thấy người ta định hỏi. Trong cái khó ló cái khôn, Từ Ngôn kêu một tiếng nương tử thật to, rồi đuổi theo Bàng Hồng
Nguyệt ra khỏi viện tử.