Quyền đánh Hứa Kính Chi, chưởng bạt tai Vạn Hộ Hầu, Từ Ngôn cao giọng
lớn tiếng diễn xuất khiến người khác tức lộn ruột, cũng khiến tất cả mọi người phải trợn tròn mắt lần nữa.
Vị này không phải kẻ nhát gan sợ phiền phức đâu, mà là tên hung tàn xảo trá hay gây chuyện mới đúng a!
Từ Ngôn vốn không muốn gây chuyện, nhưng nhà Hứa Vạn lại ra tay bức ép hắn vào đường chết. Từ lúc bị đẩy mạnh vào đấu trường, hắn hoàn toàn hiểu
rằng không phải Hứa Kính Chi cùng Vạn Hộ Hầu muốn Thiên Môn hầu hắn bị
xấu mặt, và là muốn lấy mạng của mình.
Công phu ẩn nhẫn có cao
minh đến đâu, không có nghĩa là tránh né mọi chuyện đều cho qua. Còn
nữa, thập thất Thái Bảo Quỷ Vương môn, có lúc nào vì tránh lui mà phải chịu uất ức đâu chứ!?
Kính nhân giả, nhân hằng kính chi, sát nhân giả, nhân hằng sát chi*.
(*) Đây là câu nói của Đoạn Chính Nguyên (1864 – 1940), một nhà đạo đức học.
trongkimtrn tạm dịch: Người kính trọng người khác tất được người khác kính trọng.
Cũng như vậy, kẻ sát nhân sớm muộn gì cũng bị người giết)
Từ trước tới giờ Từ Ngôn không nghĩ tới giết người, nhưng một khi có người muốn giết hắn, tất nhiên lòng hắn sẽ sinh ra sát ý:em lạy các bác TQ:. Như lời hắn nói với Hứa Kính Chi, hôm nay chỉ là lễ gặp mặt, thủ đoạn
ác hơn vẫn còn ở phía sau. Mặc kệ Hứa Kính Chi sau này toan tính thế
này, hay trốn trong nhà làm cái rùa đen rút đầu, nếu đã chọc ta, thì hãy đợi nghênh đón trả thù vô cùng khủng bố đi!
Một tát quạt bay Vạn Hộ Hầu, Từ Ngôn cười tủm tỉm mà vỗ vỗ bờ vai an ủi Lê Dịch Minh.
Đang ở trước mặt tất cả mọi người ở đây, ở trước mặt gia chủ Lê gia, một tát này của hắn, không chỉ có đánh vào mặt Vạn Hộ Hầu. Mà tất cả nhà giàu
phú quý lẫn cao thủ võ giả đều cảm thấy mặt mày đau nhức.
Lê Cảnh Điền cũng bị hành động này mà khẽ giật mình. Ý định ban đầu của lão là
muốn làm chủ cho cháu mình, giúp cho Lê Dịch Minh kiên cường tự tin lên. Lại không nghĩ rằng cháu mình không dám đánh, còn Từ Ngôn lại bắt lấy
cơ hội này mà đánh người.
Đây rõ ràng là cơ hội cậy thế áp người, Từ Ngôn sao lại nhìn không ra chứ!?
Bị gãy văng mất vài cái răng hàm, Vạn Hộ Hầu lúc này mới bò lên, con mắt
đỏ bừng cầm lấy bảo kiếm, không nói không rằng mà lậ tức đánh tới, rống
giận hét lớn:
”Từ Ngôn! Hôm nay lão tử muốn mạng của ngươi!”
Vạn Hộ Hầu đã động sát cơ. Từ nhỏ đến lớn căn bản không ai dám đụng y, hôm
nay lại bị người khác đánh cho răng rơi đầy đất, cơn tức này nào có thể
nuốt trôi được!
Nhìn thấy y nổi điên, đám người chung quanh nháo
nhào tránh đi thật xa. Vị Vạn thiếu gia ở ven đường trong kinh thành
cũng dám chém người, đừng nói chi đây là đang ở biệt viện Lê gia.
Mắt thấy kiếm quang chém tới, Từ Ngôn ngay cả nhúc nhích một ngón tay cũng
không, vẫn ung dung thưởng thức bộ dạng Vạn Hộ Hầu miệng đầy máu, hoàn
toàn không có tránh đi. Hành động này của hắn khiến Bàng Thiếu Vĩ cả
kinh, tóc gáy dựng đứng, cái tên này nếu bị chém chết, y trở về biết
phải bẩm báo như thế nào đây?
Lưỡi kiếm tới sát trước mặt, trong
lòng Lê Cảnh Điền tán thưởng một tiếng. Nếu đứa cháu đích tôn của lão
cũng có đảm lượng và tâm cơ như thế, con cháu thanh niên Lê gia cũng sẽ
không xuống dốc đến tình trạng bây giờ rồi.
Đây mới gọi là không sợ hãi a...
Không có người nhìn thấy Lê Cảnh Điền ra tay như thế nào, mọi người chỉ thấy
một đạo hào quang chợt lóe lên, trường kiếm Vạn Hộ Hầu đã bay ra ngoài.
Trường kiếm rời tay, Vạn Hộ Hầu rốt cục nhớ tới gia chủ Lê gia còn ở đây. Y
dám đánh Lê Dịch Minh, cũng không dám làm càn trước mặt vị cao thủ Trúc
Cơ này, nên chỉ đành gắt gao nhìn chằm chằm Từ Ngôn, không dám tiếp tục
ra tay.
”Thiên Môn hầu, chỗ đấu trường Lê gia này như thế nào?”
Lê Cảnh Điền cũng không thèm nhìn Vạn Hộ Hầu, cười tủm tỉm mà hỏi.
”Nơi tốt!”
Từ Ngôn đồng dạng mỉm cười, đáp:
”Chẳng những có thể đấu thú, còn có thể cho người đấu. Diện tích rộng rãi,
thi triển quyền cước cũng dễ dàng. Nhà ai có các loại thù oán nho nhỏ,
thì có thể cùng cầm tay tiến vào đấu trường quyết thắng thua nha. Đánh
xong, tức giận cũng được xả ra, giao tình không bị ảnh hưởng, thật là
tốt!”
”Hảo tiểu tử, lại có cái chủ ý cùi bắp này. Ha ha ha ha!”
Lê Cảnh Điền cười to, bảo:
”Sau này nếu ngươi có thù oán nho nhỏ với người khác, ngôi biệt viện này của lão phu liền cho ngươi mượn dùng để chấm dứt ân cừu. Thấy thế nào!?”
”Đa tạ lão nhân gia!”
Từ Ngôn chắp tay đáp tạ.
Lê Cảnh Điền nhẹ gật đầu, quay qua những người ở xung quanh, nói:
”Cuộc đấu thú hôm nay chấm dứt tại đây. Năm sau đấu thú Lê gia ta sẽ không tổ chức, đổi lại là hai nhà Hứa Vạn.”
Nói xong, lão liếc mắt nhìn Vạn Hộ Hầu và Hứa Kính Chi, bảo:
”Trở về nói một tiếng cho trưởng bối hai ngươi, để cho bọn hắn sớm chuẩn bị sân bãi.”
Bao năm qua bãi săn thi đấu thú đều tổ chức tại biệt viện Lê gia, bây giờ
Lê Cảnh Điền buông tha tư cách chủ sự đấu, nói rõ vị Lê gia chủ này đã
thật sự nổi giận với hai gia tộc Hứa Vạn. Cũng khó trách, bãi săn nhà
mình bị hai đứa tiểu bối hai nhà Hứa Vạn tính kế Thái Bảo tà phái. May
mà Từ Ngôn không có việc gì, một khi hắn gặp chuyện không may, Lê Cảnh
Điền lão chẳng phải cõng lấy tiếng xấu thay người khác hay sao!?
Hứa Kính Chi bị đánh bầm dập cúi đầu không nói, đợi đến lúc Lê Cảnh Điền
nói xong, gã lập tức kéo đám thủ hạ rời khỏi biệt viện. Vạn Hộ Hầu cũng
theo chân gã, trước khi đi vẫn không quên như răng trợn mắt với Từ Ngôn.
”Còn ngứa răng sao, hay là muốn rơi thêm mấy cái nữa nhỉ?”
Từ Ngôn chưa bao giờ bày ra vẻ tức giận trước mặt người khác, vào lúc
thích hợp sẽ vui vẻ giúp người khác. Rất rõ ràng, hắn cho rằng hàm răng
Vạn Hộ Hầu quá ngứa, cho nên rất muốn giúp y lại rơi mất mấy cái.
Vạn Hộ Hầu cùng với Hứa Kính Chi mang theo đầy bụng hận ý rời đi. Một lần
thi đấu thú, tiểu bối bốn đại gia tộc tan rã trong không vui. Khi Từ
Ngôn theo người Bàng gia hồi phủ, tại cửa ra vào phát hiện đối diện Bàng phủ đang xây dựng rầm rộ, không biết nhà ai mua một tòa nhà thật lớn,
đang còn tu kiến lại lầu các.
Kinh thành Đại Phổ, quả nhiên khắp nơi đều là kẻ có tiền nha!
Cảm khái một câu, hắn liền đi vào cửa lớn. Trở lại chỗ ở, Bàng Thiếu Vĩ lo
lắng dặn dò vài câu, Bàng Thiếu Thành lại hết sức tán thưởng Từ Ngôn, vỗ vỗ vai hắn rất mạnh.
Hai thiếu gia hai nhà Hứa Vạn tung hoành
không coi ai ra gì đã quen, hôm nay bọn họ bị giáo huấn, Bàng Thiếu
Thành cũng được hả giận.
Bàng Hồng Nguyệt thì một mình ôm bạch
ưng đi trước, trên đường không nói một lời, thân hình nữ tính vốn mảnh
mai giờ càng thêm chút đìu hiu. Từ Ngôn không nhìn thấy gương mặt của
nàng, nhưng hắn đoán vành mắt nàng chắc đang đỏ bừng.
Mặc dù bạch ưng thắng chồn chuột, nhưng bản thân nó cũng bị trọng thương, có lẽ
sống không được lâu. Con ưng nhỏ này được Bàng Hồng Nguyệt nuôi dưỡng từ bé, nhìn nó sắp chết, nàng sao có thể không thương tâm. Thực tế nàng
còn là một cô bé cơ mà.
Tiến vào sân nhỏ, nha hoàn Minh Châu lập
tức chạy ra đón chào. Khi phát hiện thảm trạng của bạch ưng, tiểu nha
hoàn lập tức bật khóc.
Nhìn thấy Minh Châu, Từ Ngôn lập tức nhíu nhíu mày.
Khí sắc tiểu nha đầu hôm nay không tốt lắm, bộ dáng lộ ra tử khí trầm lắng. Thực tế ấn đường của nàng biến thành màu đen, có một cỗ khí đen như có
như không di động. Người khác không nhìn ra, nhưng mắt trái Từ Ngôn lại
thấy rõ ràng. Chờ hắn nhìn chăm chú lần nữa, luồng khí đen kia lại biến
mất không thấy.
Chẳng lẽ Minh Châu cũng gặp phải quỷ? Bằng không trên người sao lại mang theo một tia âm khí nhỉ?
Âm khí cũng không nặng, Từ Ngôn cũng không quá chú ý. Loại tình huống này
hắn thấy rất nhiều, chỉ cần người nào đó bị âm hồn đi sát qua người,
hoặc là lúc đi đường xuyên qua hồn phách, đều mang lên một tia âm khí mơ hồ như có như không. Chỉ cần âm khí không nhiều, nó sẽ nhanh chóng tự
tiêu tán.
Nhìn bộ dáng thương tâm của chủ tớ hai người, hắn cảm
thấy không thú vị gì. Chỉ con chim ưng sắp chết thôi, nếu các nàng biết
rõ còn có lệ quỷ mỗi đêm đến nhà, chỉ sợ muốn khóc cũng không khóc nổi
ấy chứ.
Từ Ngôn không thèm để ý sống chết của linh cầm Bàng gia, hắn cảm thấy con lệ quỷ vào buổi tối kia mới càng thêm phiền toái.
Đã mấy ngày liên tiếp không ngon giấc, hắn cảm giác mình mình mất ngủ
nghiêm trọng. Cứ để như vậy cũng không tốt, vì vậy Từ Ngôn chỉ có thể
chọn một trong hai con đường.
Chuyển ra tiểu viện, hoặc là đi bắt lệ quỷ.
Hắn là rể Bàng gia, chuyển ra ngoài thì đừng nghĩ nữa. Đã không đi được, hắn đành nghĩ biện pháp bắt con Lệ Quỷ kia thôi.
Từ giữa trưa đến tối, Bàng Hồng Nguyệt vẫn không đi xuống lầu, ngay cả cơm tối cũng không ăn, chắc là chờ con bạch ưng tắt thở.
Từ Ngôn ngược lại là ăn rất nhiều, lúc đang ngồi xem sách, thì nghe tiếng khóc phát ra từ trên lầu.
Nữ nhân thật thích khóc! Hắn bất đắc dĩ mà nhếch miệng, do dự một hồi, vẫn quyết định lên lầu nhìn xem.
Dù sao hôm nay bị nhốt vào đấu trường, nếu không có con dao găm của Bàng
Hồng Nguyệt, hắn cũng không thể dễ dàng chiến thắng Hứa Kính Chi. Nói
cho cùng, người ta đã giúp mình, Từ Ngôn là người có ơn tất báo, nếu như có thể giúp được, hắn sẽ không do dự.
Không biết xà linh Ngân Quan Xà có thể cứu bạch ưng hay không...
Mang theo tâm tư trả nhân tình, Từ Ngôn cất bước leo lên thang lầu.