Dịch giả: Hoangtruc
”Thiên Môn hầu?”
Bên tai Từ Ngôn truyền đến giọng nữ hài khe khẽ yếu ớt. Phát hiện Sở Linh Nhi
tỉnh lại rồi, Từ Ngôn ngẩng đầu thoáng nhìn, tay vẫn không ngừng lại
nói: “Nơi này sắp sụp, ta phải cõng cô ra ngoài. Đắc tội!”
Nói xong, Từ Ngôn một phát nhấc bổng đối phương ra sau lưng, lại bắt đầu cột chặt sợi dây trên người mình lại.
“Không đắc tội, là lần thứ hai ngươi đùa giỡn Bổn cung rồi...”
Nghe xong lời này, Từ Ngôn tức đến nghẹn họng. Lúc ở hạp cốc, rõ ràng hắn bị người ta đùa bỡn, còn ở địa lao lần này rõ là đang cứu người, lại bị
nói là đùa bỡn. Đổi lại là ai cũng không thể không tức giận được.
“Đùa bỡn cái đầu cô! Sắp mất mạng tới nơi còn đùa nghịch ta được sao?”
Một đám bụi đất lại liên tục rơi xuống, phủ đầy mặt mũi hắn. Từ Ngôn phủi
đám bụi đất trên mặt, khẽ quát: “Nơi đây sắp sụp xuống rồi, tốt nhất nói với cô trước một tiếng, để thoát chết thì có thể ta buộc lòng phải ném
cô đi đấy!”
”Ha ha ha rồi, khục khục khục khục...” Tiếng nữ hài
cười yếu ớt, vừa ho khan vừa nói “Bây giờ ngươi có thể ném ta xuống cũng được. Ra ngoài thì ta cũng không còn sống được đấy. Khục khục
khục…Không sao, sau khi chết, thành lệ quỷ rồi thì ta sẽ đi tìm ngươi.”
Từ Ngôn không để ý đến Sở Linh Nhi điên điên khùng khùng nói nhỏ mà nhìn
nhìn trên đỉnh đầu, bắt đầu leo dọc theo cái thang sắt nhỏ trèo ra khỏi
thủy lao. Như vậy mới có thể chạy khỏi địa lao này. Bằng không, bị chôn
sống trong địa lao thì coi như phải chết chắc.
Công chúa đang nằm trên lưng Từ Ngôn, lại bị trói cứng ngắc lại không có chút lo lắng nào, thậm chí khóe miệng còn vểnh lên, ánh mắt mê man, cả người lắc lư theo
bước di chuyển của Từ Ngôn, miệng lẩm nhẩm một bài đồng dao không rõ
tên.
Đại thành đóng băng, địa lao âm trầm, ngoại trừ tiếng đất đá sụp đổ thì bên tai Từ Ngôn còn vang lên tiếng ngâm nga khe khẽ của
thiếu nữ nữa.
Nhanh, sắp leo ra khỏi thủy lao rồi…
Lưng
cõng nữ hài mảnh mai nhưng thân pháp của Từ Ngôn không hề chậm chạp. Hắn nhanh chóng leo tới đầu cuối thang, chỉ cần đưa tay nắm lấy bậc cuối
cùng là đã tính là trèo lên được khỏi thang sắt này. Thế nhưng một luồng gió rít đánh tới, rồi một tiếng chùy sắt kêu vang lên.
Loảng xoảng!!!
Một nửa bậc thang đã bị đánh nát tan, để lại trên mặt thủy lao một cái hố
to. Còn Từ Ngôn thì đã lộn người trở lại vào trong thủy lao.
Chỉ chênh nhau có một bước là đã đi ra ngoài rồi! Từ Ngôn ảo não, ánh mắt lạnh như băng nhìn bóng dáng to lớn xuất hiện gần đó.
”Con chuột nhỏ...”
Ngực của tên to con lúc này đã bê bết máu.
Còn nhìn thấy được xương trắng bên trong nữa. Thế nhưng tên lực sĩ Man tộc này rõ ràng không bị Thần Võ đạn nổ chết.
”Ta muốn xé ngươi!”
Gã to con gào thét như dã thú, vung mạnh chùy sắt nhảy vào sâu bên trong
thủy lao. Cách lao tù gần ba bốn trượng, gã lập tức lắc người, vung chùy sắt rít lên đánh tới Từ Ngôn.
Đối mặt với chùy sắt ầm ầm lao
tới, Từ Ngôn định đưa tay chống xuống đất tránh đi một. Nhưng hắn vừa
mới xoay mình vội nhớ ra sau lưng còn cõng thêm một người. Phiền toái
rồi! Hắn không còn kịp trốn qua bên cạnh rồi, nếu không muốn Sở Linh Nhi bị nện chết thì hắn chỉ còn cách đỡ một chùy này.
Hai tay cầm
kiếm, Từ Ngôn rơi vào đường cùng đành vận chuyển toàn lực chém một kiếm
ra. Trường Phong kiếm kéo theo kiếm khí chém thẳng vào trong chùy sắt.
Ầm!!!
Chùy sắt bị chém gần tới phân nửa chùy. Mắt nhìn thấy kiếm không vô sâu hơn
được nữa, Từ Ngôn vội nương theo lực lượng bay ra sau, Trường Phong kiếm tuột khỏi tay. Cả hắn và Sở Linh Nhi cũng bị dộng mạnh vào góc thủy
lao.
Từ Ngôn bị đụng phải, mặt choáng mắt hoa, còn Sở Linh Nhi thì phun thẳng ra một ngụm máu.
Đầu vai Từ Ngôn nóng rực khiến hắn tỉnh cả người, vội nhe răng trợn mắt lấy tay áo lau phủi liên tục. Đến khi hắn đưa mắt nhìn lại, mới nhận ra đó
là vết máu.
Vết máu nóng hổi đến từ cô thiếu nữ sau lưng. Chẳng
những chân tay của Sở Linh Nhi nóng phỏng người, mà ngụm máu nhổ ra cũng nóng như nước sôi vậy.
Có phải nàng ta đang bị nấu chín không đây?
Từ Ngôn căn bản không có thời gian suy nghĩ nhiều, cổ của hắn đã bị bàn tay như kẹp sắt bóp chặt lại.
”Con chuột nhỏ, chết đi cho ta!”
Rặc…rặc…
Cảm giác đau nhức ở cổ truyền đến, lưng eo lại bị cột dây vướng víu khiến
Từ Ngôn như lâm vào tuyệt cảnh. Hắn dùng hết sức đỡ lấy bàn tay của đối
phương, thế nhưng hai tay như của dã thú kia lại càng lúc càng bóp chặt
hơm.
Lực sĩ Man tộc nổi danh dùng tay có thể bóp chết người, cho nên căn bản bóp chết một tu hành giả Trúc Cơ cảnh cũng dễ dàng.
Nếu bóp chặt hơn nữa sẽ chết mất! Từ Ngôn thầm rủa thật không may. Nếu
không có Sở Linh Nhi, hắn cũng không bị chùy sắt đánh bay, Trường Phong
kiếm cũng không rơi mất. Lúc này ngoại trừ Thần Võ đạn thì Từ Ngôn không còn đối sách nào sử dụng được cả.
Quả thật Thần Võ đạn có thể dùng, thế nhưng với khoảng cách gần này, một khi Thần Võ đạn nổ tung thì hắn cũng sẽ bị nổ chết mất.
Khí lực của tu hành giả Trúc Cơ cảnh mạnh mẽ hơn của võ giả Tiên Thiên rất
nhiều, nhưng vẫn là có hạn. Bản thể nhân tộc vốn yếu ớt, không so được
với dã thú, càng không thể so sánh với yêu vật.
Vô kế khả thi, hai mắt Từ Ngôn dần xuất hiện tơ máu, huyết mạch cuồn cuộn, thô bạo giấu kín trong đáy lòng lại lần nữa dâng lên.
Trên cổ hắn truyền đến tiếng xương cốt sắp bị vỡ nát, ánh mắt đầy tơ máu,
tay trái hắn liều mạng kéo tay địch thủ ra, nhưng tay phải đã dần thu
lực đạo lại.
Hắn đã chuẩn bị cầm Thần Võ đạn ra. Bị người bóp chết, không bằng đồng quy vu tận.
Phụt!
Ngay khi Từ Ngôn gần như không thở nổi nữa, đã quyết định bất chấp tất cả
vận dụng Thần Võ đạn thì bên tai hắn có một ngụm máu tươi phụt ra. Một
hộc máu lớn sượt qua bên mặt hắn, rồi tiếng gã to con kia thống khổ kêu
vang lên.
Sở Linh Nhi phun ra một ngụm máu tươi rất đúng lúc, hơn nữa vừa vặn trúng ngay mắt gã to con. Lúc này gã đau đớn đến mức mặc kệ cả con chuột nhỏ Từ Ngôn trước mắt, thả hai tay ra vội vàng lau mắt. Đồ đằng rực rỡ trên mặt cũng bị xóa đi sạch sẽ.
”A!!! Ta muốn xé các ngươi!!!”
Cơ hội tốt!
Trong lúc gã to con kia gào thét, Từ Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế ngẩng cổ,
phóng tới chỗ thanh Trường Phong kiếm của mình. Hắn không dám cúi đầu vì sợ cổ mình gãy mất, bởi đã chẳng cảm giác gì ở cổ mình cả.
Hắn
chỉ còn sót lại một tia linh khí duy nhất. Từ Ngôn bắt đầu điều động
chân khí, gầm nhẹ rồi đâm ra rồi một kiếm. Trường Phong kiếm sắc bén đã
đâm thủng bụng gã to con kia một lỗ, sau đó cổ tay hắn tung ra, đập
thẳng vào chỗ vết thương đầy máu thịt đó.
Một kích đả thương nặng đối thủ, Từ Ngôn lập tức nhanh chóng lùi về phía sau.
Gã kia trúng một kiếm, vẫn không chết mà nhặt hai quả chùy sắt của mình
lên. Gã vung mạnh chùy sắt đánh phá về phía cầu thang sắt. Khiến vách
tường của thủy lao gần đó bị nện thành từng hố lớn.
Lực sĩ Man
tộc gần chết bộc phát ra toàn bộ chiến lực, phản kích cực kỳ đáng sợ.
Hơn nữa hai quả chùy sắt kia nặng mấy ngàn cân, đừng nói Từ Ngôn mà một
con bò mộng bị nện một chùy cũng đủ để mất mạng.
Thủy lao đã mất
đi cầu thang sắt, biến thành một nơi vây khốn người. Từ Ngôn cẩn thận
chú ý tránh gã to con đang nổi điên kia, vẫn luôn chậm rãi men theo bờ
tường mà đi.
Hai mắt gã to con bị máu nóng làm phỏng, thế nhưng tai gã lại không điếc, một khi âm thanh lớn, tất sẽ khiến gã chú ý.
Tiếp tục như vậy không phải biện pháp...
Từ Ngôn đưa mắt nhìn địa lao rơi vãi bụi đất, biết rõ không thể ở đây lâu
được. Địa lao mà sụp đổ, sẽ không ai thoát ra khỏi được.
Móc lấy
một viên Thần Võ đạn ra, Từ Ngôn trừng mắt trái tìm kiếm cơ hội. Lúc gã
to con kia vung chùy lần nữa, ánh sáng chớp lóe lên trong tay Từ Ngôn,
rồi Thần Võ đạn bị đánh thẳng vào vết thương trên bụng của gã kia.
Từ Ngôn guồng nhanh chân, rồi dồn hết sức lực phóng qua nửa vòng thủy lao. Sau đó hắn vận dụng toàn bộ chân khí ít ỏi còn sót lại, một kiếm đâm
mạnh tới gã. Kiếm khí gào thét, từ sau lưng gã to con đâm thẳng tới.
Thần Võ đạn đánh vào bên trong vết thương không phát nổ mà bị kẹt cứng lại.
Một đạo kiếm khí này mới làm Thần Võ đạn nổ tung, thân thể gã to con này coi như trực tiếp lãnh đạn. Phát ra kiếm khí xong, Từ Ngôn mãnh liệt
chạy xa khỏi nơi đó. Phía sau hắn, tiếng nổ vang trời, huyết nhục bắn
tung tóe.