Dịch giả: Hoangtruc
Trước có vương xà, sau lưng có
vũ hạc, Từ Ngôn đang ở trong tình cảnh cực kỳ nguy hiểm. Hắn không mang
theo nhiều hòn đá lắm, lại cũng không mang Ngọc Phong đao, tay không tấc sắt rất khó đấu lại hai con linh cầm.
Hiện tại Từ Ngôn rất nhớ Tiểu Hắc, bởi vì Tiểu Hắc có thể đụng bay cả yêu vật cự xà. Đáng tiếc, Tiểu Hắc lại không ở bên cạnh.
Con rắn nhe răng cắn tới, nọc độc xanh phóng ra cắt đứt dòng tưởng niệm của Từ Ngôn.
”Phi Hoàng!”
Từ Ngôn gầm nhẹ, đưa tay đánh phi thạch ra. Hòn đá vừa vặn đánh trúng răng nanh rắn rồi bị bể nát. Vương xà bị đau cũng lùi trở về.
Vương xà vừa rút, vũ hạc sau lưng Từ Ngôn lại nhào tới, mỏ hạc dài nhọn bằng nửa thanh kiếm nhắm thẳng sau lưng Từ Ngôn.
Hắn xoay người, thò tay chụp lấy mỏ hạc, đồng thời tung chân phải một cước đá bay vũ hạc ra.
Hạc kêu lên vài tiếng, hai cánh hơn ba trượng run run vung rẩy, cổ hạc lúc
lắc, không chút vấn đề gì. Ngược lại, chân phải của Từ Ngôn lại trở nên
vô cùng nhức mỏi.
Chân khí Tiên Thiên quả thật có thể làm nát đá
vỡ bia, nhưng lực đạo này chưa đủ để đối phó với linh cầm. Vũ hạc kia có một thân lông vũ sắc bén như đao, cứng rắn như thép nguội, trừ phi bị
vặn gãy cổ nếu không rất khó làm nó bị thương. Vương xà bị hòn đá đánh
lui lại tiếp tục vây đến, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, tìm cơ hội đánh
giết.
Cục diện thật khó nhằn!
Năm xưa đối phó với con hắc
lang ở Hỏa Phần sơn, Từ Ngôn biết được cảm giác đơn độc đối phó với yêu
thú là thế nào. Đã hai năm trôi qua, thân thể đã khỏe mạnh hơn rất
nhiều, nhưng thực lực hắn cũng chỉ là Tiên Thiên ngũ mạch.
Còn là cảnh giới Tiên Thiên thì không cách nào là đối thủ khi đơn độc đấu với
yêu vật. Hai con linh cầm non hợp kích, đã có thể ngang ngửa với một con yêu vật chân chính.
Nhìn Từ Ngôn đánh hòn đá ra ngoài, người bên ngoài trường đấu lập tức bàn luận.
“Hóa ra Thái Bảo Quỷ Vương môn tinh thông ám khí, đánh hòn đá cũng đủ chuẩn xác a.”
“Hắn không có đao kiếm, chỉ dựa vào ám khí thì hộ thân thế nào được? Cửa sắt không sửa nhanh được đâu, e là Thiên Môn hầu phải làm mồi cho rắn rồi!”
“Hắn mà chết, chẳng phải công chúa Đại Phổ chúng ta gặp nguy hiểm sao?”
“Vài ba khắc cũng không chết được ngay đâu, chỉ cần hắn còn một hơi tàn, Tề quốc còn dám làm gì công chúa?”
“Thái Bảo bị tàn phế thì mới tốt. Lần này mượn nhờ vương xà, vũ hạc áp chế
nhuệ khí của hắn lại. Tốt nhất để hắn bị cắn gần chết, trở thành kẻ vô
dụng thì chúng ta mới có thể an tâm được.”
Cửa sắt không thể
nhanh chóng mở ra được, người khác nhìn coi náo nhiệt, còn người con thứ Lê gia là Lê Dịch Minh thì ướt đẫm mồ hôi. Bàng Lê vốn có mối quan hệ
rất tốt, nếu cô gia Bàng gia mà bị linh cầm cắn chết, giao hảo hai nhà
không chừng cũng bị tan vỡ.
Lê Dịch Minh vừa thúc dục đám cao thủ Lê gia nhanh chóng lắp đặt trục quay và sợi xích lại, vừa quát ngưng vũ hạc lại. Dù sao vũ hạc cũng do Lê gia nuôi dưỡng, tuy nổi lên hung tính nhưng nghe Lê Dịch Minh quát lớn cũng trở nên do dự, chỉ vây Từ Ngôn
lại chứ không vội tấn công nữa.
Vũ hạc do dự, Từ Ngôn bèn thở nhẹ một hơi. Đối mặt với một con vương xà non, hắn tự tin có thể chống cự
đến lúc cửa sắt mở ra. Thậm chí nếu liên tục phi thạch, còn có thể bức
lui đầu vương xà kia.
Vận dụng phi thạch là Từ Ngôn đã rất bất
đắc dĩ. Hắn tuyệt đối không muốn hiển lộ tuyệt học của mình trước mặt
đông đảo chính phái Đại Phổ. Một chiêu Phi Hoàng cò lẽ người ngoài không nhìn ra được, nhưng nếu không ngừng vận dụng Phi Hoàng thì sau đó hậu
chiêu của hắn sẽ bị mọi người nắm rõ mất.
Phi thạch mà lúc nãy
hắn đánh ra cũng không vận dụng toàn lực. Có điều vương xà đang tiến gần này rất khó lui bước, bởi vì Vạn Hộ Hầu kia chẳng những có ý định quát
bảo linh cầm mình ngừng lại, mà còn phát ra âm thanh hô quát quái dị.
Âm thanh này không phải quát ngừng vương xà, mà là mệnh lệnh vương xà tấn công!
Thủ đoạn của Vạn gia, tứ đại gia tộc đều hiểu rõ. Bàng Hồng Nguyệt nghe
thấy Vạn Hộ Hầu phát ra âm thanh quái dị đó, gương mặt nổi lên cơn giận
dữ. Thật ra lúc đầu nhìn thấy Từ Ngôn đánh ra phi thạch, trong lòng Bàng Hồng Nguyệt lập tức khẽ động.
Khi nàng gặp nạn tại Mã Vương trấn, đã được hai hòn đá cứu.
Một hòn đá vẫn còn được Bàng Hồng Nguyệt giữ bên người. Hôm nay nhìn thấy
Từ Ngôn có thế ném hòn đá ra như vậy, vị đại tiểu thư Bàng gia không
khỏi liên tưởng Từ Ngôn với cao thủ đã cứu mình. Chẳng qua, nàng rất
nhanh gạt bỏ cái suy nghĩ này, bởi vì nàng không tin Từ Ngôn có thể là
vị cao nhân cứu mình lúc đó.
Nếu hai tay không thể cùng lúc đánh ra phi thạch, căn bản không có khả năng đánh bay trọng nỗ liên hoàn.
Tuy không tin Từ Ngôn là cao nhân dùng phi thạch đánh bay tên nỏ cứu mình ở Mã Vương trấn, Bàng Hồng Nguyệt cũng không muốn Từ Ngôn bị cắn chết tại đây. Nàng thừa hiểu vương xà Vạn gia có nọc độc thế nào, nếu bị cắn
phải, cho dù có giải dược cũng sẽ phải tàn phế.
Độc của vương xà, có thể phá hủy kinh mạch của võ giả!
Hít một hơi thật sâu, Bàng Hồng Nguyệt có chút do dự, nhưng vẫn lấy một bọc da mềm xinh xắn bọc lấy con dao găm nhỏ trong ống tay áo ra. Con dao
nhỏ đó vốn được Bàng Hồng Nguyệt đeo trước ngực, coi như là đồ trang sức trên người.
”Từ Ngôn!”
Bàng Hồng Nguyệt ném con dao qua
khe hở của lồng sắt, Khe hở kia không lớn, đao kiếm không qua được, con
dao găm nhỏ của nàng thì vừa vặn đi qua.
Nghe tiếng Bàng Hồng
Nguyệt, hàng mày của Từ Ngôn khẽ nhích lên, rồi chụp ngay lấy con dao
đang bay tới. Vừa cầm trong tay, Từ Ngôn đã thấy một cảm giác ấm áp
truyền đến, đồng thời còn vương cả mùi hoa Thiên Tiết.
Hắn bất
chấp dao vì sao lại ấm áp như vậy, hai tay đưa ra rút lấy bao da mềm bọc bên ngoài con dao. Nhìn bao da ánh lên những đường vân như vẩy cá, lại
rất mềm mại, Từ Ngôn biết đây làm từ da Sa Ngư, không thể ném bỏ được,
lại không biết để chỗ nào, đành thuận tay nhét vào ngực.
Từ lúc
dao găm bay đến, đến khi rút lưỡi dao khỏi vỏ, Từ Ngôn cũng không quay
đầu lại, động tác tự nhiên liền mạch, nước chảy mây trôi như thể tâm
tình tương thông với Bàng Hồng Nguyệt. Chẳng qua động tác cất bao da mềm vào lồng ngực lúc cuối lại khiến gương mặt Bàng Hồng Nguyệt đỏ bừng
lên, đầy quyến rũ động lòng người.
“Thanh Diêu chủy!” Bàng Thiếu Thành đang giúp sửa chữa bên kia kêu lên kì quái: “Là di vật của lão nương, cho hắn mượn hả?”
“Nhanh sửa cửa đi!” Bàng Thiếu Vĩ gấp gáp cắt lời phàn nàn của nhị đệ, gầm nhẹ lên: “Từ Ngôn tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, nếu không Bàng gia ta đại họa lâm đầu!”
Bàng Thiếu Thành ngẩng lên, không nói gì mà chỉ đưa ánh mắt hâm mộ nhìn Từ Ngôn. Sau đó lại đưa ánh mắt cổ quái
nhìn chằm chằm vào muội muội của mình. Y cảm thấy hình như hôm nay muội
muội mình và em rể có chút không thích hợp.
Phát hiện nhị ca có
ánh mắt cổ quái, Bàng Hồng Nguyệt tức giận hừ một tiếng,không để ý y nữa mà chau đôi mày thanh tú chú ý vào trận ác đấu trong lồng.
Một con dao găm thật ấm a…
Từ Ngôn cầm con dao găm dài năm tấc tinh xảo trong tay, lòng thầm than quả nhiên Bàng gia cất giấu bảo bối. Không nói thứ khác, con dao ấm áp như
vậy đã không phải vật phàm. Phàm vật thì không có chuyện ấm áp thế này
nha!
Hắn không phát hiện Bàng Hồng Nguyệt lấy con dao ra từ chỗ nào, còn tưởng dao găm là thần binh sắc bén trời sinh đã ấm áp.
Phì phì!
Lưỡi rắn phì phèo càng lúc càng nhanh, được lệnh chủ nhân, tốc độ của vương
xà gia tăng nhanh chóng, liên tiếp bức lùi Từ Ngôn về phía sau. Thậm chí con rắn này còn có thể phóng lên lồng sắt, thân thể trườn nhanh phóng
thẳng đến Từ Ngôn, nhe nanh nhọn hoắt ra. Mỗi lần táp mạnh như thế đều
suýt chút nữa cắn được hắn, ép cho Thiên Môn hầu chật vật không chịu
nổi. Bộ dạng tránh né của Từ Ngôn khiến đám bên ngoài lại được từng
tràng cười vang.
Thái Bảo đang diễn xiếc khỉ, nhưng hơi khác là
xiếc người, người lại đang diễn thay vai khỉ. Trò hay này khiến người
ngoài cuộc cao hứng bừng bừng. Không chỉ có tứ đại gia tộc, mà còn có
rất nhiêu hậu nhân của danh môn, đệ tử của các gia tộc quyền thế cũng
đang có mặt quan sát trường đấu. Hơn nữa, bọn họ không sợ lớn chuyện,
nhìn thấy khúc đặc sắc còn vỗ tay tán thưởng.
Ngoại trừ hai nhà
Bàng Lê, có lẽ không ai quan tâm đến Từ Ngôn bị vây khốn trong trường
đấu này. Có thể nhìn thấy Thái Bảo tà phái làm trò mua vui chật vật thế
này, những kẻ kia đều thoải mái vô cùng. Trong đó, cũng có người không
cảm thấy thoải mái, chẳng những thế còn đưa ánh mắt đầy thương hại nhìn
mấy kẻ đang trầm trồ khen ngợi kia.