Chợt trong vương bảo vang lên tiếng hô rung trời: “Giết! Giết!”, Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình, Mịch Nan Thiên, Dạ Tê Dã và các chiến sĩ tộc Ưng xung phong đi đầu, hơn hai ngàn người sinh lực dồi dào như muốn tìm chỗ để giải phóng ra, khí thế bừng bừng, từ cửa bảo xuôi theo đường dốc đánh xuống.
Chỉ còn lại bóng hình xinh đẹp của Nguyệt Linh như u linh dựa vào tường dưới ánh trăng, chăm chú ngắm nhìn chiến trường máu huyết vương vãi khắp nơi.
Tiếng kèn nổi lên, các lính địch được bố trí ở tầng thứ ba men theo đường dốc đi lên trợ giúp quân mình, nhưng đã chậm một bước, bị đám Vạn Nhận Vũ vừa kịp thời chạy tới ngăn lại. Chỉ cần Tĩnh Trung Nguyệt của Vạn Nhận Vũ và kiếm Thải Hồng của Phong Quá Đình cũng đủ làm bọn chúng không thể tiến lên được.
- OA...ÀNH! OA...ÀNH!
Long Ưng ném hai quả “Lưu tinh phi chùy” rời khỏi tay, nện trúng hai máy ném đá khiến chúng rơi xuống tầng dưới, lại thi triển kỹ năng bắn tung người đi, lao về phía Tông Mật Trí đang bị Dạ Tê Dã và Mịch Nan Thiên liên thủ vây công, không cách nào rảnh tay được.
Tà công của Tông Mật Trí hơn người, nếu để mặc y ra uy, sẽ không biết bao nhiều người phải nuốt hận dưới tay y, cho nên trước khi rời bảo tấn công, mọi người đã phân công Dạ Tê Dã và Mịch Nan Thiên cầm chân Tông Mật Trí.
Ở một nơi khói đen che mờ bóng trăng, đèn lửa tắt ngóm, người ngựa hai phe chém giết hỗn loạn, xe công thành xiêu vẹo nghiêng ngả, trên mặt đất lổn nhổn đất đá, gạch tan ngói vỡ, lộn xộn như cảnh tượng ngày tận thế như thế này, thì cho dù là bất cứ ai khác, cũng khó có thể phút chốc tìm được vị trí của Tông Mật Trí, ngay cả người có bản lĩnh cao cường như Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình cũng vậy, chỉ có một mình Long Ưng, do trước đó đã rót hai luồng ma khí vào người y, cho nên chẳng mất công mấy đã tìm ra y.
Ô đao chém xuống đầu.
Nếu đơn đả độc đấu, Tông Mật Trí còn không nắm chắc có thể thắng được Long Ưng, huống chi qua mấy lần giao phong, đều bị thiệt thòi trước Long Ưng, bây giờ còn đang bị hai đại cao thủ vây công, cho dù y có gan lớn bằng trời cũng không dám tiếp Ô đao của Long Ưng, y quát lên một tiếng, tay cầm trượng phóng người lên, bay ngang hai trượng, lao xuống phía dưới. Tuy nhiên đâu phải cứ muốn đi là đi, mặc dù y ngăn được một đao của Dạ Tê Dã, lại bị Mịch Nan Thiên chém một nhát trúng lưng, vết thương dài nửa xích, da đứt thịt rách. Nếu không có tà linh bảo vệ thân thể, nhất định đã bị chém xuyên qua ngực.
Quân địch không thể chống đỡ, lần lượt nhảy xuống tầng dưới, người có võ công cao cường, có thể đáp xuống đất bình yên, người võ công kém một chút, lập tức ngã gãy chân, nhưng dù sao cũng còn hơn là bị giết chết.
Long Ưng thấy quân đối phương trốn không thoát, bị phe mình áp sát tới đánh, không còn sức phản kích, bèn quát to:
- Đẩy tất cả máy bắn đá, xe công thành và tấm chắn lớn xuống tầng dưới đi.
Các chiến sĩ ầm ầm hưởng ứng.
Tiếng kèn nổi lên ở tầng dưới, ra lệnh cho quân địch đánh lên theo đường dốc rút lui xuống.
Một máy bắn đá bị lật nhào, rơi xuống tầng dưới, xe công thành bị đẩy xuống đường dốc, quân địch ở phía dưới rút lui trong hỗn loạn, nhằm tránh xa tầm bắn tên.
Xác người ngã khắp nơi trên mặt đất tầng thứ tư, không một tên địch nào sống sót, có thể thấy được sự khốc liệt của trận chiến.
Long Ưng tới bên cạnh Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình, cùng quan sát tình hình quân địch.
Bì La Các và Trạch Cương cũng tới bên cạnh Long Ưng, Bì La Các nói:
- Đây là một trận chiến chỉ nghiêng về một phía, thương vong bên ta chưa tới trăm người, nhưng quân địch chết hơn ngàn rưỡi!
Trạch Cương nói:
- Thế địch đã loạn, có nên thừa thắng xông lên không? Chỉ cần có thể lại chiếm được cầu đá, e là Tông Mật Trí sẽ không chịu thua?
Dạ Tê Dã nói:
- Quân địch lui mà không loạn, không phải là không đủ sức đánh một trận, đúng như công chúa Nguyệt Linh nói, tuyệt đối không thể coi thường Tông Mật Trí, có thể hắn đang bố trí cạm bẫy dụ chúng ta truy kích hắn.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Nếu sơn thành này không có địa thế đặc biệt, chúng ta không thể nào đạt được thành quả này. Nếu chúng ta đuổi giết đối phương, sẽ bị Tông Mật Trí lợi dụng tình thế, đánh chúng ta tan tành không còn một mảnh giáp.
Long Ưng cười nói:
- Cần gì phải hao tổn tâm trí như vậy? Tất cả mọi việc đều đã có đại quỷ chủ quyết định cho chúng ta.
Hắn quay người về phía Nguyệt Linh đang đứng dưới bóng tối của tường thành, ra hiệu xin chỉ thị.
Khi làn khói tan đi, thân hình xinh đẹp cao quý của Nguyệt Linh hiện ra, nàng đang hướng về phía bọn hắn ra hiệu rút về vương bảo.