Long Ưng cũng không trở về viện Cam Thang ngay mà tới Giám phủ tìm Bàn công công. Chỉ có một mình, Bàn công công đang ngồi ngẩn người ở ngôi đình trong vườn.
Ngối xuống đối diện với Bàn công công, Long Ưng nói:
- Không cần phải đi điều tra, chính xác giữa Yến Phi và Mộ Dung Thùy chỉ một chiêu phân thắng bại. Mộ Dung Thùy không chỉ bị đánh quay cuồng tới mười vòng mà cây thương nổi danh của y cũng chỉ còn một nửa.
Bàn công công nói:
- Ai nói với ngươi?
Long Ưng thích thú kể lại những điều Võ Chiếu nói. Bàn công công nghe xong liền nói:
- Ngươi là người thứ hai khiến cho nàng thay đổi. Người thứ nhất chính là sư phụ của nàng. Từ sau khi có được Chủng ma đại pháp, nàng từ từ chuyển hướng nghiên cứu đại pháp, không còn sự chấp nhất đối với triều chính. Chuyện Võ Tam Tư, ngươi nghĩ công công ra tay mà không suy nghĩ hay sao? Tất nhiên là không, ta chỉ nhằm đúng thời cơ rồi đánh.
Long Ưng nói:
- Sao công công biết bà ấy nghiên cứu đại pháp?
Bàn công công trả lời:
- Trước khi ngươi về chừng mười ngày, một buổi tối, bà ấy cho đòi ta tới cung Thượng Dương, hỏi một vấn đề mà ngươi không thể nào đoán được.
Long Ưng lắc đầu tỏ vẻ không đoán ra.
Bàn công công nói:
- Nàng hỏi ta vì sao Tà Đế không hề quay đầu lại nhưng vẫn đoán được kích thước và trọng lượng thanh kiếm của Ngưng Diễm?
Long Ưng và lão nhìn nhau mà không nói được câu nào.
Bàn công công hỏi:
- Ngươi có câu trả lời không?
Long Ưng run người nói:
- Ngay cả chính bản thân ta còn không biết thì bà ấy làm sao hiểu được?
Bàn công công nói:
- Nàng đã nói đó là một thứ rất ly kỳ, cũng là một thứ suy nghĩ mà công công mới nghe thấy lần đầu.
Long Ưng cảm thấy rất hiếu kỳ những đồng thời cũng cảm thấy ớn lạnh, thở dài:
- Thỉnh công công nói, ngài cứ lấp lửng làm cho ta điên mất.
Bàn công công nói:
- Nàng nói vạn vật trong trời đất, từ kiếm của Ngưng Diễm cho tới từng ngọn cây cọng cỏ đều có một loại "dao động". Chân khí của người luyện võ cũng là một thứ dao động, chân khí tiên thiên là một thứ dao động tinh vi và cao cấp hơn, nó còn có thể kết hợp với tinh thần của con người. Mà ma chủng lại vượt qua dao động sinh tử mà con người không thể biết được.
Long Ưng nói:
- Sinh mệnh là một loại hình thức dao động thì ta có thể hiểu nhưng vật chết làm sao cũng dao động?
Bàn công công nói:
- Cái này ngươi phải tự hỏi mình, ngươi cùng với nàng ta xem một quyển sách, vì sao nàng ta phát hiện ra điều đó.
Long Ưng cười khổ:
- Công công quên mất rằng trong lịch sử Thánh môn, nàng là người đầu tiên... xem toàn bộ bí điển của hai phái sáu đạo.
Bàn công công cau mày, nói:
- Ngươi là người từng trải, nàng cũng không có chuyện chưa trải qua sinh tử mà luyện thành đại pháp không?
Long Ưng nói:
- Người khác thì có thể khẳng định là không nhưng đối với bà ấy thì không dám. Bà ấy còn nói gì khác không?
Bàn công công nói:
- Công pháp quan sát dao động của vạt vật khiến cho rung động, đối với cơ sở đó, hư không cũng có thể dao động, khiến cho "Phá Toái hư không" được hợp lý. Sự phân biệt giữa con người và thần linh cũng chỉ từ dao động. Mà người có ma chủng có thể phát hiện ra những dao động khác nhau, nên ngươi không cần dùng mắt vẫn có thể nói ra được kích thước, trọng lượng thanh kiếm của Ngưng Diễm.
Long Ưng hít một hơi thật sâu, nói:
- Ông trời ơi! Chắc chắn công công đã có sự tìm hiểu đối với điều này.
Bàn công công nói:
- Trước kia ta đã quay lưng lại đối với thế giới, không biết nên dối xử với thái độ nào. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cái cảm giác này rất mới, ta như hồi phục sự tự chủ. Có lẽ đối với con người, đối đãi bình thường chỉ là những sự vật, phải có một cái đích mới có ý nghĩa. Chẳng hạn như công công nhìn ngươi, trong lòng sẽ nghĩ kiếp trước tên tiểu tử này thế nào mà lại háo sắc như vậy? Ha ha!
Long Ưng biết lão đang đùa mình liền cười nói:
- Đời trước thế nào không quan trọng, tiếp theo thế nào mới đáng quan tâm.
Bàn công công tức giận nói:
- Ngươi định đe dọa công công sao?
Long Ưng nói:
- Chỉ nhắc nhở công công mà thôi. Ta chẳng biết tích đức có tác dụng không nhưng tốt nhất là cứ sống cho thoải mái.
Hai người nói chuyện phiếm thêm mấy công, Long Ưng mới cáo từ rời đi.
Bước qua cửa Quan Phong, hắn gặp Lệnh Vũ, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Trời bắt đầu có tuyết bay lất phất. Sau khi rời khỏi Giám phủ, mây đen đã phủ kín bầu trời.
Lệnh Vũ nói:
- Các huynh đệ hy vọng được ôn chuyện với Ưng gia.
Long Ưng nhớ tới chủ tớ Tiểu ma nữ. Nếu có các nàng tham gia, chắc chắn sẽ làm cho đám huynh đệ rất hưng phấn, cũng có cơ hội cho mấy người Nhân Nhã gặp mặt các nàng. Hắn liền nói:
- Tạm thời quyết định chính ngọ ngày kia có được không?
Lệnh Vũ mừng rỡ, nói:
- Để chúng ta đặt phòng, đương nhiên là phải lộ tên Ưng gia.
Y chợt nói nhỏ:
- Sáng nay Thánh thượng hạ chỉ, điều động tả, hữu Võ lâm quân, Kiến An vương Võ Du Nghi được triệu về từ Trường An, nhậm chức đại tướng quân của tả Võ Lâm quân, trở thành người đứng đầu. Lý Trạm được thăng lên làm tả Võ Lâm tướng quân, giúp việc cho ngài.
Long Ưng nghĩ Võ Chiếu "say rượu cũng có sự tỉnh táo". Tuy rằng suy nghĩ chuyển về hướng Chủng ma đại pháp và tiên môn nhưng vẫn không quên củng cố thực lực của người họ Võ. Hắn liền nói:
- Hữu Võ Lâm quân có gì thay đổi?
Lệnh Vũ nói:
- Hữu Võ Lâm đại tướng quân vẫn là Lý Đa Tộ, nhưng phó thay bằng Dương Nguyên Diễm.
Long Ưng cười nói:
- Lão ca nói chuyện cẩn thận hơn trước kia, chỉ nói thật mà không bình luận. Phi kỵ ngự vệ thì sao?
Cấm quân chia ra thành tả, hữu Võ lâm quân, và Ngự Vệ. Lệnh Vũ là tướng trong Ngự vệ, cấp trên là Đại tướng quân Võ Thừa Xuyên.
Lệnh Vũ cười khổ, nói:
- Bây giờ không như trước được thoải mái tự tiện. Cho dù thế nào cũng phải nghĩ tới vợ con.
Nói xong y liền chuyển sang vấn đề khác:
- Tạm thời ngự vệ không có sự điều động, nhưng tới cuối năm chắc chắn sẽ có thay đổi. Người đứng đầu của chúng ta đã được Thánh thượng ban chuẩn cho nửa năm nữa sẽ cáo lão hồi hương.
Long Ưng kinh ngạc:
- Nghe giọng của ngươi thì vừa lo không biết ai sẽ thay thế Võ đại tướng, lại như hâm mộ đầu lĩnh được cáo lão hồi hương.
Lệnh Vũ thở dài:
- Ta cũng chịu sự ảnh hưởng. Có điều quan trường hiểm ác, hy vọng có thể thoát ly, dựa vào những gì tích góp mà làm ăn bình thường. Nhưng nếu chức vị không thay đổi, muốn không làm quan lại càng khó, không cẩn thận thì đại họa ngập đầu.
Long Ưng vui vẻ nói:
- Đừng có bi quan như vậy. Về mặt này ta sẽ nghĩ cách cho ngươi, không chừng ngày mai lại có tin tốt.
Lệnh Vũ mừng rỡ cảm tạ.
Tiếng cười nói của ba người Nhân Nhã vọng ra từ trong phòng khiến cho Long Ưng cảm thấy ấm áp. Với hắn, viện Cam Thang giống như một ốc đảo xinh đẹp, là cõi niết bàn ở Thần đô của hắn.
Vừa mới đặt chân vào nội viện, tiếng cười nói lập tức biến mất, ánh đèn cũng tắt. Trong phút chốc, Long Ưng sợ hãi, vội tiến vào cảnh giới Ma cực, tâm linh trở nên trong sáng.
Không thể như vậy.
Đột nhiên ốc đảo niết bàn lại hóa thành mảnh đất đáng sợ nhất trên đời, ba thiếu nữ chịu nguy hiểm.
Bất luận hoàng cung, hoàng thành đều được canh phòng nghiêm ngặt.
Cho dù là Hoa gian nữ thì năm đó cũng không thể vào cung ám sát Long Ưng. Cung Thượng Dương còn là cấm địa trong cấm địa, làm sao có ai lặng lẽ tới được viện Cam Thang mà hắn không hề cảm thấy nguy hiểm?
Sau khi nghe Bàn công công thuật lại lời giải thích của Nữ đế, hắn lại có thêm sự nhận thức đối với linh ứng của mình. Vạn vật trong trời đất nhìn bề ngoài thì không thể thấy được sự dao động của nó cũng giống như cảm xúc và tinh thần của con người là thứ mà năm giác quan không thể cảm nhận được. Năm giác quan chỉ phát hiện ra những điều trước mắt. Nhưng ma chủng lại nâng cao năm giác quan thêm một bậc và không biết điểm dừng của cái bậc đó là ở đâu. Nó có thể làm cho bản thân phát hiện bất cứ dao động khác thường ở xung quanh, kẻ địch ở xa mà cảm quan bình thường không làm được.
Nếu quả thật có kẻ địch, trong lòng có ác ý, khống chế ba thiếu nữ thì không thể giấu được ma chủng của hắn. Nhưng vào lúc này, hắn không thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương thì chỉ có một giải thích duy nhất là đối phương không có dao động tinh thần và cảm xúc, lại giấu được tinh khí, tránh sự cảm ứng của hắn.
Trong thiên hạ, người có thể tránh được linh ứng của hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nghĩ tới đây, hắn liền hiểu ra.
Trong nháy mắt, hắn tiến vào trong bóng đêm. Đồng thời hắn cảm thấy trên người có một thứ gì đó không phải như dòng khí mà là một thứ huyền diệu khó giải thích, giống như một con côn trùng bị dính trên mạng nhện đang giẫy dụa, so với Thiên ma tràng của Pháp Minh còn cao hơn một bậc.