Võ Tam Tư vẫn hết sức thong dong, tiếp đón hắn tới thư phòng để nói chuyện. Thượng Quan Uyển Nhi không thèm dự. Thư phòng của y nhỏ bằng một nửa Ngự Thư phòng của Võ Chiếu ở trong cung Thượng Dương nhưng so với Ngự Thư Phòng để cất sách thì lớn hơn gấp mười lần, bày tới mười giá sách dựa vào tường. Trên những cây cột gỗ lim còn treo tranh chữ, câu đối một cách tao nhã khiến cho ai mới vào cũng tưởng đi lầm vào thư phòng của một nhà nho bụng đầy kinh văn.
Có điều so với Võ Thừa Tự thì Võ Tam Tư có lược qua kinh sử. Trong toàn bộ nhà họ Võ thì y hiểu biết nhiều nhất.
Hai người ngồi xuống ghế, đợi tiểu tỳ dâng trà xong rời đi, Võ Tam Tư mới thở dài:
- Tin tức bỏ lệnh cấm đối với đông cung tới tai Ngụy Vương khiến cho y lập tức hộc máu hôn mê. Sau khi cứu chữa, tỉnh lại, ta tới thăm y nhưng bệnh tình không hề lạc quan. Hắn nghĩ lại cho rằng Thánh thượng làm đúng, chuyện gì cũng có trước có sau. Từ sau khi bị bệnh, Ngụy vương rất hối hận vì trước đây không nghe theo lời khuyên, đối đầu với Long đại ca, bất chấp thánh ý, bản thân thì cố chấp, không nghĩ người Đột Quyết là kẻ khó tin nhất nên hôm nay mới ăn trọn quả đắng. Thật ra thánh thượng rất bất mãn với hắn, cho tới hôm nay vẫn chưa hề đến thăm bệnh, cũng chẳng quan tâm, hoàn toàn khác hẳn ngày xưa.
Long Ưng thầm nghĩ Bàn công công nói đúng, đối với người họ Võ, Võ Chiếu không hề có tình thân mà chỉ coi họ là công cụ chính trị.
Võ Tam Tư thở dài một tiếng nói tiếp:
- Bỏ lệnh cấm là chuyện đương nhiên, nhưng trước đó Thánh thượng không hề nói trước với chúng ta thì lại khác thường. Có điều nghĩ như thế nào thì cũng không thể ra được nguyên nhân. Ý thánh khó dò, đành phải hỏi Long đại ca xem có phải trời diệt nhà họ Võ chúng ta không?
Long Ưng tỏ ra thần bí, nói nhỏ:
- Tình hình thực tế là tối hôm qua Thánh thượng bỗng nhiên cho đòi tiểu đệ tới thư phòng nói việc này, thậm chí còn làm cho ta hoảng sợ.
Ánh mắt của Võ Tam Tư tràn ngập sự mong chờ, nhìn hắn nói:
- Thánh thượng có còn nói chuyện gì khác không?
Long Ưng liền nói:
- Lão ca phải hứa với ta, mỗi câu nói ở đây hôm nay, ngoài Uyển Nhi ra thì không được để cho người thứ tư nghe thấy, nhất là mỹ thiếp, mỹ tỳ lại càng không được nhắc tới một chữ. Ta dám khẳng định có Đại Giang Liên ẩn nấp ở đây.
Võ Tam Tư giật mình:
- Có chuyện đó?
Long Ưng nói:
- Ngài không được hành động thiếu suy nghĩ, thực hiện trò chơi điều tra gian tế, thậm chí còn phải làm như không có việc gì, nếu không sẽ ảnh hưởng tới hành động của tiểu đệ.
Võ Tam Tư gật đầu, nói:
- Mọi chuyện theo lời Long đại ca.
Long Ưng lại nói:
- Tuy rằng Thánh thượng không nói ra, nhưng chỉ cần suy nghĩ cũng biết chuyện Lý Hiển quay về là điều tất nhiên, vấn đề là theo hình thức và thực hiện như thế nào. Chỉ có người chuẩn bị mới có thể nhận được cái lợi. Tiểu đệ phải nghĩ cho các người, nhưng hai nhà thù hận quá sâu, muốn hòa giải cũng khó.
Long Ưng nói:
- Có chuyện gì khó nói ra vậy? Lương vương cứ nói thẳng.
Võ Tam Tư nói:
- Nghe thấy tối qua trong Ngự Thư phòng còn có cả Bàn công công?
Long Ưng gật đầu:
- Đúng là như vậy.
Võ Tam Tư lại nói:
- Long đại ca và Bàn công công quan hệ chặt chẽ với nhau, có biết vì sao Thánh thượng và Bàn công công lại trở nên cười nói, quan hệ tốt như vậy không?
Long Ưng thầm nghĩ cái tên tiểu tử này nắm được tin tức, nhất định đã mua chuộc người bên cạnh Võ Chiếu. Mình và hắn đành phải giao thủ với nhau. Hắn liền nói:
- Mối quan hệ của họ thay đổi cũng là do tiểu đệ. Lương vương phải hiểu Bàn công công luôn giúp tiểu đệ.
Võ Tam Tư nói:
- Chuyện Lư Lăng Vương quay về, công công có bỏ sức ra không?
Long Ưng nói:
- Ta thấy nguyên nhân chính vẫn là Thánh thượng tự mình suy xét, vả lại cũng theo xu thế. Lương vương cũng tận mắt thấy do Từ Kính Nghiệp tạo phản, tới Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh có ai mà không dùng tới lá cờ khôi phục Lý Đường? Thánh thượng rất khó chống đỡ.
Võ Tam Tư nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thừa Tự không chịu thua kém. Còn ý của Long đại ca thì sao? Cho dù Long đại ca nói gì thì Tam Tư cũng không dám trách.
Long Ưng nói:
- Ta vẫn ôm thái độ khách qua đường, đối với chuyện này không có lập trường trước. Nhưng nếu Thánh Thượng ủy thác cho ta trọng trách chống đỡ Đại Giang Liên rồi cân nhắc theo chiến lược, tình hình chính trị không rõ ràng chính là nhược điểm lớn nhất của chúng ta. Chẳng những nó làm chúng ta bị động mà tới nỗi phát triển không an toàn.
Lời nói của hắn hết sức uyển chuyển, bám sát với sắc mặt và cảm xúc của Võ Tam Tư.
Võ Tam Tư gật đầu nói:
- Đây chính là lý do Thánh thượng mời Quốc lão và Long đại ca cùng nhau tới Đông công thể hiện ý thánh.
Y lại nói:
- Có chuyện nghĩ không thể nói, nhưng lại thấy dối Long đại ca thì không hay. Ôi! Ta đã nghĩ thông rồi. Ngay sau hôm họp, Thánh thượng có triệu Tam Tư lại nói chuyện, có hỏi ta và Long đại ca quan hệ như thế nào. Lúc đó ta nhìn Thánh Thượng như chuột nhìn mèo biết bị ngài phát hiện ra hoạt động của chúng ta nên đành phải nói thẳng. Sau đó Thánh thượng nói bất cứ chuyện gì có liên quan tới huynh cũng không được giấu ngài, rồi đuổi ta ra. Ôi! Làm sao chuyện gì cũng có thể nói với Thánh thượng?
Long Ưng thầm kêu hay. Có lẽ một trong những nguyên nhân Võ Chiếu bị Bàn công công thuyết phục đó là mình không đối đầu với người họ Võ mà là "yêu ai yêu cả đường đi lối về". Không như Địch Nhân Kiệt và đám triều thần quyết phải tiêu diệt người họ Võ.
Long Ưng lại nói:
- Quan hệ giữa Lương vương và Thái Bình như thế nào?
Võ Tam Tư nói:
- Rất tốt. Như Thừa Tự muốn đối phó với nàng, ta đã nhắc nhở phải cẩn thận, tốt nhất tạm thời không dính vào chuyện hai vị huynh trưởng của mình. Như khi Lai Tuấn Thần định dấy động quan nhân tạo phản, đó là tội lớn, không thể tha được. Ha ha! Suýt nữa quên Long đại ca là bằng hữu duy nhất của y.
Long Ưng cau mày nói:
- Sao không nhờ Thái Bình cải thiện mối quan hệ của Lương vương và hai vị huynh trưởng của nàng? Lương vương định nói chuyện gì?
Võ Tam Tư nói:
- Chuyện nói hôm nay không được để lộ, nếu không Thánh thượng sẽ đưa ta vào phủ Thôi Sự.
Long Ưng mừng thầm vội nói:
- Lương vương không tin ta thì tin được ai?
Võ Tam Tư ghé sát lại rồi nói thật nhỏ:
- Quan hệ của Tam Tư và Lư lăng vương cũng không kém như vậy. Ba năm trước ta từng đưa một khoản tiền cho họ, lại dặn họ cẩn thận thích khách Đại Giang Liên.
Long Ưng liền chụp ngay lấy:
- Cái này có thể cứu được.
Võ Tam Tư mừng rỡ nói:
- Nhờ Long đại ca chỉ điểm.
Long Ưng nghiêm mặt lại nói:
- Đó là hai nhà thân thiện, cùng chấp chính.
Võ Tam Tư cau mày, nói:
- Thù hận không phải có trong một, hai ngày. Cho dù thể hiện tấm lòng với Lư Lăng vương như có lẽ vẫn chưa đủ.
Long Ưng lại nói:
- Chỉ cần biến oan gia thành thân gia là được, rồi cứ thuận theo thế mà làm, sau đó ôm lấy tất cả công lao để vợ chồng Lý Hiển cảm kích ngài. Mà Lương vương cũng phải khống chế người trong họ, tránh để cho bị gậy đánh chim đầu đàn.
Võ Tam Tư lẩm bẩm:
- Oan gia thành thân gia.
Nói xong, ánh mắt của y trở nên sáng ngời.
Long Ưng nói:
- Chuyện này mà không được Thánh thượng gật đầu thì khó, phải được ngài cho phép rồi mới bàn lại. Cho dù thế nào cũng không được giấu diếm. Cứ nói với Thánh thượng là ta giúp ngài nghĩ ra được ý này, xem ngài nói thế nào rồi nói lại cho tiểu đệ.
Võ Tam Tư đảo mắt cho thấy những gì Long Ưng nói đã làm cho y phải suy nghĩ.
Long Ưng lại nói:
- Lương vương đúng là tính toán chu đáo, từ ba năm trước đã dự kiến cho tình huống hôm nay.
Quyển 5 – Chương 318: Áp vai kề má tâm sự (hạ).
Võ Tam Tư cười khổ, nói:
- Tam Tư rất muốn nhận lời ca ngợi của Long đại ca nhưng thực tế lại không phải vậy. Ta đây đâu có bản lĩnh tới thế. Long đại ca phải rõ ràng hơn so với Tam Tư. Năm đó khi Sa Cát của Đột Kỵ Thi xung đột với bộ tướng, đã thỉnh Thánh Thượng điều Trung Lễ, tương đương với trục xuất. Phụ trách việc này là người của Tông Sở Khách. Ta còn tự mình viết thư cho Trung Lễ, tỏ vẻ nghiêng về phía y nhưng lại bị người của Sa Cát chặn Ngự sử trung thừa Phùng Gian Tân chịu trách nhiệm truyền tin. Sa Cát nổi giận giết Phùng Gian Tân, tự lập mình làm Hãn, còn phái người tới thành đô nói rõ, Tông Sở Khách ăn hối lộ của Trung Lễ, nếu không có đầu của Tông Sở Khách sẽ không bỏ qua.
Bởi vậy Thánh Thượng mới cho đòi Tông Sở Khách về trả lời. Tông Sở Khách cảm thấy tình hình của y rất bất lợi mới tìm tới Thái Bình nhờ nói hộ với Thánh Thượng. Nhưng Thái Bình lại không muốn ra tay nên mới tới tìm Tam tư.
Long Ưng cười nói:
- Chuyện này tất nhiên là có thù lao đúng không?
Võ Tam Tư không đáp mà hỏi ngược lại:
- Long đại ca có biết vì sao Tông Sở Khách lại tìm tới Thái Bình mà Thái Bình lại đồng ý giúp y không?
Long Ưng đã có kế hoạch từ trước, nên tỏ vẻ kinh ngạc, nói:
- Chẳng lẽ Tông Sở Khách và Lư Lăng vương có mối quan hệ bí mật?
Võ Tam Tư liền nói:
- Tông Sở Khách là người nhìn xa trông rộng, cũng là cao thủ số một. Tụ Ngọc công của y nổi tiếng ở Quan Trung. Nghĩ lại, sau khi thoát kiếp nạn, y liền tới tận tình khuyên bảo ta phải chuẩn bị cả hai tay, cho dù tình hình tương lai phát triển như thế nào cũng đều có lợi. Vừa đúng lúc Uyển Nhi phụng chỉ tới Phòng Châu, nhân tiện ta mới tặng một khoản tiền cho Lư Lăng vương do Vi thị tiếp thu.
Long Ưng thầm nghĩ, chuyện này nhìn thì đơn giản nhưng bên trong lại rất phức tạp. Nếu như không có chính Võ Tam Tư tự nói ra thì làm sao đoán được lại có nhiều diễn biến đến vậy. Có thể tưởng tượng được lúc đó, Võ Tam Tư chịu làm những chuyện như thế thì sự ảnh hưởng của Thượng Quan Uyển Nhi là quan trọng.
Võ Tam Tư thở dài một hơi rồi nói:
- Hiện tại muốn lập tức vào cung cầu kiến Thánh Thượng. Ôi! Ta đang rất nôn nóng.
Long Ưng liền nói:
- Cho dù thế nào cũng không thể chỉ dùng miệng để nói mà phải có những hành động tỏ rõ thái độ. Nhớ kỹ lấy cùng chung chấp chính làm mục tiêu, không được làm gì bất lợi.
Võ Tam Tư gật đầu nói:
- Hai đùi của ta như nhũn ra.
Long Ưng liền nói:
- Để Uyển Nhi đưa Lương vương đi.