Vốn Vương Bát Chỉ đang giả bộ chết. Gã không muốn phải đối đầu với Xà yêu nên trợn trắng mắt nằm đây.
”Vương Bát ca, biện pháp này không tệ, đáng tiếc tư thế không hợp lắm a.” Từ Ngôn quan sát cái tuyệt học giả chết của đối phương, nghiêm túc
nói: “Có lẽ ngươi nên xoay người lại mới đúng. Bằng không lỡ lát nữa Xà
yêu bò qua ngươi sẽ không nhìn thấy.”
“Đúng rồi!” Vương Bát Chỉ đang quay lưng về phía đánh nhau, lúc này
vội quay người lại, hai chân hai tay vẫn ôm chặt lấy thân cây trúc.
“Còn thiếu thêm chút máu.” Từ Ngôn nói xong, chạy qua bên cạnh kéo
một cái xác vừa bị đuôi rắn đánh bật về đây lúc nãy. Rồi hắn đưa tay lấy nắm cỏ dại quẹt lấy vết máu trên thi thể, bôi lên mặt Vương Bát Chỉ một lớp.
“Bây giờ giống hơn rồi!”
“Phì phì phì!” Vương Bát Chỉ thiếu chút nữa là nôn mửa ra ngoài, cũng không ôm nổi thân trúc nữa, mặt mày gã ủ rũ: “Ngươi đừng có nghĩ ra cái chủ ý cùi bắp như vậy được không Ngôn ca nhi? Bôi máu người chết lên
mặt ta, sau này làm sao ta nuốt nổi cơm đây? Phì phì phì!”
Khi Từ Ngôn và Vương Bát Chỉ đang cũng nghiên cứu thảo luận làm thế
nào giả chết mới giống thật nhất, thì chính phái đang tập kết trên đỉnh
núi hoang bắt đầu rục rịch.
“Đại tiểu thư, đám Quỷ Vương môn đang bị Ngân Quan xà quấn lấy, vậy
lúc nào thì chúng ta ra tay?” Người nói là môn chủ Ngọc Kiếm môn Ngọc
Như Ý. Nàng này đang cầm song kiếm trong tay, có chút kích động.
“Quỷ Vương môn xuất động ít nhất bảy tám Đường khẩu, hơn nữa còn tề
tựu mười tám Thái Bảo. Không nghĩ tới bọn chúng lại phái nhiều người như vậy, lần này chỉ sợ chúng ta không chiếm được tiện nghi gì rồi.” Thanh
Vân các Vu Thành vẫn luôn nhíu chặt mày, từ trên cao nhìn xuống chân núi đang hỗn loạn.
Trước mặt hai người này, là một bóng người thon gầy đang đứng nghênh
đón gió núi, mạng che mặt bị gió núi thổi mạnh hất tung bay, ẩn ẩn có
thể nhìn thấy một nụ cười lạnh kéo ra nơi khóe môi dưới lớp lụa mỏng đó.
Chỉ bằng người này, đã đứng giữa quấy lên trận ác chiến chính tà ở Tề quốc. Cũng chính người này đã tự tay thiết kế ra cái bẫy rập hai tầng
kia, dùng Ngân Quan xà làm mồi nhử, dẫn tới một cuộc chém giết ác liệt
giữa Quỷ Vương môn và Xà yêu.
”Các chủ!” Có võ giả Thanh Vân các từ dưới núi chạy tới: “Phía sau
núi xuất hiện bóng đám Quỷ Vương môn. Đại khái khoảng ba bốn ngàn người, cầm đầu là hai tên Thái Bảo!”
“Ba bốn Đường khẩu vây giết, hai Thái Bảo hỗ trợ. Xem ra đám Quỷ
Vương môn không muốn buông tha chúng ta.” Ngọc Như Ý hừ lạnh nói.
Vu Thành cho tên võ giả này lui xuống, nhíu mày nhìn về phía vị bịt mặt kia, hỏi: “Đại tiểu thư, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Một vị Các chủ Thanh Vân các lại đi hỏi người khác xem bước tiếp theo phải ứng đối thế nào, có thể thấy được địa vị người kia cực cao.
“Hai tên Thái Bảo sao…”
Giọng nói của nữ hài thanh thúy truyền ra khỏi lớp lụa mỏng che mặt,
sau đó liền trở nên lạnh như băng: “Vậy trước tiên, bắt đầu từ hai tên
Thái Bảo kia đi vậy…”
Thân hình vừa chuyển một cái, người bịt mặt đã lướt xuống dưới núi.
Bóng dáng lướt xuyên qua khu rừng trúc đầy quỷ mị, hướng đi đến là mấy
tên đầu lĩnh Quỷ Vương môn đang vây ngọn núi.
”Chúng ta cũng động thủ đi.” Vu Thành nhìn thấy người bịt mặt cuối
cùng cũng ra tay, hàng mày luôn nhíu chặt dần buông lỏng ra vài phần,
quay qua nói với Ngọc Như Ý bên cạnh: “Nước cờ hiểm này, nếu là ta hay
người đều không dám hạ xuống đấy. Quả nhiên đảm lượng của Đại tiểu thư
Bàng gia không phải là chuyện đùa a.”
“Kẻ đứng đầu thế hệ trẻ Tiền Tông há có thể cùng chúng ta so sánh
được? Mười sáu tuổi đã có thể phá Ngũ mạch, danh xưng thiên tài là dùng
để chỉ mấy kẻ này mà.” Chân mày lá liễu của Ngọc Như Ý khẽ nhúc nhích,
có chút nghi ngờ: “Vì sao lần này chỉ có một mình Bàng Hồng Nguyệt.
Chẳng lẽ Tiền Tông lại để cho một nữ hài tự mình quyết định hết thảy
liên quan tới đại sự tính toán Quỷ Vương môn lần này?”
“Chưa chắc là chủ ý của Tiền Tông.” Vu Thành lại cau mày lại, nói
tiếp: “Đến Tề quốc chúng ta trong mấy ngày này, nàng ta chỉ chuyên chú
tìm hiểu tin tức liên quan tới mười tám Thái Bảo, chỉ sợ là có thù
riêng. Nếu quả thật ra tay với Quỷ Vương môn, không có chuyện Tiền Tông
chỉ phái một mình Bàng Hồng Nguyệt tới đây được.”
“Nói như vậy, Ngọc Kiếm môn của ta và Thanh Vân các của ngươi đã thành đao của người ta rồi?” Ngọc Như Ý thấp giọng hỏi.
“Chính phái đứng đầu ở Phổ quốc, có thể làm thanh đao của Tiền Tông
coi như là một loại vinh hạnh rồi.” Vu Thành cười khổ một tiếng, nói:“Cố tìm lấy một đường lui đi. Dù sao sau khi Quỷ Vương môn diệt trừ xong Xà yêu thì chúng ta sẽ nguy hiểm a. Đến lúc đó lập tức rút lui.”
“Bàng Hồng Nguyệt cũng đã nói, chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Nếu có nguy hiểm, chúng ta có rút lui thì cũng coi như đã hết lòng giúp
đỡ rồi.” Sắc mặt Ngọc Như Ý chợt biến, rồi cầm theo song kiếm dẫn đầu
chạy xuống dưới núi.
Ngọc Như Ý khẽ động, Ngọc Kiếm môn lập tức đi theo. Được lệnh của Vu
Thành, các võ giả Thanh Vân các cũng đồng loạt lao xuống dưới chân núi.
Bọn hắn muốn thừa dịp đại đội nhân mã Quỷ Vương môn còn đang bị Xà yêu
quấn lấy, cố gắng đánh chết thêm người Quỷ Vương môn.
Đến lúc bên người không còn ai, sắc mặt Vu Thành mới âm trầm đi.
“Một nha đầu nhãi con, thật sự nghĩ mình có thể lật tay che mưa hay
sao? Đám Quỷ Vương môn cũng không dễ đối phó vậy đâu. Lần này nể mặt
Tiền Tông nghe ngươi hiệu lệnh, lần tới còn có ý định biến Thanh Vân các ta làm thanh đao cho các ngươi dùng nữa thì…hừ…Để gia chủ Bàng gia các
ngươi tự mình đến đây đi.”
Nói nhỏ một câu, Vu Thành cũng chạy xuống núi. Không lâu sau, đám đệ
tử Quỷ Vương môn đang vây núi cũng phát hiện ra chính phái trên núi đang vọt xuống. Vì vậy, một cuộc hỗn chiến ngay sau núi đột nhiên bộc phát.
Trong khe núi, Xà yêu vẫn đang tả xung hữu đột như trước, chỉ là toàn thân đã chồng chất vết thương, cự mãng cũng càng thêm hung bạo. Cứ như
vậy, sau một lát đã có thêm trâm tên đệ tử Quỷ Vương môn mất mạng, còn
có hơn mười vị võ giả Tiên Thiên bị thương không dậy nổi.
Trác Thiếu Vũ nhìn chiến cuộc, vẫn không có ý định ra tay mà vẫn chắp hai tay sau lưng, bày ra cái bộ dáng phong khinh vân đạm (*gió nhẹ mây bay_Hoangtruc), như đã tính toán từ trước.
”Vương Bát ca, tại sao Đại Thái Bảo lại vẫn không ra tay?”
Rừng trúc phía xa, Từ Ngôn cũng thoa lên người một thân máu me, đang
dựa vào một thân trúc. Chỉ cần hắn không động đậy, nhìn qua không khác
người chết bao nhiêu cả. Bên cạnh hắn. Vương Bát Chỉ bày ra cái bộ dáng
giả chết ngửa mặt lên trời.
“Người ta là đại Thái Bảo, thân phận cao quý. Có nhiều người như vậy, ai còn cần tới đại Thái Bảo đích thân ra tay?” Vương Bát Chỉ tương đối
hài lòng với bộ dáng hiện tại của mình. Ít nhất so với lúc nãy, tư thế
giả chết này thư thái không ít.
“Nói đến cái thuyết rồng phượng trong đám người này thì, đại Thái Bảo chính là rồng, là phượng trong đám người đó a. Địa vị tối cao trong Quỷ Vương môn chúng ta tất nhiên chính là môn chủ, sau đó là đến bốn vị hộ
pháp. Nhưng bốn người này nhìn thấy đại Thái Bảo cũng phải cung kính ba
phần đấy.” Vương bát chỉ hâm mộ muôn phần nói: “Tứ đại hộ pháp đều là
cường nhân Trúc cơ cảnh. Ai bảo đại Thái Bảo có một lão cha là môn chủ
chứ?”
“Làm sao ngươi không đi làm Thái Bảo?” Từ Ngôn hỏi một câu.
”Ta cũng muốn a. Nhận môn chủ làm cha, thì sau này ta có thể đi ngang ở Phong Sơn thành rồi.” Vương bát chỉ thở dài, nói: “Muốn làm Thái Bảo, ít nhất phải là võ giả Tiên Thiên Tam mạch, hơn nữa nếu quá hai lăm
tuổi thì không nhận rồi.”
“Nhận con nuôi mà cũng khó khăn như vậy sao?” Từ Ngôn cảm khái một
câu, hỏi: “Vương Bát ca, huyết luân trong mắt Xà yêu là cái gì? Bị bệnh
đau mắt hả?”
“Ta không biết làm sao con ngươi đám Yêu vật kia đều có màu đỏ. Ta
chỉ biết huyết luân trong mắt yêu vật là một loại đặc thù riêng để phân
biệt thực lực.”
Lần này Vương Bát Chỉ khá tự giác, bắt đầu giải thích: “Huyết luân
xuất hiện trong mắt dã thú thì sẽ bị gọi là Yêu. Một Yêu vật có thể cắn
chết được rất nhiều võ giả Tiên Thiên. Trừ phi là cường nhân Trúc cơ
cảnh mới có thể một mình đối mặt với nó. Ngôn ca nhi, ngươi phải nhớ kỹ, nhìn thấy Yêu quái có một vòng huyết luân phải bỏ chạy ngay, còn nhìn
thấy có hai vòng huyết luân, lo chạy trốn chết mà giữ lấy mạng đi!”