Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 4: Q.3 - Chương 4: Cuộc chiến Tiên Ma (hạ) Nhân duyên khéo gặp (thượng).




Phương pháp chiến thắng cái chết hay nhất chính là không sợ nó dù chỉ một chút.

Long Ưng bắt chéo chân, ngồi trên một tảng đá, nhìn bóng tiên hiện ra từ sâu trong màn đêm mà cười ha hả:

- Từ lúc chia tay đến giờ, tiên tử vẫn khỏe chứ?

Đoan Mộc Lăng không nhanh không chậm lướt lên sườn núi, đến trước mặt hắn chừng mười bước thì đứng lại. Ngọc dung lặng như mặt nước hồ, đôi mắt đẹp long lanh như có nước, nhìn hắn không hề chớp, cũng không nói một lời.

Long Ưng mỉm cười, nói:

- Tiên tử đang nghĩ rằng vì sao tên khốn kiếp này lại chờ mình ở đây, đúng không?

Đoan Mộc Lăng than nhẹ, rồi nói:

- Long Ưng à! Ngươi cũng biết mà, nếu không liều mạng thật sự, cũng không hạ sát thủ với Đoan Mộc Lăng thì trước khi mặt trời mọc ngươi sẽ khó tránh kiếp nạn này đấy.

Long Ưng rất ngạc nhiên, hỏi:

- Như thế chẳng phải hợp ý tiên tử sao?

Đoan Mộc Lăng nói hời hợt:

- Ta chỉ muốn cho ngươi một cơ hội quyết đấu công bằng mà thôi.

Long Ưng thong dong đáp:

- Tiên tử không cần phải lo lắng chuyện công bằng hay không, bởi vì trong cái bất công ắt sẽ tìm thấy sự công bằng. Được sự gợi ý của tiên tử, cuối cùng tiểu đệ cũng đã phát hiện một diệu pháp có thể phá Kiếm Tâm Thông Minh của tiên tử rồi. Cần phải nói rõ trước, không được trách tiểu tử vô lễ với tiên tử, bởi vì đó là biện pháp trong lúc tuyệt vọng thôi. Muốn trách thì phải trách tiên tử quá lợi hại đấy!

Suýt chút nữa Đoan Mộc Lăng đã bị lời của hắn làm tán loạn tiên tâm, nàng nhíu mày nói:

- Long huynh khiến tiểu nữ tử phải sinh lòng cảnh giác thật lớn, đành phải dốc hết bản lĩnh ra vậy. Thắng bại tự rõ, Long huynh cũng không được trách ta.

Long Ưng nói:

- Sau trận chiến này, tiên tử sẽ hận ta đến thấu xương, ta lại phải dốc sức lẩn trốn, không biết năm nào tháng nào mới có cơ hội gặp lại. Sao tiên tử không nói vài lời tâm sự cùng tiểu đệ, như “càng nhìn càng thấy tên khốn kiếp này hợp mắt” chẳng hạn. Ha ha!

Đoan Mộc Lăng thản nhiên nói:

- Nếu ngươi chỉ biết nói những lời ngả ngớn này, Đoan Mộc Lăng sẽ xem thường ngươi đấy.

Long Ưng mỉm cười:

- Coi trọng ta thì ích lợi cái rắm gì? Còn chẳng phải vì không có lý do để phá Ma chủng của ta, nên mới lấy cái lý do đường hoàng là tư thù cá nhân đấy?

Đoan Mộc Lăng lại không bắt tội lời này là ngang ngược, mà trên khóe môi còn lộ ra một nét cười, bình tĩnh nói:

- Ta không muốn giải thích cho chuyện này, cảng không muốn phải tranh biện với ngươi, nhưng cuối cùng cũng sẽ có một ngày Long huynh biết, sự tình không đến mức như huynh tưởng tượng đâu.

Long Ưng mừng rỡ nói:

- Cuối cùng cũng khiến cho tiên tử nói ra tâm sự rồi. Ha! Tiên tử nói xem, tiểu tử nhờ đâu mà đoán trúng tâm sự của tiên tử nào? Đầu tiên là tiên tử không ghét bỏ, mà còn tường tận kể rõ từ chuyện Tiên thai đến mạch Long Khứ, càng quan trọng hơn là tiết lộ rằng tiên tử đã biết được bí mật của Chủng Ma đại pháp. Như thế, tiên tử cũng hiểu, cứ qua một ngày lại càng khó phá được Ma chủng của tiểu đệ hơn, làm sao lại chịu vuột mất thời cơ được? Cho nên trước kia tránh không gặp tiểu đệ, chỉ ẩn náu trong am, mà bây giờ lại đến đây, nói chuyện với nhau một cách chân thành.

Cuối cùng Kiếm Tâm Thông Minh của Đoan Mộc Lăng cũng phải tán loạn, nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, có điều, vẫn thản nhiên nói:

- Ngươi muốn nghĩ thế nào là chuyện của ngươi, tóm lại, ngăn không được thì sẽ chết. Thoát được lần này cũng trốn không nổi lần sau, nên nhớ ngươi đã từng đáp ứng rằng trong vòng một năm nếu tiểu nữ tử muốn đánh với ngươi thì ngươi nhất định phải ứng chiến đấy.

Long Ưng bắt đầu cảm nhận được lạc thú khi chọc ghẹo nàng, tuy thật sự đúng như nàng nói, đỡ không nổi thì sẽ đi đời nhà ma. Hắn vui vẻ nói:

- Nói như vậy có lẽ tiên tử sẽ không xuống tay quá độc ác với tiểu tử đâu.

Đoan Mộc Lăng thản nhiên:

- Vậy cứ thử xem!

Long Ưng cười dài:

- Vậy tiểu đệ đành lấy mạng mình ra mà dò xét tâm ý của tiên tử vậy.

Nói rồi bắn người lên, từ trên cao lao xuống Đoan Mộc Lăng.

Đoan Mộc Lăng tiến vào cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, thi triển thức thứ chín của Bỉ Ngạn kiếm quyết là “Chỉ Vu Chí Ngạn”, pháp tướng đột ngột trở nên trang nghiêm, tựa như được điêu khắc từ đá từ ngọc, vượt hẳn trên chúng sinh. Người không còn là người, Phật không còn là Phật, có cũng là không, không cũng là có, thanh cổ kiếm trong tay dường như lưỡng lự trong khoảng có với không, khiến người ta không thể đoán định, mà cũng không có cách nào nắm bắt.

Chín thức Bỉ Ngạn kiếm quyết, ba thức sau chỉ những tiên tử Tĩnh Trai đã đạt được Kiếm Tâm Thông Minh mới có tư cách để tu luyện. Với tư chất của Sư Phi Huyên mà cũng phải đến bốn mươi tuổi mới có thể luyện thành ba thức ấy, còn Đoan Mộc Lăng năm nay chỉ mới hai mươi xuân xanh đã nắm vững bí quyết của chúng rồi, tuy về mặt hỏa hậu công lực còn thua kém sư phụ, nhưng đã có thể thấy sự siêu phàm của nàng.

Thế nhưng Long Ưng lại không hề kinh sợ, lần này tái chiến với Đoan Mộc Lăng, hắn đã sớm biết mình vẫn chưa phải là đối thủ của nàng, nhưng không thể không nghĩ cách để phá Kiếm Tâm Thông Minh của nàng được. Nếu không cho dù hắn có trốn bao xa, cuối cùng cũng không thoát khỏi bàn tay nàng. Chỉ có cách phá kiếm tâm của nàng, khiến nàng không cách nào sử xuất được những tiên chiêu khó đỡ kia, hắn mới có cơ bảo mệnh chạy trốn.

Thanh cổ kiếm đột ngột xuất hiện từ phía dưới, nhắm vào trái tim của hắn mà đâm thẳng, kiếm khí khóa chặt lấy thân hắn, khiến hắn không thể tránh, mà cũng không thể đỡ.

Long Ưng vốn không nghĩ đến chuyện ngăn cản, hắn nhích người qua, dùng phần giữa vai và sườn của mình để đón một đường kiếm tuyệt luân này, đồng thời từ hai ngón trỏ tỏa ra ra hai luồng ma khí, nhắm thẳng vào ngực của tiên tử mà bắn, chỉ dùng đủ lực để có thể phá vỡ chân khí hộ thân của nàng, mà không ảnh hưởng đến kinh mạch.

Đây tuyệt đối không phải là chiêu số đồng quy vu tận, nếu phán đoán sai lầm, kẻ mất mạng chắc chắn là hắn.

Máu tươi tóe ra.

Cổ kiếm đâm vào vùng cơ mềm giữa vai và sườn của Long Ưng, sâu chừng nửa tấc, tiên thiên chân khí vẫn chưa phát ra thì ma kình mạnh mẽ đã phản kích một cách quyết liệt, tứa ra ngoài cùng máu tươi từ vết kiếm đâm.

Lúc này chỉ cần Đoan Mộc Lăng lại vận khí, tiên thiên chân khí tràn vào vết thương trực tiếp công kích kinh mạch toàn thân cùng lục phủ ngũ tạng của Long Ưng thì cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không còn cách nào cứu nổi.

Nhưng trong một thoáng ngàn cân treo sợi tóc này, thân thể Đoan Mộc Lăng đột nhiên run rẩy dữ dội, chẳng những không thể tiếp tục kích sát được, mà còn vội vàng rút kiếm lui lại như một người say, nàng lui mãi đến chân dốc, trên gương mặt thanh khiết xinh đẹp như băng tuyết kia đã bừng lên hai rặng mây đỏ. Lúc này, không cần nói đến Kiếm Tâm Thông Minh, mà ngay cả công phu thiền định cũng đã tan tác mất rồi.

Toàn thân Long Ưng không còn chút sức lực nào nữa, “rầm” một tiếng, hắn ngã ngồi trên sườn dốc, chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe Đoan Mộc Lăng mắng.

Hóa ra Đoan Mộc Lăng run rẩy là do hai luồng ma khí hắn đã đánh vào trong cơ thể nàng. Chưa cần nói đến phản ứng nhạy bén của tiên tâm đối với ma chủng, chỉ cần sự động chạm đến vị trí mẫn cảm đã đủ khiến tiên tử mỹ lệ bấy lâu nay băng thanh ngọc khiết, quyết chí tu hành, thần thánh bất khả xâm phạm này chịu không nổi rồi. Đây chính là do phương pháp lấy khí tiên thai để phá ma chủng của Đoan Mộc Lăng đã gợi ý cho Long Ưng, khiến hắn dùng gậy ông đập lưng ông, lấy ma khí để nhiễu tiên tâm của nàng.

Mà quan trọng hơn là tiên tử vốn không có ý định giết hắn, trước khi đâm trúng, nàng đã thu lại phân nửa sức lực rồi, nếu không bây giờ hồn hắn sớm đã về địa phủ.

Hai gò má của Đoan Mộc Lăng càng lúc càng nóng lên, mặc dù hận muốn đến nỗi muốn thực sự xử lý Long Ưng, nhưng trước tiên phải bài trừ ma khí đã nhập thể ra ngoài trước.

- Vô lại!

Long Ưng ngạc nhiên nhìn nàng.

Kỳ lạ là Đoan Mộc Lăng lại không hề tỏ thái độ căm phẫn, mà trên gương mặt chỉ có một vẻ ảo não.

Long Ưng dè dặt nói:

- Đây là phương pháp giữ mạng duy nhất của tiểu tử, xin tiên tử thứ lỗi.

Đoan Mộc Lăng vẫn nói không nên lời.

Sắc đảm của Long Ưng lớn lên, hắn cười hì hì:

- Đêm nay còn muốn đánh nữa không?

Đoan Mộc Lăng thoáng hồi phục lại, nói với vẻ mặt bất thiện:

- Dù cho ta nhất thời không cách nào dùng kiếm pháp phá ma được nữa, nhưng vẫn dư sức để đánh ngươi một trận, xem ngươi có thể trốn đi đâu?

Long Ưng chợt cười một tràng:

- Bỏ lỡ thời cơ rồi!

Rồi hắn nhảy bắn người lên, lộn nhào trên không vài vòng đã biến mất khỏi đỉnh núi, khuất khỏi tầm mắt của nàng.

Long Ưng lao đi với tốc độ cao nhất, cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Trong quá trình chiến đấu với Đoan Mộc Lăng, hắn đã nhiều lần kích động đến cấp độ Ma Cực, khiến hắn có thể liên tiếp tránh được đại họa. Hắn không biết Đoan Mộc Lăng có thật sự nhẫn tâm giết hắn hay không, nhưng hắn rất rõ ràng, nếu mình bại dưới tiên kiếm của Đoan Mộc Lăng thì chẳng những không đoạt nổi tiên tâm của nàng, mà bản thân cũng mất đi hy vọng đạt đến Ma Cực.

Đây không phải là suy đoán của hắn, mà là do Hướng Vũ Điền nói vậy.

Thành ma chỉ là một thành tựu nho nhỏ trong Chủng Ma đại pháp, lúc này đã là trọng chất không trọng lượng, quan trọng nhất là phải củng cố đạo tâm để tiến vào cảnh giới tinh vi sâu xa, khiến ma chủng thần thông quảng đại kết hợp thêm một bước nữa với đạo tâm, đột phá sự phòng ngự của ma - đạo để hòa hợp làm một, lúc đó trái tim bình thường sẽ được gọi là ma tâm, xưng hô là Ma Cực.

Có điều một khi tâm chí bị hao tổn, sẽ ảnh hưởng đến sự kết hợp của đạo tâm và ma tâm, khiến cho chuyện này như thuyền chống ngược dòng, không tiến mà lại lui.

Mà thủ đoạn của hắn đích thực không quang minh chính đại cho lắm, nên mới bảo đó là biện pháp trong khi tuyệt vọng.

Hiện giờ sức hấp dẫn của Đoan Mộc Lăng đối với hắn lớn hơn hết thảy, nên dù biết nếu trước bình minh vẫn không về đến Lạc Dương thì ước hẹn của hắn với với Mẫn Huyền Thanh và Tiểu Ma Nữ rất có khả năng bị hủy bỏ, nhưng hắn vẫn muốn tái chiến một trận với Đoan Mộc Lăng, khiến nàng nguôi giận.

Chẳng biết đã chạy được bao lâu, trước mặt vọng đến tiếng nước sông cuồn cuộn chảy. Từng cơn gió mang theo hơi nước thổi qua chiếc mũi thính hơn người thường gấp trăm lần của hắn.

Sau khi vượt qua một cánh rừng thưa, cảnh tượng phía trước mở ra đến vô hạn, một dòng sông dài vắt ngang, mấy chiếc thuyền lớn lớn nhỏ nhỏ sáng rực ánh đèn cập bờ rời bờ, trong cảnh tranh tối tranh sáng trước bình minh cùng thời tiết lạnh lẽo, có một cảm giác hoang vắng tang thương nói không nên lời, hắn và những người trên thuyền dường như đang sống trong hai thế giới khác biệt.

Long Ưng khoanh chân ngồi xếp bằng, lập tức tiến vào đạo cảnh ma tâm vô nhân vô ngã.

Chậm rãi chờ tiên tử đến.

- Ưng gia!

Long Ưng mở bừng mắt lên, trời đã sáng rõ, vầng thái dương từ phía sau nghiêng nghiêng nhô lên, hắt bóng hắn xuống mặt đất, đằng kia một chiếc lâu thuyền xuôi dòng lững lờ trôi, mắt thấy sắp phải đi qua người hắn, đột nhiên một hình bóng đập vào mắt. Dưới ánh nắng lấp lánh, mái tóc dài màu vàng kim theo động tác nhảy lên nhảy xuống vẫy gọi hắn của nữ chủ nhân mà phấp phới lay động.

Long Ưng thầm nghĩ, sao lại khéo như thế được?

Sự đơn thuần, nhiệt tình, thẳng thắn, xinh đẹp cùng với tình yêu không đắn đo của Mỹ Tu Na Phù khiến ma tâm của hắn bừng cháy lên. Tâm vừa động thì ý nảy sinh, hắn bắn người về phía trước, đến một tảng đá lớn ở cạnh bờ thì hai chân đạp vào mặt đá, nhún người rồi bật đi, ma kình nổ mạnh, hắn bắn thẳng lên không trung như một viên pháo hoa, bằng một đường tuyệt đẹp vọt qua khoảng cách ba mươi trượng, hướng vào lâu thuyền cao hơn mặt nước đến mười trượng kia.

Tiếng reo hò trên mặt thuyền phút chốc im bặt, mỗi người đều ngẩng đầu nhìn lên, im hơi lặng tiếng, không dám tin vào ánh mắt của mình.

“Bang!”

Long Ưng đáp xuống mặt sàn của đuôi tàu, lăn về phía trước rồi hai chưởng ấn xuống đất phát ra hai luồng lực đạo nhằm dừng lại thế xông tới, người lại bay bổng lên theo thế đầu chúc xuống dưới, đồng thời từ cảnh giới cận kề Ma Cực hồi phục lại bình thường, dùng lực lộn mấy vòng trên không, cuối cùng đứng ngạo nghễ trên sàn tàu.

Gió sông thổi tới khiến quần áo lất phất bay, Long Ưng nhìn lại trên bờ sông mà không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.

Khoảng cách xa như thế, vậy mà mình không nghĩ ngợi gì cả đã phóng qua, như là được thần trợ giúp vậy. Giả như rơi xuống nước thì thật là vừa chật vật vừa mất mặt vô cùng.

Một chiếc bóng màu kim kèm theo mùi hương quen thuộc sà vào trong lòng Long Ưng, hai tay siết chặt lấy người hắn, thân thể mềm mại kia không ngừng run rẩy, mỹ nữ dị tộc tóc vàng vì quá vui mà khóc, nàng thổn thức trong lòng hắn, khiến hắn hưng phấn vô cùng.

Long Ưng ôm chặt thân thể hấp dẫn chết người này trong lòng, lửa tình bừng cháy lên. Sự thật thì mấy ngày nay hắn vẫn luôn muốn tìm nàng để thân mật, tỉ tê ôm ấp, hưởng thụ hương vị dịu dàng của nàng, nhưng bởi vì bọn họ đã tới Thần Đô uyển du ngoạn, sau đó hắn lại bận tối mắt tối mũi nên chưa có cơ hội mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.