“Là ngươi!”
Giọng nói của Lê Cảnh Điền mang đầy run rẩy và phẫn nộ không cách nào kềm chế được. Lão gầm lên:
”Là ngươi hại chết Dịch Tiên!”
Tâm lý Hứa Kính Chi sụp đổ, đã trực tiếp tạo thành cục diện không cách nào
vãn hồi. Nghe thấy một câu nghiền xương thành tro, Lê Cảnh Điền rốt cuộc đã biết hung thủ sát hại cháu đích tôn của mình, gần như có thể chắc
chắn là do người Hứa gia gây ra.
Bị người tóm lấy, nhờ cơn đau
đớn kịch liệt mà Hứa Kính Chi thanh tỉnh được một chút. Khi thấy trước
mặt là Lê Cảnh Điền, gã liền biết họa đã từ miệng mà ra. Thực ra khi
nhận ra nụ cười ngây ngô từ người áo trắng làm cho người ta sợ hãi, gã
đã cảm thấy toàn thân lạnh như băng.
Quái nhân mặc áo trắng tóc
tai bù xù, mặt mày lấm lem, nên nhất thời gã không phân biệt ra. Thế
nhưng cái dáng tươi cười ngốc hề hề này, thì cả đời gã cũng không thể
quên được.
”Từ Ngôn!”
Trong giãy dụa vô lực, Hứa Kính Chi
gào lớn. Trông gã như một con sói gần chết bị thợ săn tóm lấy, hai mắt
đỏ bừng, khuôn mặt dữ tợn, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể
động đậy.
Không đợi Lê Cảnh Điền chất vấn, thì một thân ảnh từ
bên cạnh lướt đến đưa tay đánh về phía Lê Cảnh Điền, đồng thời chụp lấy
cánh tay Hứa Kính Chi.
Hai tiếng đối chưởng “Bang bang” vang lên. Lê Cảnh Điền lui hai bước, người mới đến đã đoạt lại Hứa Kính Chi từ trong tay lão.
Người xuất thủ không ai khác đúng là Hứa Chí Khanh.
”Kính Chi bị người hãm hại. Nó đã bị trọng thương, không tránh khỏi ăn nói bậy bạ. Lê huynh chớ coi là thật mới phải!”
Hứa Chí Khanh mặt mày lạnh nhạt chuyển Hứa Kính Chi giao cho thủ hạ, rồi sau đó đưa mắt nhìn sang Bàng Vạn Lý, nói:
”Chuyện của cháu ta, mong Đông gia có thể nói rõ ràng.”
”Hứa Chí Khanh!”
Không đợi Bàng Vạn Lý mở miệng, ở một bên Lê Cảnh Điền không nhịn nổi một lần nữa cả giận hỏi:
”Chuyện của cháu đích tôn nhà ta, ngươi trước tiên phải nói rõ cho ta!”
BOANG...!
Trong đại sảnh, hàn quang lóe lên, một thanh trường kiếm đã được Lê Cảnh Điền nắm trong lòng bàn tay. Trường kiếm hiện lên kiếm khí lạnh thấu xương.
Dưới chân lão giả, tro bụi quanh người bị kiếm khí xua tán tạo thành một vòng tròn, bạo liệt mà ra.
Lê Cảnh Điền rốt cuộc giận dữ. Một
năm qua, lão đã tốn bao tâm lực tìm hiểu chuyện cháu mình bị hại, còn
phái ra rất nhiều cao thủ trong nhà đi tìm kiếm hai người tận mắt chứng
kiến cảnh Lê Dịch Tiên bị đám tà phái vây công, để xác định chứng cứ có
chính xác hay không. Tiếc rằng hai người kia giống như Quỷ hồn chỉ xuất
hiện một lần, về sau không còn tung tích nào.
Lê lão thủy chung
hoài nghi cái chết của đứa cháu đích tôn rất kỳ quặc, nhưng lại một mực
không tìm thấy chút manh mối nào. Không nghĩ tới hôm nay vốn Lê gia định trợ trận giúp đỡ cho Bàng Gia, lại nghe được chân tướng từ trong miệng
Hứa Kính Chi khiến mình vô cùng tức giận.
”Nói rõ cái gì!”
Hứa Chí Khanh trưng ra bộ mặt âm trầm, nói:
”Lão phu đã nói, Kính Chi bị trọng thương, nên ăn nói bậy bạ. Chẳng lẽ có thể xem đó là thật được sao!?”
Gia chủ hai nhà Lê Hứa đã hoàn toàn vạch mặt. Hứa Chí Khanh một mực chắc
chắn Hứa Kính Chi là ăn nói bậy bạ, mà Lê Cảnh Điền lại không chịu buông tha. Tình cảnh đối nghịch này cực kỳ nguy hiểm, có lẽ sau một khắc, đại sảnh tiếp khách của Bàng gia sẽ trở thành chiến trường của cao thủ Trúc Cơ.
”Hứa thiếu gia, chuyện này là thế nào?”
Xóa đi vết máu trên mặt, Từ Ngôn cười mỉm hỏi một câu:
”Bị đánh không nhẹ a! Ai ra tay nặng như vậy, nói cho huynh đệ ta đi. Ta nhất định giúp ngươi đánh trả.”
”Từ Ngôn! Ngươi chết không yên lành!”
Hứa Kính Chi vừa mới tỉnh táo lại, lần nữa bị lời nói của Từ Ngôn kích thích nên gã nổi trận lôi đình, giận dữ hét lên:
”Chính là do kẻ tiểu nhân hèn hạ ngươi, làm hại ta trở thành bộ dáng như thế này. Ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”
”Nhìn xem kìa, lại bắt đầu ăn nói bậy bạ rồi!”
Từ Ngôn bất đắc dĩ giang tay ra, nói tiếp:
”Nên nói rõ ràng là ai làm đi. Có nhiều trưởng bối ở đây như vậy, sao có thể không làm chủ cho ngươi được? Hứa gia chủ, ngài nói có đúng không!? Ta
xem ra, trước tiên nên chữa bệnh cho Kính Chi huynh là hơn. Bệnh hắn
không nhẹ a, gặp ai cũng nói là hung thủ hại mình.”
”Đừng vội càn quấy!”
Hứa Chí Khanh giương mắt lạnh lẽo nhìn Từ Ngôn, bảo:
”Từ Ngôn, ngươi làm hại cháu ta thành bộ dạng như thế. Hôm nay lão phu phải khiến ngươi cũng đoạn tử tuyệt tôn!”
”Chậm đã!”
Sau khi nhảy ra thật xa, Từ Ngôn dùng giọng điệu nghi ngờ đáp lại:
”Hứa gia chủ, ngươi nổi điên làm gì? Không phải vừa rồi ngài nói cháu mình
ăn nói bậy bạ sao, như thế nào bây giờ lại thành gã bắt đầu nói tiếng
người rồi ta? Vu oan cho ta, ta nhận. Ta lớn lên tới tận giờ, chịu không ít oan ức. Nếu Hứa Kính Chi không phải nói mê, như vậy chẳng phải là
Lê Dịch Tiên đúng là do giết rồi! Dựa theo thứ tự trước và sau, chuyện
về cái chết của Lê Dịch Tiên xảy ra trước, nên ngài hay là giải quyết ân oán với lão gia tử Lê gia đã. Sau đó ngài lại đến tìm ta tính sổ, ta
không vội đâu!”
”Tiểu súc sinh, ngươi!”
Hứa Chí Khanh bị
lời nói Từ Ngôn dắt mũi cho hồ đồ. Lão ta biết rõ nếu còn trì hoãn nữa,
cục diện sẽ càng thêm bất lợi cho bên mình.
”Lão thất phu nhà ngươi!”
Nói đến đấu võ mồm, có thể nói hắn là vô địch thủ. Người khác mắng nhiếc, hắn tự nhiên muốn trả lại, nhưng còn kèm thêm một câu:
”Ngươi là lão bất tử đội mũ (nón) Vương Bát*!”
(*) Vương Bát là con rùa
”Đội mũ Vương Bát là vật gì?”
Không biết cao thủ nhà ai nhịn không được nhỏ giọng hỏi một câu.
”Vị huynh đài này vừa hỏi, cái gì gọi là đội mũ Vương Bát?”
Từ Ngôn nhanh nhạy biết được mọi người đang tò mò, nên lập tức diễn giải:
”Con rùa đội mũ, tự nhiên là vì che gió chắn mưa. Bởi vì con rùa già kia không có mai á!”
Câu từ nham hiểm độc địa, cho dù Trình Dục lấy võ mồm mà sống cũng phải
nhíu mày. Lão tự nhủ trong lòng đứa nhỏ này đã học xấu, quả nhiên người
trong tà phái đều là phường du côn. Đây mà là đạo sĩ cái gì, rõ ràng là
như mấy ả đàn bà đanh đá chua ngoa đang chửi đổng.
Lê Cảnh Điền kiềm nén lửa giận, một phát bắt được Từ Ngôn, hỏi:
”Từ Ngôn, ngươi làm sao biết được Dịch Tiên nhà ta bị hại chết ở miếu Thành Hoàng?”
”Ta không biết!”
Từ Ngôn trưng cái bản mặt vô tội, đáp:
” Từ sáng sớm nương tử của ta đã muốn xem tuồng, nên ta đành tìm môt bộ
áo choàng làm trò. Dù sao ở đâu đều có thể hát hí khúc, ta lập tức suy
nghĩ không bằng tìm một chỗ đông người. Vừa hay nhìn thấy Kính Chi huynh đang nghỉ ngơi, lúc này mới hù dọa hắn một chút, không nghĩ tới khiến
gã sợ hãi thành ra như vậy. Lão nhân gia, trong miếu Thành Hoàng không
có cháu của ngài, đều là ta ăn nói bậy bạ thôi. Không tin, ngài có thể
phái người đi đào, đào nát miếu Thành Hoàng. Cùng lắm thì giúp bọn họ
xây lại miếu mới, dù sao nhà của ngài rất có tiền.”
”Người đâu!?”
Lê Cảnh Điền trầm giọng quát, lập tức có cao thủ Lê gia đứng trên trước nghe lệnh.
”Đi thành tây tới miếu Thành Hoàng đào cho ta! Có người dám ngăn trở, GIẾT!”
Lê Cảnh Điền thật sự nổi giận. Tiểu bối Lê gia có thiên phú rất cao bị
giết, còn là cháu ruột của mình nữa. Phần cừu hận sâu đậm này, đủ để cho gia chủ Lê gia luôn điềm tĩnh cũng phải nổi giận thành sư tử điên. Lão
nghe ra Từ Ngôn bất quá là ăn nói bậy mà thôi; nhưng dù là nói bậy, lão
cũng muốn đào miếu Thành Hoàng lên.
Đúng như lời hắn nói, chỉ một tòa miếu, Lê gia có thể bồi thường được.
Cao thủ Lê gia vừa rời khỏi, thần sắc trên mặt Hứa Kính Chi lập tức biến
đổi, trở nên tái nhợt không thôi. Chứng kiến bộ dáng này của gã, lòng
Hứa Chí Khanh lập tức trầm xuống.
Giết người không xử lý tốt dấu
vết, loại chuyện này là tối kỵ. Nếu quả thật để cho Lê gia tìm được dấu
vết gì để lại, Lê Cảnh Điền có thể sẽ dốc sức liều mạng với Hứa gia đấy.
Vốn là tới hỏi tội Từ Ngôn, không nghĩ tới sự tình lại náo loạn thành tình trạng này, đột nhiên Hứa Chí Khanh nhìn về phía Thiên Môn hầu đang cười ngây ngô.
Từ Ngôn chính xác là đang cười ngây dại. Bài ca dao
buổi sáng hắn dạy cho Minh Châu là do hắn nghe từ bên ngoài miếu Thành
Hoàng. Lúc vừa rồi cũng là hắn sai Minh Châu ngâm xướng ở bên ngoài cửa
sổ, như thế mới có thể phá hủy tâm thần Hứa Kính Chi được ở mức cao
nhất.
Hắn biết rõ Lê Dịch Tiên chết ở ngôi miếu Thành Hoàng, là
vì Lệ quỷ từng dừng lại ở đó, cho nên hắn kết luận thi cốt của y đã bị
chôn ở phụ cận nơi đó. Nhưng hắn không biết khi còn bé Lê Dịch Tiên
không có giao hảo nhiều với Hứa Kính Chi nên không có chơi đùa ở miếu
Thành Hoàng. Cho nên câu thoại ngữ nối khố kia, bất quá là phương pháp
gian xảo mà thôi, không nghĩ tới thật sự dẫn ra tình hình thực tế, lại
khiến cho Hứa Kính Chi lộ ra chân tướng ngay trước mặt Lê Cảnh Điền.
Đại lễ tặng cho Lê gia đã có người nhận, kế tiếp, cũng nên đến phiên người Thái Thanh giáo rồi.
Trông thấy Trình Dục gật đầu ra ám hiệu, trong lòng Từ Ngôn đại định. Cửa ải ngày hôm nay, hắn đã nắm chắc.