Dịch giả: Hoangtruc
Nghe đến câu nói đó của Bàng
Vạn Lý, Hứa Chí Khanh khẽ giật mình. Mà người Bàng gia càng là trợn mắt
há mồm, chung quanh nhanh chóng chìm vào một tràng xôn xao.
Chỉ
cần rời khỏi đài đấu này, chẳng những Bàng Vạn Lý bỏ xuống vị trí Đông
gia Tiền tông, mà còn rời khỏi Bàng gia. Ông ta cũng không còn làm gia
chủ nữa, phân rạch ròi bản thân với Bàng gia, trở thành một kẻ đơn độc.
Thoát khỏi gia tộc không phải là chuyện đùa. Trừ phi phạm vào đại sự không
muốn liên lụy đến gia tộc, nếu không sẽ không ai nguyện ý thoát ly gia
tộc quyền thế cả.
Nghe thấy Bàng Vạn Lý nói vậy, Bàng Hồng Nguyệt giật mình, mà hai ca ca nàng cũng giống vậy. Phần lớn người nhà Bàng
gia đều cảm thấy không cách nào tưởng tượng nói, cho rằng Bàng Vạn Lý bị điên rồi, chỉ có vài kẻ xưa này luôn mưu đồ chức vị gia chủ là cảm thấy có cơ hội mà thôi.
Không ai biết được lý do Bàng Vạn Lý muốn rời khỏi Bàng gia. Mọi người chẳng những nghi hoặc, còn bắt đầu bàn luận
với nhau. Chỉ duy nhất Bàng Phi Yến đang ngồi phía xa kia là thở dài một hơi.
Có lẽ vị lão tổ tông này là người duy nhất hiểu vì sao Bàng Vạn Lý muốn thoát ly khỏi gia tộc.
Từ Ngôn cũng kinh ngạc nghẹn họng, trân trối nhìn. Chẳng qua Từ Ngôn cũng nhanh chóng hiểu ra.
Một lô Thần Võ pháo bị mất năm năm trước như một cái nồi đen khổng lồ áp
trên lưng Bàng Vạn Lý, chèn ép vị gia chủ kiêm Đông gia này đến không
thở nổi. Hôm nay, ngôi vị Đông gia kéo dài năm năm đã chấm dứt, Bàng Vạn Lý cũng không còn làm gia chủ nữa, thật sự thoát ly khỏi Bàng gia. Ông
ta làm vậy là để cắt đứt mọi ràng buộc, để có thể một mình đem nỗi oan
ức của Bàng gia đi.
Ông ta định liều mạng?
Từ Ngôn cảm
giác vị nhạc phụ tiện nghi kia đang muốn bộc phát tất cả phẫn nộ trong
lòng như mình lúc này. Loại cảm giác đầy kỳ quái, khiến cho một thân nam nhân như Từ Ngôn đầy đồng cảm.
“Quy củ tranh đấu Đông gia, sinh tử do mạng, Hứa gia chủ, mời!”
Bàng Vạn Lý không nói thêm gì, chỉ chắp tay về phía đối thủ, trường kiếm chậm rãi nâng lên chỉ về phía đầu Hứa Chí Khanh.
”Phụng bồi đến cùng!” Ánh mắt Hứa Chí Khanh lạnh lẽo, đưa tay vung trường kiếm lên, nghiêm nghị hét to: “Kim Cương kiếm pháp!”
Kiếm khí như độc xà đột ngột đâm ra, hiểm hóc đâm đến cổ họng đối phương.
Kiếm xuất ra, thân hình Hứa Chí Khanh cũng trở nên phiêu hốt bất định,
chân đạp ra bảy bước in lại bảy dấu chân trên mặt đài đấu. Dấu chân sau
sâu hơn dấu trước, dấu chân cuối cùng đã sâu xuống hơn nửa xích.
Hứa Chí Khanh thi triển kiếm pháp thể hiện là đã vận toàn lực. Kim Cương
kiếm pháp mà ông ta hô lên chính là bộ kiếm đạo cao thâm từ Kim Tiền
tông. Bộ này phân làm ba tầng, môn nhân đệ tử Trúc Cơ cảnh tu luyện cao
nhất cũng chỉ được tầng đầu tiên. Bắt đầu từ tầng thứ hai, thi triển Kim Cương quyết bắt buộc phải bấm niệm kiếm quyết.
Tu hành giả Trúc
Cơ cảnh không cách nào ngự kiếm đối địch, chỉ có thể tranh đấu bằng kiếm khí. Dù như vậy, kiếm khí của cao thủ Trúc Cơ đã rất kinh người. Hơn
nữa vận chuyển kiếm pháp này đủ để đưa khí thế Hứa Chí Khanh lên như cầu vồng, như hổ dữ hạ sơn.
Hứa Chí Khanh ra tay không hề lưu lại.
Đối mặt với thế tấn công mãnh liệt của cường địch, Bàng Vạn Lý vận
chuyển chân khí, cũng thi triển ra Kim Cương kiếm pháp. Ông ta và Hứa
Chí Khanh đều là người của Kim Tiền tông, kiếm pháp như nhau, vậy chỉ
đành dựa vào linh khí thâm hậu của mỗi người mà thôi.
Gia chủ hai nhà Bàng Hứa ra tay, Lê Cảnh Điền và Vạn Đại Tài ở đài đấu còn lại cũng bắt đầu cuộc chiến. Hai người này tuy không liều mạng như Bàng Vạn Lý
và Hứa Chí Khanh, thế nhưng vẫn đầy mạo hiểm, đều là toàn lực ra tay, hạ xuống toàn tử thủ.
Hai đài đấu, bốn người tranh. Trận chém giết
giữa các cao thủ Trúc Cơ lần này khiến biển người xung quanh phải sôi
trào, không ngừng có những tràng kinh hô và trầm trồ khen ngợi. Đứng
trong đám người lúc này, ngoại trừ những tràng ầm ĩ như sóng biển, căn
bản không thể nghe gì nữa.
Bốn người đánh nhau, nhưng người xem náo
nhiệt lại rất nhiều. Đến quan phủ cũng không tiếc phái binh lính bảo vệ
trật tự, đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xuất hiện. Nhìn hơn một ngàn
tên linh mặc quân phục nơi này đủ thấy được tràng tranh đoạt vị trí Đông gia này đã náo nhiệt đến mức độ nào.
Toàn bộ người của Tứ đại
gia tộc đều ở quanh đài đấu, Từ Ngôn đứng sau cùng phía đội ngũ Bàng
gia. Sau lưng hắn còn là vô số người nữa, cho nên hắn không nghe thấy
được tiếng đao kiếm trên đài đấu, chỉ cảm giác như mình đang chìm vào
biển lớn mênh mông.
Tốc độ giao thủ của Bàng Vạn Lý và Hứa Chí
Khanh cực nhanh, Từ Ngôn không khỏi trừng mắt trái lên để thấy rõ động
tác của hai người. Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hai vị cao thủ Trúc Cơ liều mạng chém giết. Chẳng qua nhìn một chút, hàng mày kiếm của Từ Ngôn dần nhăn lại.
Nhạc phụ tiện nghi của hắn có khí thế mười phần, nhưng vẫn khó mà đánh bại được Hứa Chí Khanh.
Hứa Chí Khanh tu luyện lâu năm hơn Bàng Vạn Lý, linh khí tất nhiên sẽ hùng
hậu hơn. Nếu cứ tiếp tục đánh giết, Bàng Vạn Lý thua là chuyện có thể
thấy được.
Trừ phi lưỡng bại câu thương, nếu không phần thắng của Bàng Vạn Lý không nhiều.
Tính toán thời gian, Từ Ngôn không để ý đến đài thi đấu nữa mà bắt đầu lách vào trong đội ngũ Bàng gia.
Nửa canh giờ ước định với Trương Hà đã gần tới, Từ Ngôn bèn nói cho lão tổ
tông Bàng gia biết tin tức. Bàng Phi Yến cần phải rời khỏi phố Kim Tửu,
có điều nếu đi trễ quá lại phiền toái.
Từ Ngôn nhanh chóng chen
vào giữa đội ngũ Bàng gia, thừa dịp không ai chú ý, hắn đi đến cạnh Bàng Phi Yến khẽ giọng: “Trong nhà cháy rồi, lão nhân gia nhanh về gấp.”
Nói xong câu này, Từ Ngôn chen lấn đi ra ngoài. Chen vào đám người đứng phía sau đội ngũ Bàng gia.
Bàng Phi Yến như không nghe thấy gì, cũng không quay đầu lại mà vẫn ngồi yên trên ghế. Tuy hắn không nhìn thấy vẻ mặt của bà, nhưng hắn chắc chắn
Bàng Phi Yến đã nghe được. Bởi vì bàn tay cầm quải trượng của lão tổ
tông Bàng gia đã siết chặt đến nổi cả gân xanh lên.
Thông báo cho Bàng Phi Yến xong, Từ Ngôn rốt cuộc đã an tâm. Tiếp theo, chỉ cần chờ trò vui là được.
Từ Ngôn quét mắt trái về phía đội ngũ Hứa gia, nhìn thấy được bóng dáng
của Vương Bát Chỉ đang lắc lư gần đó. Lúc này Vương Bát Chỉ đã đổi cách
ăn mặc, đầu đội mũ quả dưa, tay bưng khay trà nhỏ, mặt tươi cười, nhìn
qua giống hệt với một tay bán trà nước hàng rong bình thường.
Ngày hôm qua, hắn đã nói qua với Vương Bát Chỉ. Tranh thủ trận quyết đấu gần kết thúc sẽ đưa chén trà chứa sâu lông cho đám đệ tử Hứa gia, đợi khi
bọn hắn hô lên có sâu lông thì thì đấu trên đài đã kết thúc. Cũng là
thời cơ tốt cho Chỉ Phiến môn hành động.
Từ Ngôn âm thầm gật đầu, coi như Vương Bát Chỉ làm việc đáng tin cậy. Rồi hắn bắt đầu tìm kiếm
người của Thái Thanh giáo trong đám người.
Tam pháp sư Thái Thanh giáo đều sẽ có mặt trong tràng tỷ thí này. Chỉ cần Trần Đô đến, Thường
Hải sẽ giao Tiêu Mộng cho gã. Lúc đó Chỉ Phiến môn sẽ phát hiện ra thiếu môn chủ của bọn chúng đã rơi vào tay Thái Thanh giáo, tất sẽ liều chết
cứu viện. Phố Kim Tửu sẽ không tránh khỏi một cuộc đại loạn.
Vì
lần đại loạn này mà Từ Ngôn đã tốn không ít sức lực. Thật ra mục đích
của hắn rất đơn giải, chỉ là lừa người mà thôi, tiện thể sẽ giết chết
hai lão tặc Hứa Chí Khanh và Vạn Đại Tài kia.
Trên đài đấu, trận
chiến giữa Bàng Vạn Lý và Hứa Chí Khanh ngày càng hung hiểm, kiếm quang
lượn lờ, kiếm khí ngang dọc. Chiêu thức của Bàng Vạn Lý càng lúc càng
nhanh, rồi dần dần đã hoàn toàn bỏ qua phòng ngự, bất chấp liều mạng tấn công.
Nhìn chiêu thức của nhạc phụ tiện nghi đã thay đổi, Từ Ngôn càng lúc càng cảm thấy suy đoán ban đầu của mình không sai.
Quả nhiên Bàng Vạn Lý đã định liều mạng!