Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 132: Q.4 - Chương 132: Chúng hương chi quốc (hạ).




Mẫn Huyền Thanh nhìn Đoan Mộc Lăng, rồi lại nhìn sang Long Ưng, cảm thấy giữa hai người này có mối quan hệ không bình thường, nên trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Long Ưng thầm nghĩ, hóa ra để có được hai vị tuyệt thế mỹ nhân khiến cho hắn mãn nhãn thế này cần phải trả giá... Hắn bèn nói:

- Giờ tiểu đệ phải đi gặp Pháp Minh, lão tiểu tử đó đang ở chùa nào?

Mẫn Huyền Thanh hơi ngớ ra, nàng ngạc nhiên nói:

- Chẳng phải ngươi và y ở hai thế khác nhau sao?

Đoan Mộc Lăng cũng không hiểu.

Long Ưng thầm nghĩ, Pháp Minh không những là kẻ địch của ta, mà còn là tình địch không đội trời chung nữa. Đương nhiên hắn không dám nói câu này ra, bèn mỉm cười đáp:

- Vậy thì phải xem là chuyện gì nữa. Giờ đây chúng ta đang nói tới việc chính trị giữa Phật, Đạo, triều đình Về mặt chính trị, tiểu đệ đã hiểu rằng không có kẻ thù mãi mãi, chỉ có lợi ích. Chuyện chính trị phải giải quyết bằng thủ đoạn chính trị, nếu có thể đánh nhau tay bo với Tịch Diêu mà giải quyết xong vấn đề, thì ta sẽ đi tìm Tịch Diêu để xử lý ngay. Ha ha!

Mẫn Huyền Thanh chau mày nói:

- Ngươi dựa vào đâu mà thuyết phục Pháp Minh chứ? Hơn nữa, trong tình hình bây giờ Pháp Minh có thể làm được gì?

Long Ưng thản nhiên nói:

- Bẩm báo đại nhân, tiểu đệ rất có khả năng là kẻ địch mà Pháp Minh tôn trọng nhất, đồng thời cũng là tri kỷ duy nhất của y. Còn về việc y có thể làm gì, thì phải để y tự nói với tiểu đệ rồi. Ha! Sướng thật!

Mẫn Huyền Thanh bĩu môi, rồi lườm hắn.

Lần này đến lượt Đoan Mộc Lăng cảm nhận được sự bất thường giữa họ, nàng lườm Long Ưng, nhưng vẫn cười với hắn và nói một cách ung dung:

- Long Ưng làm việc lúc nào cũng có bất ngờ, và càng thích giấu diếm hơn.

Long Ưng đứng dậy nói:

- Thời gian không nhiều nữa, ngày mai còn phải đến Phúc Tụ Lâu, vừa ngắm cầu Dược Mã, để ngẫm lại chuyện xưa và nay. Tiên Tử có tới không?

Đoan Mộc Lăng nói:

- Tiểu nữ tử phải ở cùng hai sư tỷ muội họ để đảm bảo rằng họ đi gặp đúng hẹn.

Mẫn Huyền Thanh cũng đứng dậy nói:

- Xe ngựa của Huyền Thanh đang đợi ngoài kia, để Huyền Thanh đưa Long huynh đi một đoạn, thế nào?

Long Ưng liếc về phía Đoan Mộc Lăng, khiến Tiên Tử xinh đẹp không biết nên cười hay nên giận, rồi hắn cùng Mẫn Huyền Thanh tạm biệt nàng.

Chiếc xe ngựa đi ra ngoài, Tuyết Nhi ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Hai người ngồi cạnh nhau trong xe ngựa, nhất thời không biết phải nói gì. Người đánh xe ngựa là một đạo trưởng, trông vô cùng đắc đạo.

Long Ưng dám khẳng định y là một cao thủ hiếm gặp trong Đạo môn, giả làm người đánh xe để bảo vệ Mẫn Huyền Thanh.

Cơ thể xinh đẹp của Mẫn Huyền Thanh sát lại, nàng khẽ cắn tai hắn, rồi nói:

- Ngươi và Đoan Mộc Lăng có quan hệ gì?

Long Ưng giơ tay vuốt ve bờ lưng trơn mượt của nàng, rồi thấp giọng cười nói:

- Hóa ra bên trong Mẫn đại gia của ta mặc áo bông, hèn gì không hề sợ lạnh.

Mẫn Huyền Thanh cắn tai hắn:

- Không được nói linh tinh. Người ta đã không tính sổ với ngươi về chuyện Tiểu Ma Nữ rồi, đâu có đạo lý dẫn theo một mỹ nhân đến Tây Đô tìm người ta chứ? Hãy nói thực cho Huyền Thanh.

Long Ưng thầm nghĩ, nữ quan phong lưu là người biết cách chơi các trò chơi tình yêu nhất, với phong cách làm việc thoải mái của nàng làm sao lại có thể phát ghen chứ? Tay còn lại của hắn bắt đầu hoạt động thất lễ trên các đường cong cơ thể nàng, để nàng phân tâm, rồi nói:

- Tiên tâm khó đoán, có lẽ người ta phải hỏi nàng ấy mới biết được.

Mẫn Huyền Thanh nắm lấy bàn tay đang thất lễ của hắn, rồi đặt lên đùi mình, nói:

- Đừng làm bừa, bị người khác biết đấy.

Long Ưng nói:

- Y là ai?

Mẫn Huyền Thanh nói:

- Thủ Nhất đạo trưởng là đệ nhất cao thủ ở “Lục Nhâm Giáo”, được cử đến để bảo vệ ta. Cái chết của Vô Cấu Tử khiến cho cả Đạo môn phải sợ. Ai mà nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện này chứ?

Long Ưng vuốt ve đùi nàng, nói:

- Huyền Thanh biết ai giết Vô Cấu Tử không?

Mẫn Huyền Thanh nói với thái độ không tốt:

- Đoan Mộc Lăng đã nói cho ta những dự đoán của ngươi, nhưng thật khó tin. Có lẽ Tịch Diêu không có bản lĩnh giết Vô Cấu Tử chỉ trong vòng ba chiêu, có người giúp cũng không được. Rốt cuộc ngươi có nói không?

Long Ưng hôn nhẹ nhàng lên môi nàng, rồi chơi xỏ:

- Nói gì cơ?

Mẫn Huyền Thanh trừng mắt với hắn.

Long Ưng dịu dàng nói:

- Quan hệ giữa tiểu đệ và Đoan Mộc Lăng, kém hơn một chút so với quan hệ với Mẫn đại gia.

Mẫn Huyền Thanh nói một cách khó tin:

- Sao lại thế được? Truyền nhân của Từ Hàng Tĩnh Trai làm sao lại có tình cảm với đàn ông chứ? Rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?

Câu hỏi này của Mẫn Huyền Thanh cho thấy nàng hiểu rất rõ về tình trạng của Phật và Đạo. Từ khi Địa Ni lập Từ Hàng Tĩnh Trai tại Đông Hán, liên tục có đệ tử nhập thế tu hành, ngoài Bích Tú Tâm, chưa từng có đệ tử nào yêu. Chuyện tình của Sư Phi Huyên và Từ Tử Lăng cũng chỉ là yêu ở mức bình thường. Có mà như không. Nếu Đoan Mộc Lăng thực sự yêu Long Ưng, vậy thì được coi như đã đi theo bước chân của Bích Tú Tâm.

Long Ưng cợt nhả nói:

- Tình duyên là do trời định, con người làm sao có thể kháng cự được. Ha! Giống như tiểu đệ và Mẫn đại nhân vậy, củi khô gặp lửa lớn. Vừa chạm vào là đã cháy lớn rồi, chỉ chưa đến mức mất hồn thật thôi.

Mẫn Huyền Thanh không ngăn bàn tay của hắn trên đùi mình nữa, mà đặt tay lên ngực hắn, điềm đạm nói:

- Tiểu tử giỏi lắm! Huyền Thanh cho ngươi cơ hội cuối cùng.

Long Ưng ghé đến bên tai nàng nói:

- Tiểu đệ chính là người thứ hai luyện thành “Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp” trong lịch sử Ma môn, vì vậy Mẫn đại gia không thể khống chế được tình cảm với tiểu đệ. Đó là do sự dẫn dắt của ma chủng. Giờ đây nàng để mặc tiểu đệ muốn làm gì thì làm, và càng làm càn càng tốt. Có thích không?

Mẫn Huyền Thanh coi như hắn đang sờ một người khác vậy. Sắc mặt nàng lạnh lùng bình tĩnh, buông cánh tay trên ngực hắn ra, sờ lên mặt hắn rồi dịu dàng nói:

- Tiên thai ma chủng, hèn gì Tĩnh Trai Tiên Tử không thể thoát khỏi bàn tay ngươi, nhưng Thánh thượng làm sao có thể để ngươi sống chứ? Mà lại còn ân sủng hơn nữa. Bà ấy cũng giống Huyền Thanh sao? Ta có nằm mơ cũng chẳng ngờ được rằng không những Ma môn có người kế tục, mà người đó lại là Tà Đế Ma môn đáng sợ nhất nữa.

Long Ưng nói:

- Nhân quả trong việc này rất phức tạp, có thể để sau này rồi nói không? Ha! Tiểu đệ muốn hưởng thụ sự mềm mại thơm tho của đôi môi Huyền Thanh.

Tay Mẫn Huyền Thanh quàng vào cổ hắn, rồi thở dài:

- Ngươi là tên Tà Đế giỏi dụ dỗ gái nhà lành nhất.

Rồi nàng hôn, thỏa ước mơ của hắn.

Con đường bên ngoài xe đen kịt, chỉ có tiếng xe ngựa lọc cọc của họ vang lên.

Long Ưng rời khỏi đôi môi của nữ quan phong lưu, nói:

- Mẫn đại gia xúc động rồi!

Mẫn Huyền Thanh cố gắng mở mắt ra, hoàn toàn mất đi sức kháng cự với đôi tay hắn, nàng thấp giọng nói âu yếm:

- Tiền bối Ma môn đầu tiên luyện thành ma chủng là ai?

Long Ưng trả lời thật thà:

- Chính là “Tà Đế” Hướng Vũ Điền.

Mẫn Huyền Thanh ngồi thẳng dậy, rung động nói:

- Hèn gì từ trước đến nay Hướng Vũ Điền đánh đâu thắng đó. Đại tông sư Ninh Đạo Kỳ của chúng ta từng nói rằng, nếu như Hướng Vũ Điền làm việc ác, thì thiên hạ sẽ không còn thế này nữa. Long Ưng à! Huyền Thanh yêu ngươi quá rồi!

Long Ưng cười nói:

- Rốt cuộc là nàng yêu tiểu đệ hay là yêu Tà Đế?

Mẫn Huyền Thanh cười quyến rũ nói:

- Có gì khác nhau sao? Ta không thể kiềm chế được tình cảm với Tà Đế ngươi, rất giống như cảm giác khuất phục đầu hàng vậy, Huyền Thanh rất thích cảm giác không hề bó buộc cấm đoán này. Ừm! Hiến tặng toàn bộ cơ thể cho nhân vật lợi hại đứng đầu của phái đối địch, nhất định sẽ có một cảm giác khác, không biết Bích Tú Tâm lúc đó có cảm giác giống như thế này không?

Long Ưng cảm thấy nàng ngày càng run mạnh mẽ hơn dưới sự kích thích của bàn tay mình, hắn vội dừng động tác lại, ôm nàng vào lòng rồi nói:

- Tiểu đệ có thể đảm bảo rằng Mẫn đại nhân không hề có cảm giác bị lưu lạc, bởi lẽ tiểu đệ sẽ hợp nhất Phòng Trung Thuật của ngự nữ và Song Tu pháp của Đạo môn chính tông.

Sau đó hắn nói:

- Tình yêu nam nữ trên nhân gian này, xuất phát từ nhục dục, và kết thúc bằng cách thỏa mãn nhục dục, giống như lửa bùng lên rồi tắt vậy, lại giống như giấc mộng xuân không để lại dấu vết gì. Nhưng tình yêu không nên chỉ như vậy, nó rộng lớn như tâm hồn chúng ta, không có giới hạn. Khi nam nữ ở gần nhau, thứ họ cho đi không chỉ là nhục thể, mà còn là sinh mệnh, mơ ước, tình cảm và hồi ức của chúng ta, khiến sự kết hợp của nhục thể trở nên hoàn mỹ.

Khi nói những điều này, hắn chợt nghĩ tới cảm giác tuyệt vời khi ma chủng và nữ đan kết hợp.

Mẫn Huyền Thanh nắm chặt vào vai hắn, Long Ưng cũng ôm chặt lấy nàng. Tình cảm mãnh liệt dâng trào đã khiến nữ quan xinh đẹp xúc động. Long Ưng cảm thấy sự hạnh phúc và thâm trầm từ phản ứng của nàng, và nó cũng kèm theo cả một sự sợ hãi về thứ gì đó nàng chưa biết rõ.

Mẫn Huyền Thanh thở gấp nói:

- Huyền Thanh thực sự rất xúc động, đêm nay ngươi phải ở cùng người ta.

Sau khi trải qua lãng mạn, Long Ưng lại trở về hiện thực. Hắn thầm nghĩ hai đêm liền không ở cùng Tiểu Ma Nữ, sẽ có hậu quả gì? Hắn đành nói:

- Phải xem tình hình phát triển thế nào đã.

Mẫn Huyền Thanh lắc đầu nói:

- Huyền Thanh mặc kệ, đêm nay dù thế nào ngươi cũng phải ở cùng người ta.

Mẫn Huyền Thanh giận dỗi khiến cho Long Ưng nhớ tới Nhân Nhã, lòng hắn mềm nhũn, nói:

- Tiểu đệ cố giành thời gian đến gặp Mẫn đại gia.

Mẫn Thanh Huyền áp mặt vào bờ ngực rắn chắc của hắn, mà nói một cách say mê:

- Từ lần đầu tiên gặp ngươi, Huyền Thanh đã cảm nhận được khí trường kỳ lạ của ngươi, đó mới là sự mê hoặc lớn nhất đối với Huyền Thanh. Nó thật tự nhiên và thân thiết khiến Huyền Thanh cảm thấy hiểu được ngươi. Từ thời khắc đó, khi không gặp được ngươi, Huyền Thanh sẽ có cảm giác cô độc. Đó là sự trống vắng khiến người ta muốn nghẹt thở. Thế là Huyền Thanh biết rằng mình đã gặp phải cửa ải khó nhất trong tu chân. Ưng lang à! Cửa tình khó qua!

Long Ưng cười nói:

- Huyền Thanh sai rồi, đạo này của tiểu đệ không phải là cửa tình, mà là thuyền ma, có thể trợ giúp Huyền Thanh đến bờ bên kia của tiên gia. Huyền Thanh không phải là người dám yêu dám hận sao? Ta muốn nàng toàn tâm toàn ý yêu ta, quên hết những thứ khác. Nghĩ tới việc đêm nay có thể hưởng thụ hết mình cùng Huyền Thanh, xe ngựa như biến thành xe tiên vậy.

Mẫn Huyền Thanh vui vẻ nói:

- Những lời nói tình ái của lang quân là rung động lòng người nhất.

Xe ngựa dừng lại.

Tiếng của Thủ Nhất đạo trưởng vang lên:

- Bẩm báo Ưng gia và Thiên Nữ, đã tới chùa Đại Từ Ân.

Long Ưng ghé đến bên tai Mẫn Huyền Thanh nói:

- Còn hơn hai canh giờ nữa trời mới sáng! Mỹ nữ của ta.

Mẫn Huyền Thanh nhìn sang hắn rồi nói:

- Đạo huynh hãy gõ cửa cho Ưng gia, nói rằng Ưng gia muốn gặp Pháp Minh, chúng ta sẽ đợi Ưng gia ở quảng trường trong chùa.

Sau khi Thủ Nhất đi khỏi, hai người không kìm được lòng và bắt đầu thân mật, càng mãnh liệt, càng say đắm hơn bất kỳ lần nào trước đó.

Đến tận khi Thủ Nhất quay về, chiếc xe ngựa chuyển động, hai người mới ngồi ngay ngắn dậy, và đều có cảm giác vụng trộm thật thú vị.

Mẫn Huyền Thanh nũng nịu:

- Không cho phép tên khốn ngươi nói chuyện quá nửa canh giờ.

Long Ưng nói:

- Pháp Minh cũng chẳng có nhiều thời gian rảnh để tiếp tiểu đệ. Hì hì! Lần này Mẫn đại gia rõ ràng là dẫn sói vào nhà.

Mẫn Huyền Thanh cười ngọt:

- Mặc dù ta không đoán được quá khứ tương lai, nhưng ta đã biết mình không thoát được nụ hôn của sói rồi.

Nói đoạn nàng sửa sang lại y phục cho hắn.

Chiếc xe ngựa dừng lại.

Long Ưng hôn nàng, rồi đẩy cửa xuống xe. Tuyết Nhi chạy tới, để hắn ôm cổ thân thiết một lúc. Hai tự tăng đứng chắp tay một bên, không nói gì.

Long Ưng thầm nghĩ, tình yêu của hắn đối với Tuyết Nhi thật sự không kém hơn so với bất kỳ ai.

Tiếng nói mê hồn người của Tam Chân Diệu Tử vang lên đằng sau:

- Mời Ưng gia đi theo nô gia!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.