Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 467: Q.4 - Chương 467: Từ Gia




Dịch: Hoangtruc

Giết chết liên tiếp hai người trên Sát Huyết đài không bị ai trừng phạt, thế nhưng lại đưa tới một vị trưởng lão Hư Đan.

Lão giả thấp bé vừa chất vấn, Từ Ngôn chỉ khẽ nhíu mày chưa lên tiếng, xung quanh đã có mười mấy ngón tay chỉ vào.

Xem ra lão đại quả thật là dùng để bán đứng mà...

Bị hơi mười người chỉ điểm, Từ Ngôn rơi vào đường cùng đành phải thừa nhận: “Là đệ tử gây nên.”

”Làm sao ngươi làm được? Là dùng pháp thuật gì?”

Lão giả thấp bé bước tới gần Từ Ngôn, bởi vì thân hình thấp bé, lão phải ngước cổ lên nhìn Từ Ngôn, hai mắt sáng ngời: “Nói mau, nghe giống Thần Võ đạn như đúc. Ngươi làm như thế nào?”

Từ Ngôn đã chuẩn bị tốt chuyện Thần Võ đạn bị đoạt đi, cho nên nhanh chóng lấy một hạt ra khỏi lòng bàn tay.

Giết đệ tử là bình thường, thế nhưng thật sự chán sống mới dám giết trưởng lão. Từ Ngôn thà bị người đoạt đi Thần Võ đạn, cũng sẽ không lỗ mãng như vậy.

Lão giả thấp bé cầm lấy Thần Võ đạn, biểu lộ đầy thất lạc. Sau khi nhìn sau nửa ngày bèn tự lẩm bẩm: “Cao hứng hụt mà thôi... Làm sao lại không luyện chế ra được Thần Võ đạn kia chứ? Sao không luyện chế ra được chứ?”

Nói xong, lão giả thấp bé không để ý tới Từ Ngôn nữa mà cầm theo Thần Võ đạn lật đật đi mất. Bóng lưng lão đìu hiu nhìn qua có vẻ vô cùng thất vọng.

Rốt cuộc chỉ bị lấy mất một hạt Thần Võ đạn, Từ Ngôn coi như sợ bóng sợ gió một trận. Không nghĩ tới trưởng lão Thiên Quỷ tông lại dễ nói chuyện như thế.

Đợi đến lúc lão giả thấp bé đi xa, đám đệ tử mới khôi phục lại như cũ. Kẻ nào kẻ nấy lại vây trước vây sau quanh lão đại, như vừa rồi chưa hề có chuyện chỉ điểm ra Từ Ngôn vậy.

Từ Ngôn được đưa vào một gian phòng sạch sẽ, rồi lại được khoản đãi vô cùng phong phú.

Có người đi tìm rượu, có người đi nấu đồ ăn, có người đấm chân, có người bóp vai... Nói chung chỉ còn thiếu mỹ nhân ở cạnh mà thôi.

Hơn mười người túm tụm cả buổi, một bàn rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong. Âm thanh ăn uống la lối om sòm nổi lên. Tất nhiên với tư cách là người chủ cuộc, Từ Ngôn được mời rượu tới tấp.

”Lão đại, sau này tất cả chúng ta đều nghe theo ngài làm chủ cả.”

Phỉ lão tam cười đùa tí tửng bưng chén rượu đến nói: “Ngài vừa tới, không biết quy củ khu Tây. Khu Tây chúng ta tổng cộng có hơn mười thế lực. Gia hỏa Kha lão đại kia không tính là mạnh mẽ. Mạnh nhất phải kể tới Độc Nhãn Long cùng Chấn Thiên Hổ, thủ hạ dưới trướng hai người đều có hơn ba trăm. Chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ. Chẳng qua với uy vũ của lão đại, chắc hẳn nổ chết hai kẻ đó không khó lắm. Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của lão đại?”

”Gọi ta là Từ Ngôn được rồi.”

Từ Ngôn vuốt vuốt chén rượu, nhìn tận mắt thấy Phỉ lão tam uống cạn ly rượu trong vò hắn mới yên tâm. Với đám người này, đề phòng chút ít vẫn tốt hơn.

”Từ gia, hắc hắc, sau này ngài có gì phân phó cứ gọi Phỉ lão tam ta là được. Tiểu Lục a, sau này nhà xí trong phòng lão đại là về ngươi rồi a.”

Phỉ lão tam gọi một tên đệ tử nhỏ gầy đến. Nghe nói phải cọ nhà xí, tên đệ tử kia chẳng những không cự tuyệt mà còn cúi đầu khom lưng đáp ứng, lại cam đoan tuyệt đối sẽ giữ gọn gàng sạch sẽ.

”Vừa rồi vị trưởng lão kia...”

Từ Ngôn không chút biểu hiện nói nửa câu, Phỉ lão tam lập tức tiếp lời: “Khâu trưởng lão, tên đầy đủ là Khâu Hàn Lễ, là trưởng lão vô cùng si mê luyện khí. Thế nhưng Khâu trưởng lão là người tốt, nếu đệ tử am hiểu luyện khí có thể đi tìm có thể đi tìm Khâu trưởng lão. Khâu trưởng lão đa phần sẽ dành chút ít chỉ điểm.”

”Si mê luyện khí?”

Từ Ngôn tự nói một câu, khó trách vừa rồi đối phương thầm lẩm bẩm không thể luyện chế ra Thần Võ đạn. Hóa ra thật sự là một gia hỏa si mê luyện khí, còn đang nghiên cứu cách thức luyện chế Thần Võ đạn.

”Chỉ điểm đệ tử thì sẽ thật là người tốt sao?” Từ Ngôn đưa mắt nhìn Phỉ lão tam, thuận miệng nói một câu.

”Trưởng lão chỉ điểm đệ tử chưa chắc là người tốt, thế nhưng Khâu trưởng lão tuyệt đối là người tốt.”

Phỉ lão tam nghiêm túc đáp, như thể rất tức giận đối với vấn đề Từ Ngôn đưa ra.

”Đúng vậy a Từ gia, Khâu trưởng lão thật sự là người tốt.” Có đệ tử ở bên cạnh ngắt lời.

”Trong tông môn chúng ta, không có ai tốt như Khâu trưởng lão cả.” Bên kia, một gia hỏa uống đến đỏ mặt tía tai đầy mùi rượu nói.

Tất cả đều nói đối phương là người tốt khiến Từ Ngôn đầy nghi hoặc. Không đợi hắn hỏi, rốt cuộc Phỉ lão tam cũng đã giải thích cách nhìn người tốt ở tông môn tà phái là thế nào.

”Khâu trưởng lão chưa bao giờ giết đệ tử, cho nên trong mắt đám đệ tử chúng ta, Khâu trưởng lão mới thật sự là người tốt!”

Một câu của Phỉ lão tam khiến đám người khác nhao nhao đồng ý, thế nhưng Từ Ngôn lại bị chọc điên đến mức muốn móc Thần Võ đạn ra đưa cả đám yêu ma quỷ quái này chầu trời cả.

Không giết đệ tử đã được coi là người tốt.... Xem ra trong tà phái thật sự không có người nào tốt rồi...

Một trận cơm rượu đãi khách, cả khách và chủ đều vui vả. Sau khi bày bừa ra một đống bừa bộn, mọi người nhao nhao lui ra ngoài.

Phỉ lão tam an bài cho hai người quét dọn xong xuôi bèn ngoan ngoãn nói: “Từ gia, ngài vừa tới, khó trách bị tính toán. Đám Chấp Sự đường kia không có mấy kẻ tốt đẹp, dù sao người đã bị ngài giết. Thua thiệt như vậy bọn họ sẽ bỏ qua a?”

Biết rõ tâm tư của đối phương, Từ Ngôn ném trả túi trữ vật lại cho gã. Lấy lại được túi trữ vật, mặt mày Phỉ lão tam hớn hở, không ngừng thở phào.

Trong túi trữ vật của Phỉ lão tam chỉ có một kiện pháp khí hạ phẩm và hơn mười linh thạch. Với thân gia thế này thì có lẽ túi trữ vật kia cũng không có bao nhiêu thứ tốt. Đoạt của gã không bằng vứt trả lại, đổi lại lấy vài câu thật thà của đối phương còn hơn.

”Ở tông môn này, làm sao mới trở thành đệ tử hạch tâm được?” Từ Ngôn hỏi.

”Thiên phú cao, thủ đoạn ngoan, tu luyện nhanh thì sẽ có cơ hội thành đệ tử hạch tâm.” Phỉ lão tam do dự một chút mới nói tiếp: “Còn có giết người!”

Thiên phú cao, thủ đoạn ngoan, tu luyện nhanh... Những thủ đoạn thế này Từ Ngôn có thể hiểu. Đừng nói tà phái, mà chính phái cũng không khác bao nhiêu cả. Thế nhưng dựa vào giết người mà có thể trở thành đệ tử hạch tâm thì hắn lại không hiểu được.

”Giết người? Giết người làm sao mới thành đệ tử hạch tâm?” Từ Ngôn hỏi.

”Lên Sát Huyết đài, giết đủ trăm người sẽ trở thành đệ tử hạch tâm.” Lúc Phỉ lão tam nói ra yêu cầu đó, mí mắt cũng phải giật giật.

Có một cách đơn giản nhất để trở thành đệ tử hạch tâm của Thiên Quỷ tông đó là giết đủ trăm người trên Sát Huyết đài. Chỉ cần giết trăm tên đồng môn, tự nhiên có thể tiến lên đệ tử hạch tâm cao cao tại thượng. Chỉ có điều rất ít người dùng cách này, bởi không tính quá mức nguy hiểm, mà có khi gặp phải cường địch thì chỉ tốn công vô ích mà thôi.

Hỏi thăm Phỉ lão tam là vậy nhưng Từ Ngôn cũng không có ý định trở thành đệ tử hạch tâm. Đó chỉ là vài lời lảm nhảm mà thôi.

Nghe ngóng qua vài quy củ trong hàng đệ tử xong, Từ Ngôn như không đếm xỉa gì mà hỏi một câu: “Phỉ lão tam, có biết một người tên là Triệu Lĩnh hay không?”

Triệu Lĩnh, chính là nội ứng của Tự Linh đường đi vào Thiên Quỷ tông. Hứa Xương đã từng nói nếu muốn có giải dược Dung Cốt đan thì chỉ có cách tìm Triệu Lĩnh lấy mà thôi.

”Triệu Lĩnh?”

Phỉ lão tam gãi gãi đầu, nghĩ nửa ngày rồi lắc đầu đáp: “Hẳn không phải là người khu Tây. Ta ở khu Tây tầm mười năm rồi còn chưa nghe qua có người nào tên vậy. Từ gia, Triệu Lĩnh kia có thù oán gì với ngài sao?”

Biết Triệu Lĩnh không ở khu Tây, Từ Ngôn có chút thất vọng, nói: “Không có, đã từng gặp một lần, coi như là bằng hữu đi.”

”Ta cũng quen biết không ít người ở ba khu cư trú kia, ngài có cần hỏi thăm chútít không?”

Phỉ lão tam rất hiểu lòng người, bèn hỏi Từ Ngôn.

”Làm phiền rồi.” Từ Ngôn cười nhạt một tiếng, chắp tay.

”Chuyện của Từ gia, cũng chính là chuyện của Phỉ lão tam ta à nha!” Phỉ lão tam vỗ ngực cam đoan: “Ngài yên tâm, trong vòng ba ngày nhất định sẽ giúp người hỏi thăm ra tung tích Triệu Lĩnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.