Một khi chiến tranh đã nổi lên, thì khó mà dập tắt được.
Linh Thủy thành, đại trướng giữa quân doanh.
Một vị tướng quân sắc mặt đầy âm trầm ngồi một mình trong trướng. Nửa tháng này, vị chủ soái tuổi mới hơn bốn mươi hầu như chưa từng chợp
mắt.
”Báo!”
Một giáo úy vừa mới từ đầu tường thành chạy vào báo tin.
”Tướng Quân, ngoài thành xuất hiện rất nhiều dân chúng, nhìn bộ dáng có lẽ là dân chạy nạn Bắc Chiếu quốc.”
Bắc Chiếu quốc đã sớm bị Man tộc vây hãm. Mấy năm nay, dân chúng chạy nạn tụ tập bên ngoài Linh Thủy thành ngày càng nhiều. Vài năm trước
Linh Thủy thành còn mở cửa cho những người dân này vào tị nạn trong Đại
Phổ. Thế nhưng năm ngoái có hơn một trăm Man tộc lẫn vào thành, từ đó
cửa thành Linh Thủy thành bên phía Bắc Chiếu quốc chưa từng được mở qua.
Nghe thấy dưới thành xuất hiện rất nhiều dân chúng chạy nạn, hai mắt Trình Nghị đầy những tơ máu xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Chỉ nửa tháng mà thôi, thế công Man tộc càng lúc càng mãnh liệt hơn,
chưa kể còn có những bậc thang bằng băng tuyết đầy kì dị có thể trợ giúp thiết kỵ Man tộc chạy thẳng lên tới đầu tường thành. Nếu không phải
biên quân dũng mãnh thiện chiến, lại dựa vào Thần Võ pháo không ngừng
được tăng cường đến Linh Thủy thành những năm gần đây, không nói tới nửa tháng mà chỉ sợ không thể thủ được tòa thành này quá ba ngày.
Dù vậy, thủ thành vốn có năm vạn biên quân nay còn chưa tới hai vạn
người. Lương thảo trong thành không thiếu, nhưng thuốc trị thương đã
không còn thừa bao nhiêu cả.
Thiết giáp rầm rầm chuyển động, vị tướng quân khôi ngô nhanh chóng đi ra ngoài, theo sau giáo úy kia leo lên tường thành.
Xa xa, một đám đen đặc người đang dần tụ tập, đều là dân chạy nạn Bắc Chiểu, áo quần rách rưới, nước da vàng vọt tái nhợt. Những người này
đều là dân chúng bị quân dị quốc Man tộc đánh phá. Giữa thời cuộc dầu
sôi lửa bỏng này không bị chết đói cũng sẽ bị Man tộc giết chết, cho nên đối với bọn họ mà nói, Linh Thủy thành chính là con đường sống duy
nhất.
Qua thành, có thể đến Đại Phổ quốc thái dân an, bốn mùa ôn hòa rồi.
”Tướng Quân, e là có lừa dối.”
Giáo úy trẻ tuổi lo lắng nhắc nhở tướng quân. Quân trông giữ thành
trì đã không còn nhiều, chiến lực càng lúc càng giảm sút. Nếu Linh Thủy
thành gặp phải tập kích bất ngờ, e rằng thành trì sẽ bị phá.
“Triệu tập Thần Võ pháo, chuẩn bị mở cửa thành.” Trình Nghị tỉnh táo hạ lệnh, vị giáo úy kia cả kinh.
Đã qua một năm, cửa thành Linh Thủy thành chưa từng mở ra. Nếu lúc
này để những người dân chạy nạn kia tiến vào, không cần nghĩ nhiều cũng
biết bên trong có Man tộc trà trộn. Đến lúc đó trong ngoài giáp công,
Linh Thủy thành còn thủ được sao?
”Tướng Quân! Không thể mở cửa thành được!”
”Chấp hành quân lệnh!” Trình Nghị trừng mắt đỏ bừng gầm nhẹ.
Y cũng không muốn mở cửa thành, thế nhưng không mở cửa thành sẽ không thể nào dẫn dụ được chủ lực chính thức của Man tộc đến được. Thần Võ
đạn đã không còn thừa bao nhiêu, nếu hai mặt Linh Thủy thành đều thụ
địch, muốn gắng gượng lâu dài thì cần phải đánh trọng thương được thiết
kỵ Man tộc.
Cơ hội đã tới, Trình Nghị quyết định tương kế tựu kế. Y đã chờ đợi nước cờ hiểm này lâu rồi.
Ngoài thành, tiếng la khóc càng ngày càng lớn.
Dân chạy nạn Bắc Chiếu tụ tập dưới cửa thành, đối mặt với cửa thành
lạnh như băng đã không còn hi vọng chạy tới Đại Phổ được nữa. Bọn họ
hiện giờ chỉ hi vọng đám Man tộc nơi xa không trùng kích đến nơi này.
Nếu không bị kẹt giữa chiến trường Man tộc và Đại Phổ, kết cục chỉ có
thể tan thành mây khói không nghi ngờ gì.
”Cửa. . . Cửa mở!”
Không biết ai là kẻ đầu tiên phát hiện cửa thành khác thường. Cửa thành cao lớn đóng chặt suốt cả năm nay lại chậm rãi mở ra.
Cửa thành vừa mở, mấy ngàn dân chạy nạn lập tức điên cuồng vọt vào.
Lúc này không ai nghĩ được phía trước mặt có gì. Man tộc đáng sợ khiến
bọn họ như ở trong địa ngục, cho nên dù có chết ở Linh Thủy thành, bọn
họ cũng không muốn quay đầu trở lại.
Ô. . . Ô. . . Ô. . .
Tiếng kèn trầm thấp trong địa doanh Man tộc phía xa đã vang lên, đoàn thiết giáp đông nghịt như nước lũ ập đến cửa thành. Bắt đầu có những kẻ to cao lẫn trong đám dân chạy nạn rút cương đao ra, lao thẳng đến biên
quân Đại Phổ ngay gần cửa thành.
Một khi cửa thành được mở ra, đã khó có thể đóng lại được.
Trong chớp mắt, những quân binh Đại Phổ chịu trách nhiệm kéo dây xích cửa thành đã bị đám Man tộc lẫn trong đám dân chạy nạn đồ sát không
còn. Cửa thành mở rộng ra, đoàn thiết kỵ Man tộc phía xa cũng tiến lại
càng lúc càng gần.
Trên đầu thành, Trình Nghị đang mặc trọng giáp lẳng lặng dựa lỗ châu
mai, chưa từng nhìn đám Man tộc trà trộn trong đám người dân tị nạn. Ánh mắt y vẫn luôn dính chặt lấy dòng nước lũ thiết giáp nơi xa.
Năm dặm, ba dặm. . .
Ngay khi đại tướng quân đang tính toán khoảng cách, thì những họng
pháo đen thùi bên dưới chân thành đã ngắm thẳng, chỉ cần chờ hiệu lệnh
của chủ soái là tất cả Thần Võ pháo sẽ được đốt lên.
”Nã pháo!”
Tiếng quát lớn của Trình Nghị vang lên, toàn bộ không khí trong thiên địa đều như bị vạn pháo nổ mạnh mà chấn động rung lắc.
Ầm! Ấm! Ầm!
Toàn bộ Thần Võ đạn còn lại đã được dùng hết trong lần này, những
thiết kỵ Man tộc hung hãn không sợ chết kia đã phải trả giá lớn. Thiết
giáp dày hơn một tấc cũng không thể ngăn cản được uy lực của đạn pháo.
Chỉ trong thời khắc này, sát khí này của Đại Phổ mới phát huy đủ uy lực
khiến người người khiếp sợ.
Như thể vạn đạo sao băng lao xuống, mỗi viên Thần Võ đạn phát nổ lại
kéo théo một đống máu thịt tung tóe. Gần vạn thiết kỵ đã thương vong hơn phân nửa dưới uy lực của hỏa lực lần này. Số Man tộc còn sót lại vốn
định tiếp tục xung phong liều chết, thế nhưng tiếng nổ ầm ầm khủng bố
vừa rồi đã không chừa lại cho những chiến mã kia chút dũng khí nào để
tiếp tục công kích nữa.
Chém giết trong nội thành vẫn tiếp diễn, cửa thành lại bắt đầu chậm
rãi hạ xuống. Dù sao Man tộc trà trộn trong dân chúng tị nạn không nhiều lắm, biên quân thủ thành liều chết đánh đấm đã nhanh chóng vây giết
không còn thừa.
Nhìn đám Man tộc nhao nhao lùi bước, tướng quân trên thành lại không
chút vui mừng. Đáy mắt Trình Nghị xẹt qua một chút tiếc nuối và kiên
quyết.
Man tộc quả thật bị trọng thương, nhưng Thần Võ đạn đã bị dùng hết.
Đến lúc quyết chiến tiếp theo, thứ hao hụt sẽ là tính mạng những biên
quân này.
Từ Ngôn bị tiếng động ầm ầm nơi chân trời làm bừng tỉnh, bèn thu tâm pháp rồi nhìn ra phía ngoài xe.
Thành Linh Thủy vẫn cách rất xa, nhưng âm thanh kia hẳn là Thần Võ
đạn. Chưa tới chiến trường, Từ Ngôn đã ngửi được một bầu không khí nặng
nề.
Xem ra biên quân đã sớm giao thủ với Man tộc…
Nhớ tới đám kỵ sĩ Man tộc đã từng gặp ở Tề quốc, trong lòng Từ Ngôn không khỏi rét lạnh.
Thiết kỵ Man tộc quả thật rất mạnh mẽ nhưng vẫn chỉ là kỵ sĩ bình
thường. Nếu như cường giả trong Man tộc thật sự ra tay, một tòa Linh
Thủy thành chưa hẳn có thể chống chọi được. Đến Hoàng cung Hoàng thành
Tề quốc người ta còn xông vào, Phi Long quân mạnh mẽ nhất Tề quốc còn
không làm gì được, có thể thấy được sức mạnh của Man tộc không chỉ có võ dũng thôi đâu.
Trong Man tộc cũng có tu hành giả sao?
Nghi vấn cũng Từ Ngôn khó có người giải đáp. Càng đến gần Linh Thủy thành, hắn cũng càng thêm bất an.