Một con kiến không nhỏ, hơn nữa một bầy kiến cùng tụ tập bu lại một chỗ, chi chít, ken đặc không khỏi khiến da đầu người
ta run lên.
Nữ hài ghét nhất những thứ thế này, thế nhưng Từ Ngôn lại như không kìm được mà lâm vào một thú chơi cổ quái. Hắn vội vàng
hối thúc Bàng Hồng Nguyệt tìm cho mình một tảng đá lớn.
Bàng Hồng Nguyệt bất đắc dĩ, đành phải ra bờ sông tìm một tảng đá, cao chừng hai thước.
Có được tảng đá, Từ Ngôn lập tức cắm vào trong đống lửa, sau đó hắn đặt
con cua đã bị bẻ mất càng lên trên tảng đá. Điệu bộ như đang định nướng
con cua đó.
Mùi thịt cua nổi lên, hấp dẫn bầy kiến khiến chúng nó xao động bất an. Khi phát hiện con cua đang ở trên đống lửa, bầy kiến
kia vậy mà không để ý lửa đang cháy, nhao nhao vọt vào lửa. Hơn nữa,
trong những kẽ hở của vách đá, lại có thêm một hàng kiến đang nối nhau
kéo đến.
Cảnh tượng như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng thay
bằng kiến lao vào đống lửa quả thật vô cùng lạ mắt, khiến Bàng Hồng
Nguyệt không khỏi trợn tròn mắt nhìn, đôi mắt sáng ngời không chớp. Thực ra là nàng nhìn thấy những con kiến đi vào đống lửa kia, sau đó làm cho đống lửa càng cháy to hơn. Ánh mắt nàng nhìn qua Từ Ngôn đã mang theo
vẻ khiếp sợ.
Dùng cua dẫn kiến, dùng kiến đốt lửa. Thật sự là một cách xử lý rất thông minh!
Bàng Hồng Nguyệt bị thủ đoạn thông minh của Từ Ngôn làm kinh ngạc đồng thời
vui mừng không thôi. Nàng cũng vô tư quên mất lúc nãy hắn còn là kẻ bại
hoại định sàm sỡ mình mà cao hứng bừng bừng cầm con dao găm, bắt đầu ra
bờ sông khều con cua trong khối đá ra. Khều được đủ rồi, nàng lại dùng
con dao nướng chín cua trên đống lửa.
Cua xanh nho nhỏ, mùi vị
lại cực ngon, còn có một vị thanh ngọt. Ăn liên tục mười con cua nhỏ,
Bàng Hồng Nguyệt mới phát hiện ra Từ Ngôn đang ở bên cạnh chảy nước
miếng nhìn nàng.
Từ Ngôn không có dao, không thể nướng chín cua ăn được.
“Ngươi ăn đi, ta no rồi.”
Không nhìn nổi cái bộ dạng sói đói của Từ Ngôn, Bàng Hồng Nguyệt đưa con dao
găm của mình qua cho hắn, còn bản thân lặng yên vận chuyển chân khí.
Nàng cảm giác mơ hồ được mạch thứ sáu của mình rồi, có lẽ không tới một
tháng nữa có thể chân chính phá vỡ được Lục mạch.
Với thiên phú
của Bàng Hồng Nguyệt, tất nhiên năm nay có thể phá tan được Lục mạch đạt cảnh giới Tông sư. Chẳng qua từ khi Từ Ngôn đến Bàng gia, nàng cũng bị
liên lụy đến vài chuyện không yên bình. Cho nên nhân cơ hội này, Bàng
Hồng Nguyệt quyết định hoàn toàn giải khai Lục mạch, chẳng nhưng có thể
chạy thoát khỏi đây, mà còn có thể giúp đỡ Từ Ngôn lấy được Ngư Vĩ liên.
Chỉ cần nàng trở thành tu hành giả Trúc Cơ cảnh, có thể thúc dục được uy
lực chân chính của Thanh Diêu chủy. Một thanh đao kiếm có chân khí không thể nào sánh được pháp khí chém ra kiếm khí. Có lẽ lần này Ngư Vĩ liên
sẽ tới tay.
Hai người đã có cua xanh đỡ đói, không lâu sau đó đều chìm đắm riêng phần mình trong tu luyện. Có cua nhỏ trên đống lửa hấp
dẫn, đàn kiến màu nâu liên tục nhào vào đống lửa, trở thành một loại củi lửa cháy không ngừng.
Trong tuyệt cảnh nơi động đá vôi dưới lòng đất này, rốt cuộc cũng đã xuất hiện một đường sống.
Thời gian trôi qua, dòng nước sông chảy siết bắt đầu chậm chạp trở lại.
Dường như dòng chảy mãnh liệt lúc trước là do một hồi gió mưa vần vũ từ
phương xa mà thôi.
Lúc Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt đang đắm chìm
trong tu luyện, tại một vịnh sông cách đó hơn vạn dặm, sóng dữ đang mãnh liệt cuồn cuộn ngập trời. Thiên địa biến sắc, cuồng phong tàn phá bừa
bãi, cỏ cây bên bờ đồng loạt mọc lên khỏi mặt đất. Mà tại nơi sâu trong
vịnh sông, một vòi rồng kinh khủng như nối liền trời đất lại với nhau,
như muốn đem toàn bộ nước con sông tống thẳng hết lên bầu trời.
Trong vòi rồng có sấm sét rít gầm, ánh chớp lượn lờ biểu thị không chỉ có
nước sông, mà trong đó còn ẩn nấp, hay vây khốn lấy một tồn tại kinh
khủng nào đó.
Rặc rặc!
Ầm…ầm ầm!
Một đạo ánh kiếm
to lớn từ vòi rồng xuất ra, kéo dài ra phía xa, bổ đôi cả bờ sông tạo
thành một cái rãnh sâu đến mấy trượng, dài đến trăm trượng.
Nước
sông nhanh chóng rút ngược vào rãnh lớn. Nhưng cái khe hở cổ quái rút
nước sông thế này, nơi bờ sông có không dưới trăm cái!
Rặc rặc!Lại một ánh kiếm xuất hiện. Nương theo ánh kiếm kia, còn có cả âm thanh vỡ
vụn như tiếng sành sứ đổ bể. Một khắc sau, cột nước cuốn lên chợt xuất
hiện một khe nứt, một thanh trường kiếm hẹp dài xuyên qua nước mà ra
ngoài.
Ầm ầm!
Vòi rồng sụp đổ, màn nước đổ ập xuống. Bên trong màn nước, một bóng người áo trắng bước một bước đến cạnh bờ.
Đó là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, mặt mày sáng sủa, tóc xõa dài
tùy ý tung bay. Người này mặc áo trắng, tay cầm trường kiếm, nhìn qua
oai hùng phi phàm. Có điều dù khuôn mặt anh tuấn nhưng mang theo một vẻ
mệt mỏi khó che giấu được, dưới cằm lún phun râu ria dài ngắn không đều, biểu thị đã trải qua một thời gian bôn ba hoặc bị giam cầm.
“Hai năm…vậy mà lại bị nhốt ở Thiên Hà vịnh đến hai năm!”
Âm thanh hùng hậu đầy phẫn nộ, nam tử ánh mắt sắc bén như ưng đầy vẻ lạnh
lẽo. Một khí tức kì dị nổi lên, như thể trên người bóng dáng kia nổi lên một trận gió lốc.
Khí tức xẹt qua, cát đá run rẩy, cỏ cây nằm
rạp, toàn bộ bờ sông bị san bằng thành một vạt dài, đám sâu nhỏ ẩn mình
trong bùn sợ hãi xoắn người lại. Mà đám tôm cua trong vũng bùn thì lại
thu càng khép vuốt, lo sợ bị cái cỗ khí tức kinh khủng kia xé rách mất.
Không lâu sau, nam tử kia thu hồi cảm giác, khẽ hừ lạnh một tiếng.
“Lừa gạt ta đến Thiên Hà vịnh! Đừng để bổn vương gặp lại hai tên khốn nạn các ngươi!”
Không tìm được hai người ở hai năm trước kia, cơn giận của nam tử khó tiêu,
siết chặt lấy trường kiếm trong tay quay đầu nhìn vịnh sông vô biên,
miệng lẩm bẩm: “May mắn Ngưng Anh thành công, nếu không vẫn không ra
được. Thật cmn xúi quẩy, Thiên Hà vịnh…nơi đó đâu phải chỗ để người đi.”
Hàng mày kiếm tuấn dật nhăn tít lại với nhau, nam tử kia hiện ra vẻ lo lắng.
”Hai năm rồi, Linh Nhi năm nay mười lăm tuổi... Hỏng rồi!”
Một câu hỏng rồi, nam tử áo bào trắng phi thân nhảy lên, thanh trường kiếm
hẹp dài tung bay lên theo chủ nhân của nó. Y một bước bước lên trường
kiếm, ngự kiếm phi nhanh như chớp, phóng tới phần cuối màn trời.
***
Hang động đá vôi dưới lòng đất.
Đã qua bảy ngày, đống lửa nhỏ càng lúc càng ảm đạm.
Kiến không thể vô cùng vô tận, đại quân kiến trùng trùng điệp điệp đã trở
nên thưa thớt. Không có kiến dẫn lửa, đống lửa không thể duy trì được
lâu.
Có lẽ rất nhanh, đống lửa bên hai người trẻ tuổi lại bị bóng tối cắn nuốt hết.
Đốc, Nhâm, Trùng, Âm, Dương, Hợp, khí thông Lục mạch, Trúc Cơ thành. Một
mạch không thông, vạn sự ngừng. Để đạt được Trúc Cơ cảnh, nhất định phải luyện ra được một tia linh khí.
Lúc này Từ Ngôn đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa. Hắn đã bảy ngày không ngủ không nghỉ vận chuyển thân
pháp nhưng lại chẳng thấy có chút mệt mỏi, tinh thần còn sáng láng, cả
người bị vây bởi một cảm giác tràn đầy sức lực. Kỳ thật không chỉ có
hắn, mà Bàng Hồng Nguyệt cũng cảm giác khí huyết trong người cuồn cuộn
sôi trào, khí lực toàn thân như dùng không hết.
Lúc trước Từ Ngôn vẫn còn nghi hoặc khó hiểu. Dưới lòng đất không nhìn thấy mặt trời, tại sao bản thân lại có thể xuất hiện tình huống khác thường như vậy? Mà
mắt trái của hắn trong bảy ngày này cũng dùng một tốc độ quái dị khôi
phục lại, hôm nay đã nhìn thấy rõ ràng mọi thứ.
Mãi đến lần ăn
cua xanh cuối cùng nhất, Từ Ngôn mới phát hiện mấu chốt khiến khí lực
trong người mình và Bàng Hồng Nguyệt tràn đầy, chính là chút ít linh khí nhỏ nhoi ở trên người con cua xanh nhỏ kia.
Linh khí trên cua
nhỏ rất yếu ớt, thế nhưng ăn nhiều vẫn có thể khiến võ giả Tiên Thiên
đạt đến chỗ tốt không cách nào tưởng tượng được. Một khi linh khí kia
dung nhập vào trong kinh mạch, có thể khiến chân khí của võ giả Tiên
Thiên càng thêm tinh thuần.
Con cua nho nhỏ lại biến thành một
thứ đại bổ là loại chuyện tốt mà đến Từ Ngôn cũng không ngờ được. Khiến
hắn kinh hỉ, chính là bản thân cho rằng phải chừng một tháng mới có thể
giải khai được mạch thứ sáu, không ngờ hôm nay lại chỉ còn có một tầng
ngăn cách mỏng. Không tới một ngày nữa, Từ Ngôn nắm chắc có thể hoàn
toàn phá vỡ Lục mạch!