Bà ta hừ lạnh nói tiếp:
- Có mấy người sống không biết kiên nhẫn, dám đến kinh thành của trẫm mà sinh sự.
Long Ưng thấy Võ Chiếu thổ lộ tiếng lòng với mình giống như “người trong nhà”, thật không biết nên sợ hay nên mừng, vội hỏi:
- Thánh thượng đã gặp Thái Bình công chúa chưa?
Võ Chiếu đặt nhẹ ngón tay lên trán, dịu giọng nói:
- Trước khi đến đây, trẫm đã gặp nó, nói chuyện với nó suốt một canh giờ. Từ sau khi nó qua lại với Pháp Minh, trẫm rất ít khi nói chuyện với nó như thế. Tất cả là nhờ có ngươi mà nó mới biết lối quay đầu, ghìm ngựa kịp trước vực sâu, lại còn lập công chuộc tội nữa. Đợi đến khi quay về hoàng cung, Long tiên sinh có thể thay trẫm đi gặp nó không? Chỉ có Long tiên sinh mới có thể làm nó vui vẻ trở lại được.
Long Ưng thấy có chuyện để nói thì thư thả hơn, hắn đáp:
- Thánh thượng yên tâm, tiểu dân sẽ dỗ cho nàng vui vui vẻ vẻ.
Võ Chiếu mỉm cười một cách rất có thâm ý:
- Nếu sáng mai Long tiên sinh không đến làm việc được thì trẫm cũng không trách đâu.
Long Ưng cảm thấy Thánh chỉ này thật là “ướt át”, ám chỉ hắn nên đi hoan hảo với con gái của bà, đáng thương thân mình tối nay chắc chắn chẳng có thời gian để nghỉ ngơi.
Phương xa đã xuất hiện vài ánh đuốc lập lòe trên bờ.
Long Ưng rất ngạc nhiên, hỏi:
- Đó là gì vậy?
Võ Chiếu không nhìn lên, thản nhiên đáp:
- Là hai vạn người trong quân đội của trẫm, họ sẽ thiết lập doanh trại kiên cố trên một đỉnh núi cách Tịnh Niệm thiền viện mười dặm.
Rồi bỗng nhiên chuyển hướng:
- Long Ưng ngươi trước sau đã lập bốn công lớn cho trẫm. Trẫm là người có sai tất phạt, có công tất thưởng, nói trẫm biết, ngươi muốn trẫm ban thưởng cho ngươi thế nào?
Trong lòng Long Ưng chợt động, nói:
- Tiểu dân hy vọng Thánh thượng sẽ ban bảy cung nga của Lệ Khinh các cho tiểu dân.
Võ Chiếu cười yêu kiều:
- Thật không ngờ đó! Long Ưng ngươi dù khiến người ta có ấn tượng phong lưu lỗi lạc, nơi nơi lưu tình, nhưng thực tế thì sự khắc chế của ngươi khiến cho người ta khó tin nổi. Hôm nay trẫm đi du ngoạn Thần Đô uyển với Hoành Không Mục Dã, hắn bảo trẫm rằng ngươi đã hai lần từ chối khéo mỹ nữ mà hắn đưa tặng, chỉ khi không thể chối từ mới nhận mỹ nữ tóc vàng kia. Ngay cả khi có bốn nữ hầu tắm nơi Quyện Cần trai ngươi cũng không động tay chân bậy bạ với người nào. Vậy mà bây giờ lại muốn trẫm ban tặng cung nga trong Lệ Khinh các, nói trẫm biết là vì sao nào?
Long Ưng cười khổ:
- Tiểu dân có thể không trả lời được không?
Võ Chiếu không hề có chút bất mãn, vui vẻ nói:
- Ban thưởng bảy nữ đó cho ngươi là chuyện không đáng kể, cứ quyết định thế đi. Mà ngươi có nói hay không cũng không sao cả, lẽ nào trẫm không đoán ra được chứ? Nếu những đồ đệ Thánh môn khác đều có lòng dạ khí phách được như ngươi thì trẫm đâu cần phải khiến Bàn công công oán hận trẫm đến vậy.
Bà ta ngẩng đầu lên nhìn, thanh âm trở nên lạnh lùng:
- Đến rồi đây!
“Trống chiều chuông sớm bừng tỉnh khách danh lợi thế gian. Tiếng Phật gọi về người chìm trong bể mộng.”
Võ Chiếu, Long Ưng và bọn cao thủ cùng đi đến trước sơn môn có khắc dòng chữ “Tịnh Niệm thiền viện”. Trước mặt họ là một thềm đá kéo dài đến tận trên núi, xa gần đều lặng yên, phía sau họ là vùng tuyết đọng cao tới gối lưu lại dấu chân đến đây của họ. Nhưng trong đó không hề có bất cứ dấu vết nào của Võ Chiếu.
Trên những thân cây cạnh thềm đá đã kết đầy băng đọng màu trắng bạc óng ánh. Mỗi khi gió mạnh thổi qua, hoa tuyết lất phất từ trên cây bay xuống, dưới ánh trăng sáng tạo nên một khung cảnh diệu kỳ.
Long Ưng dù không tin Phật, nhưng nhìn chốn linh sơn thắng địa thế này lại bị lũ tà ác chiếm đóng, trong lòng cũng thấy không thoải mái.
Võ Chiếu nói:
- Các ngươi lưu lại đây chờ trẫm, không có tín hiệu của trẫm thì không được phép lên. Long Ưng đi theo trẫm.
Nói rồi triển khai cước pháp lướt lên bậc thềm như một u linh chân không chạm đất. Long Ưng vội đuổi theo sau, có cảm giác như Nữ Đế Trung Thổ đang đi xung phong lược trận cho hắn.
Chừng thời gian uống cạn hai ba chung trà nóng đã đi hết thềm đá.
- Người tới là ai?
Có tiếng quát to từ phía trên truyền xuống.
Thấy Võ Chiếu không có ý dừng lại, hai cây thiền trượng cùng quét đến chặn đầu, thân trượng bám theo kình phong, lực mạnh mười phần.
Võ Chiếu không thèm liếc mắt nhìn, chớp mắt đã hóa thành bóng ma phân hai bên trái phải bắn đến, thiền trượng hoàn toàn đánh hụt, lại có tiếng xương gãy vang lên, hai bóng người văng ngược trở về, nện ầm ầm trên lối vào quảng trường, tức khắc mất mạng.
Long Ưng thầm khen lợi hại, bằng ma nhãn của hắn mà vẫn không cách nào nhìn thấu động tác của Võ Chiếu.
Sáu, bảy bóng người từ hướng gác chuông chạy tới.
Võ Chiếu bỗng nhiên tăng tốc, giống như không mất bất cứ chút thời gian nào đã vượt qua hai mươi trượng cự ly, nhập vào trung gian kẻ địch. Tiếng kêu thảm thất thanh vang lên như pháo nổ, những kẻ chặn đường ngã trái đổ phải, không ai có thể tiếp được bà một chiêu, cũng không ai có thể giữ được mạng.
Võ Chiếu hồi phục sự ung dung, tiếp đó thản nhiên cất bước.
Da đầu Long Ưng run lên, tiếp tục đuổi theo phía sau Nữ Đế. Bà ta đã nổi giận, tốc độ nhìn chậm nhưng thực sự quá nhanh.
Điện đồng sáng lạn ánh kim xuất hiện đằng trước mặt, tựa như được khảm vào trong màn đêm tráng lệ. Võ Chiếu đặt chân lên quảng trường được vây bằng những cột đá trắng có chạm trổ chung quanh, rồi dừng lại cách bức tượng Văn Thù bồ tát cưỡi sư tử lông màu kim ở giữa quảng trường chừng năm thước. Hai bên trái phải Văn Thù bồ tát có tượng của Dược Sư và Thích Già.
Có năm trăm la hán bằng vàng bằng đồng chia đều đứng ở bốn phía của quảng trường.
Võ Chiếu nói với Long Ưng đang đứng phía sau bà:
- Bảy mươi lăm năm trước, Tống Khuyết và Ninh Đạo Kỳ đã quyết chiến ở nơi đây, kết quả là lưỡng bại câu thương, thiên hạ cũng vì thế mà thay đổi vận mệnh.
Tiếp đó nhẹ nhàng nói:
- Pháp Minh, ngươi lăn ra đây cho trẫm.
Khắp thiền viện không có lấy một ánh đèn, chỉ có tiếng hít thở trầm trọng của hàng ngàn người bên trong bóng tối. Một bóng người xuất hiện ở phía xa quảng trường, một khắc sau đã đến gần, rồi dừng lại ở ngoài một trượng, chắp tay cúi người:
- Tiểu tăng Pháp Minh tham kiến Thánh thượng.
Cuối cùng Long Ưng đã đối mặt với Tăng vương Pháp Minh được coi là cao thủ phật môn đệ nhất ngoài Từ Hàng tĩnh trai này. Kẻ này còn cao hơn mình chừng nửa tấc, bất kể dung mạo hay hình thể cũng đều khiến người ta cho rằng hoàn mỹ không tỳ vết. Đường nét trên khuôn mặt y anh tuấn cứng cáp như được điêu khắc một cách tinh xảo từ cẩm thạch, lại sáng rực tựa như một cao tăng hữu đạo có ánh Phật quang chiếu lên. Thần thái y thong dong như nhìn thấu được bản chất hư ảo của thế gian này. Trên người y mặc tăng y màu nâu sẫm cùng áo cộc tay mỏng màu vàng, hai mắt ánh lên vẻ trầm tĩnh, trong sáng như gương, nhìn vào có cảm tưởng “ai cũng là hoàn mỹ”. Những điều đó khiến y có một loại khí chất phi phàm không hiểu nổi, cũng khiến y tràn ngập một thứ năng lực kỳ lạ vô cùng.
Long Ưng hoàn toàn không nắm bắt được hư thật của y, bèn vận ma công phong bế mình lại, khiến người khác không thể dò xét.
Ngọc dung của Võ Chiếu tĩnh như nước lặng, thản nhiên nói:
- Lệnh cho toàn bộ đồ tử đồ tôn của ngươi thối lui đến sau chùa.
Pháp Minh nói một tiếng “Tuân chỉ”, rồi phát ra mệnh lệnh.
Cho đến lúc này, Pháp Minh vẫn không hề nhìn đến Long Ưng, dường như coi hắn không tồn tại, tỏ thái độ khinh miệt đối với hắn.
Võ Chiếu nói:
- Trẫm đã nhịn ngươi hết lần này đến lần khác, nhưng ngươi cứ làm sai hết lần này đến lần sau. Đây là lần cuối cùng trẫm cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn có hành vi vượt quy định, trẫm sẽ tự tay lấy mệnh.
Pháp Minh chắp tay niệm Phật, nhún nhường nói:
- Xin sư tỷ bớt giận, chuyện công chúa, Pháp Minh đúng thực có lỗi với sư tỷ, nhưng...
Võ Chiếu lạnh lùng nói:
- Ngậm miệng lại cho trẫm, lần này trẫm đến không phải để nghe ngươi nói nhăng nói cuội. Nếu không niệm tình đồng môn, lại thêm lời sư tôn căn dặn phải chiếu cố ngươi, thì Minh Không ta đêm nay đã san bằng Tịnh Niệm thiền viện rồi. Đừng cho rằng ngươi có thể lánh nạn nơi khác được, thiên hạ tuy lớn nhưng trẫm vẫn có thể khiến ngươi không chỗ dung thân.
Pháp Minh than thở:
- Chuyện Pháp Minh đã làm đều là theo lệnh của ân sư khi xưa, mục đích đều hướng đến đại địch Từ Hàng tĩnh trai của chúng ta cả. Bao gồm cả chuyện khiến sư tỷ tức giận đêm nay, nào ngờ không được sư tỷ thông cảm cho. Thật không biết phải làm sao.
Võ Chiếu thản nhiên nói:
- Trẫm không có thời gian mà nghe ngươi nói xằng nói bậy nữa. Trước khi mặt trời mọc, ngươi phải đưa toàn bộ số cung tiễn binh khí giấu trong thiền viện đến trên quảng trường này, sau đó người của trẫm sẽ lục soát khắp thiền viện, nếu phát hiện có binh khí khác thì không ai còn sống bước ra khỏi thiền viện cả.
Thần sắc Pháp Minh vẫn không thay đổi, y chỉ nói đơn giản:
- Pháp Minh lĩnh chỉ.
Thanh âm Võ Chiếu dịu lại:
- Trẫm vẫn giữ lại phong hào Tăng vương của ngươi, đây là khai ân đặc biệt rồi, hy vọng ngươi tự thu xếp ổn thỏa, quý trọng cơ hội cuối cùng này.
Dứt lời bèn phất tay áo mà đi.
Về đến Thượng Dương cung, trời vẫn chưa sáng.
Long Ưng mượn khoái mã của Phi Kỵ ngự vệ, thúc thẳng đến Đào Quang viên, được truyền báo xong thì đến Lâm Hà hiên, ngồi vào một bên của chiếc bàn trên sân.
Thái Bình công chúa sưng đỏ cả mi mắt, nằm nghiêng trên ghế dựa, thân còn đắp chăn bông mỏng, không cần phải đoán cũng biết nàng không những đã khóc một trận, mà từ hôm qua đến nay còn chưa hề chợp mắt. Long Ưng bước vào, nàng không hề nhúc nhích hay cử động gì cả, không hề hé môi, bộ dáng thờ ơ như đang hờn dỗi.
Bọn cung nga biết chuyện cùng rời đi, Long Ưng chờ họ đi xong thì duỗi lưng, nói:
- Công chúa đã thua!
Thái Bình công chúa nhếch đôi môi thơm, giữ vững ý định không nói chuyện.
Long Ưng nói tự nhiên như đang bàn việc nhà:
- Nhớ lúc trước từng cược với công chúa rằng sẽ có một ngày công chúa rơi lệ tình vì ông đây, công chúa bảo bà chờ ngày ấy. Ha! Nào biết bây giờ công chúa đã khóc đến mức mí mắt sưng lên. Ha ha! Khoái thật đấy!
Thái Bình công chúa ngồi thẳng người lên, nhìn hắn mắng to:
- Ta thích khóc thì ta khóc, liên quan cái rắm đến Long Ưng ngươi, tự cao!
Long Ưng cười hì hì, nói:
- Cái này gọi là giương Đông kích Tây, đêm qua công chúa đã khóc vì ai thì trong lòng tự biết rõ. Thêm nữa, đêm qua, sau khi ngươi rời Phương Liệt viện, có hơn mười cặp mắt chứng kiến ngươi đẫm lệ chạy ra ngoài, nhân chứng vật chứng đều đủ, ngươi phủ nhận làm sao được.
Thái Bình công chúa tức giận nói:
- Đó không phải là lệ tình, mà là nước mắt do tức quá mà ra, ngươi đã không nể tình vũ nhục ta đến như thế! Lời bổn điện đã nói ra khỏi miệng tuyệt đối sẽ không thu hồi. Đêm qua ta đã chặt đứt quan hệ với ngươi, nếu bây giờ ngươi muốn cưỡng bức ta, bổn điện tuyệt không phản kháng, nhưng ngươi đừng mong ta sẽ hưởng ứng.
Long Ưng đột ngột cười nói:
- Đã chặt đứt quan hệ rồi mà vẫn muốn dụ dỗ ông, nói rõ rằng ông muốn làm gì thì làm, cái này là chặt đứt quan hệ con mẹ gì chứ?
Thái Bình công chúa phì cười, rồi cười nắc nẻ lên, khôi phục lại bản chất phóng đãng quyến rũ, nàng dịu giọng:
- Bản lĩnh dỗ người khác của ngươi chỉ đáng cửu lưu, mà bản lĩnh mắng người của ngươi thật đúng là hạng nhất. Người ta đã nhận thua đầu hàng ngươi trước mặt mọi người, ngươi vẫn không giữ chút mặt mũi cho người ta. Có điều cũng may mắn rằng ta bị ngươi mắng bỏ chạy, trên đường về cung dụng tâm quan sát mới phát hiện có tình huống khác thường. Bởi vậy tuy ngươi mắng ta là chuyện sai nghiêm trọng, nhưng vô tình vẫn làm đúng được một điều.
Long Ưng cười nói:
- Vì thế công chúa của ta mới lần đầu tiên trong đời suy xét lại, hiểu được những lời vàng ngọc của ông đây, rồi biết sai mà sửa, đã vì ông đây mà...
Thái Bình công chúa ngắt ngang hắn:
- Lại tự tưởng mình giỏi đấy! Bổn điện nào có rảnh rỗi mà dốc sức vì tên tiểu tử chết tiệt tiểu tử thối nhà ngươi, ngươi bị người ta xử lý là tốt nhất, mọi chuyện sẽ êm xuôi, sau này bổn điện sẽ không bị ai sỉ nhục nữa, chuyện bổn điện làm là vì chính mình, ngươi hiểu chưa? Tiểu tử chết tiệt tiểu tử thối.
Long Ưng rất ngạc nhiên, nói:
- Nhưng hành vi của ngươi lại mang đến hậu quả là ta được lợi, đúng không?
Thái Bình công chúa nói ác liệt:
- Ai được lợi thì bổn điện quản không nổi, nhưng tên Pháp Minh vô liêm sỉ kia lừa bổn điện nói ra thân phận lai lịch của ngươi, sau đó bán đứng bổn điện, rồi còn ám sát ngươi, đương nhiên bổn điện phải bán đứng hắn chứ. Việc này gọi là báo thù, ngươi hiểu chưa? Tiểu tử chết tiệt tiểu tử thối.