Ngõa Thông nói:
- Khoảng hơn 800 người.
Mịch Nan Thiên mừng rỡ nói:
- Thế là đủ rồi.
Rồi lại hỏi Long Ưng:
- Có cảm nhận được Tông Mật Trí không?
Long Ưng vừa điều tức vận khí để phục hồi thể lực do vừa dùng hết tốc lực chạy tới đây, vừa thở dài nói:
- Tên tiểu tử này đúng là không đơn giản, theo như ta đoán, hắn đã hóa giải được tám chín phần ma khí của ta. Mẹ kiếp!
Nguyệt Linh bình thản nói:
- Hắn vẫn đang trên đường tới đây, tạm thời không cần lo lắng về hắn.
Long Ưng ngạc nhiên:
- Công chúa có thể cảm nhận được hắn sao? Như vậy lẽ nào hắn cũng có thể cảm nhận được công chúa?
Nguyệt Linh nhún vai, nói:
- Có lẽ hắn không có khả năng này, sở dĩ ta có thể cảm nhận được hắn trong khoảng cách gần đều là do ta có thể cảm nhận được lực lượng tà linh nhập thể của hắn. Lực lượng tà linh ngày càng cường đại rồi.
Long Ưng chỉ về phía một dãy đồi nhỏ cách phía đông khu doanh trại khoảng nửa dặm, nói:
- Lần này chúng ta sẽ dùng “không thành kế”, giết lũ cướp Hạ Lan thì dễ, nhưng giết Tông Mật Trí thì khó vô cùng, bắt buộc phải có bẫy khiến hắn không thể chạy trốn được thì mới có thể thành công. Nhưng nếu Tông Mật Trí mà phát hiện ra lũ cướp Hạ Lan, tấn công đúng lúc lũ cướp này tập kích chúng ta thì chúng ta có thể đẩy lui hắn đã là thành công rồi.
Phong Quá Đình đau đầu nói:
- Muốn giết hắn có lẽ làm được, nhưng muốn đánh trúng tà linh của hắn, khiến hồn phách và thể xác hắn cũng bị phá hủy, khắp thiên hạ có lẽ chỉ có Ưng gia có bản lĩnh này.
Long Ưng nói:
- Bởi vậy chúng ta không thể chủ quan khinh địch, nhất định phải bình tĩnh ứng phó với tình hình hiện tại. Trước khi mặt trời lên, chúng ta dựa vào địa thế rừng núi lẻn vào trong doanh trại, đưa người già phụ nữ trẻ em trốn vào trong khu đồi núi, sau đó để Mịch huynh, công chúa và Đình ca của nàng ấy bảo vệ Ngụy Tử Kỳ, như vậy ta mới không còn phải lo lắng gì nữa, có thể an tâm phối hợp cùng huynh đệ của Bạch tộc giết lũ cướp này. Trước tiên chặt một cánh tay của Thoán Ban, rồi sau này sẽ tính sổ với hắn. Hiện nay việc nguy cấp trước mắt là phải đưa người trong bộ tộc của Ngõa Thông huynh rời khỏi vùng nguy hiểm, quay trở về vùng bình nguyên Nhĩ Tây yên ả.
Long Ưng thấy Nguyệt Linh không phản đối gì, cười hì hì nói với nàng:
- Công chúa và Đình ca của nàng ấy, ha ha! Nói cũng thuận miệng đấy.
Nguyệt Linh nhún nhún vai, ra vẻ không thèm so đo với hắn.
Long Ưng thấy nàng không phản ứng gì, lại nghĩ ra kế khác, nói:
- Bất luận là Đan Nhiễm đại quỷ chủ hay là Tông Mật Trí đều không cần che giấu khuôn mặt thật, tại sao dung mạo của công chúa lại là một bí mật chứ nhỉ?
Mịch Nan Thiên cũng góp lời:
- Đương nhiên là vì dung mạo của công chúa khiến hoa nhường nguyệt thẹn, sợ nam nhân nhìn thấy sẽ phát điên, bởi vậy nên để tránh phiền phức không đáng có mới che dung nhan của mình đi.
Nguyệt Linh bình thản nói:
- Nói thẳng cho các ngươi biết, ngay cả ta cũng không biết tại sao phải làm vậy, chỉ biết di mệnh của sư phụ là như vậy, không thể không chấp hành.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Long Ưng kêu lên thất thanh:
- Sư phụ nàng có nói, lúc nào mới không phải làm vậy nữa không?
Nguyệt Linh vẫn bình thản nói, như thể đang nói tới chuyện không hề liên quan tới mình:
- Khi ta không còn là đại quỷ chủ, di mệnh của sư phụ sẽ không còn bất cứ hiệu lực gì nữa.
Phong Quá Đình chậc lưỡi nói:
- Vậy chẳng phải ta sẽ vĩnh viễn không được nhìn diện mạo thật của công chúa sao?
Nguyệt Linh đối xử với Phong Quá Đình quả nhiên không giống những người khác, dịu dàng nói:
- Nếu ngươi phá bỏ lời nguyền quỷ chủ của ta, ta còn là quỷ chủ nữa sao?
Long Ưng hớn hở nói:
- Công chúa đã thân thiện với chúng ta hơn nhiều rồi.
Nguyệt Linh không trả lời mà hỏi lại:
- Các ngươi biết vị trí huyệt mộ của Đan Nhiễm đại quỷ chủ chứ?
Long Ưng ngạc nhiên nói:
- Sao công chúa lại đoán vậy?
Nguyệt Linh bình thản nói:
- Bởi vì Đình ca đã từng nói, nếu không biết tung tích của Tông Mật Trí, hắn biết phải tìm Tông Mật Trí ở đâu. Nơi đó hiển nhiên là huyệt mộ của Đan Nhiễm đại quỷ chủ. Đúng không nào?
Phong Quá Đình nói:
- Công chúa thật thông minh.
Trong số năm người ở đây, ngoài Ngõa Thông nghe mà không hiểu gì cả thì những người khác trong lòng đều hiểu rõ.
Bề ngoài, do thất bại ở Phong Thành, quỷ tôn Tông Mật Trí đã bị mất hết uy danh, mất đi quyền lực khống chế đối với Mông Tây Chiếu và Việt Tích Chiếu, nhưng trên thực tế, hắn vẫn chưa hoàn toàn thất bại thảm hại, chỉ cần giết được Long Ưng là hắn có thể khôi phục uy danh như trước, nếu không cũng có thể đợi đám người Long Ưng rời đi, dựa vào tà công tà pháp danh chấn Nam Chiếu của hắn để hô phong hoán vũ, báo thù Mông Xá Chiếu và Thi Lãng Chiếu. Để đạt được mục đích đó, nhiệm vụ quan trọng nhất là phải giải trừ lời nguyền của Đan Nhiễm đại quỷ chủ đối với hắn, mà muốn như vậy thì trước hết phải tìm được hài cốt của Mi Nguyệt, khiến cho tà linh trở nên cường đại, giúp cho Tông Mật Trí biến thành ác ma bất tử. Chuyện này vô cùng huyền diệu, vượt ra ngoài khả năng lý giải của tất cả mọi người, nhưng ở vùng vu thuật thịnh hành như vùng Nam Chiếu này thì lại là một thực tế không thể chối cãi.
Sự thực chính là như vậy, không gì có thể chối bỏ được.
Mịch Nan Thiên hỏi:
- Nếu như Tông Mật Trí không thể từ chỗ Ngụy Tử Kỳ tra ra được vị trí huyệt mộ của Đan Nhiễm thì còn có cách nào khác không?
Nguyệt Linh nói:
- Nếu vậy hắn sẽ phải đi tìm trên từng tấc đất của vùng Nhĩ Tây.
Long Ưng nói:
- Có khả năng tìm thấy không?
Nguyệt Linh nói:
- Chỉ cần ở Nhĩ Tây, sớm muộn hắn sẽ thành công.
Sắc mặt Long Ưng và Phong Quá Đình lập tức biến sắc.
Nguyệt Linh thở dài, nói:
- Quả nhiên là ở Nhĩ Tây, và các ngươi cũng biết được vị trí huyệt mộ của Đan Nhiễm đại quỷ chủ. Rốt cuộc các ngươi có quan hệ thế nào với Đan Nhiễm đại quỷ chủ?
Phong Quá Đình nói:
- Trời sắp sáng rồi! Chúng ta vào trong doanh trại nói chuyện.
Rồi liền dẫn mọi người xuống núi.