Vạn Nhận Vũ nói:
- Lần này, hẳn là lần cuối cùng tụ tập ở chỗ này ăn tối đây! Thật sự có chút luyến tiếc.
Y và Long Ưng, Phong Quá Đình, Mịch Nan Thiên đang ngồi ăn cơm ở quán cơm ngoài trời trong Phong Thành.
Phong Quá Đình tán thành:
- Nước lũ lui rất nhanh, không chừng ngày mai quân địch sẽ công thành, Tông Mật Trí đang nóng lòng muốn cứu vãn uy danh, có thể sai người chế tạo gấp hai chiếc lôi mộc xa (1), dùng thuẫn chặn mũi tên là có thể tới công thành.
Mịch Nan Thiên hỏi:
- Sáng nay Ưng gia chỉ bắn trúng đầu trượng của Tông Mật Trí, vì sao lại có thể làm hắn bị thương thổ huyết như vậy?
Long Ưng đáp:
- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai bây giờ? Có lẽ bởi vì bị mất mặt trước mọi người, nên kích động đến mức thổ huyết!
- Nói dối!
Bốn người ngạc nhiên nhìn lại, Nguyệt Linh giống như một hồn ma lướt tới trước bàn, nhìn như chậm nhưng thật ra khá nhanh, và ngoài dự liệu của mọi người, nàng ngồi xuống bàn, đối diện với mọi người.
Người nàng được bao trùm bởi một bộ trường bào màu trắng viền vàng, đầu đội mũ màu vàng chóp trắng, vẫn che mặt bằng khăn sa, che giấu phần từ mũi trở xuống, chỉ để lộ một đôi mắt như hai viên ngọc quý, lại là một phen biểu lộ phong thái mê hoặc lòng người.
Trong nhất thời, mọi người ngây ra mà nhìn.
Long Ưng liếc nhìn Mịch Nan Thiên, lúng túng nói:
- Nguyệt Linh nói như vậy, chẳng lẽ cho rằng ta lừa gạt Mịch huynh ư?
Nguyệt Linh lạnh lùng nói:
- Mặc dù không phải cố tình lừa gạt, nhưng cũng không hoàn toàn là thật, nói không đến nơi đến chốn.
Để giải vây cho Long Ưng, Phong Quá Đình nhìn Mịch Nan Thiên nói:
- Xin Mịch huynh đừng trách Long Ưng, có nhiều điều hắn không thể nói ra được.
Mịch Nan Thiên không để tâm, nói:
- Điều này ta hiểu mà, ngay cả ta cũng vậy thôi, có một số chuyện vĩnh viễn ta không thể nói cho người khác biết.
Ánh mắt Nguyệt Linh chuyển qua Phong Quá Đình, nàng nói:
- Chuyện này để ngươi nói ra đi!
Phong Quá Đình cười khổ nói:
- Làm sao ta có thể vạch trần bí mật của hắn? Mà công chúa đến đây cũng đâu phải vì chuyện này?
Nguyệt Linh ngạc nhiên nhìn hắn một lúc lâu, đôi mắt long lanh chợt liếc ngang một cái, dáng vẻ vừa như làm nũng, lại như phụng phịu không bằng lòng, khiến không chỉ Phong Quá Đình là người “hứng chịu” nhìn ngơ ngẩn, mà ba người còn lại cũng cảm thấy thần hồn điên đảo.
Nguyệt Linh nhìn sang Long Ưng, nhẹ nhàng hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Long Ưng cười hì hì nói:
- Nếu như công chúa có thể giải thích rõ ràng, tại sao lại hỏi về vấn đề này, mà ta cảm thấy hài lòng với câu trả lời đó, không chừng ta sẽ tình nguyện cho công chúa một đáp án.
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình biết bản tính “tai quái” của hắn đã bị công chúa Nguyệt Linh kích thích, cho nên hắn bắt đầu đổi thủ thành công, làm khó dễ Nguyệt Linh.
Mịch Nan Thiên cảm thấy thú vị, hào hứng nhìn hai người đấu võ mồm.
Nguyệt Linh ngước nhìn vầng trăng sáng trên trời, đôi mắt lóe lên vẻ mơ màng đầy mộng ảo, mặc dù mọi người không thể nhìn thấy khuôn mặt của nàng, nhưng chỉ qua ánh mắt, lại cảm thấy dường như đã nhìn rõ vẻ mặt của nàng.
Nguyệt Linh vẫn nhìn lên cao, nói bằng giọng đầy mê hoặc:
- Từ sau khi nữ Quỷ chủ Đan Nhiễm của Bạch tộc qua đời, pháp lực của Tông Mật Trí không ngừng tăng tiến, trở thành một đại quỷ chủ đáng sợ được người người kính ngưỡng ở khu Nhĩ - Điền. Đến khi hắn hợp nhất hai tộc Mông Tây và Việt Tích, thực hiện chính sách bành trướng, khu Nhĩ – Điền đã rơi vào pháp lực khống chế đáng sợ của hắn, hầu như không ai dám có ý nghĩ chống đối hắn. Riêng võ công của hắn, đã đủ để hắn trở thành đệ nhất nhân ở khu Nhĩ – Điền, nếu kết hợp với tà thuật của hắn, thì chẳng không ở khu Nhĩ – Điền, mà e rằng tìm khắp thiên hạ cũng không có ai địch nổi hắn. Nếu không, làm
sao Thổ Phiên có thể mất dưới tay hắn?
Mịch Nan Thiên không nhịn được nói:
- Làm gì lợi hại tới mức đó!
Nguyệt Linh nói:
- Thật ra tà thuật của hắn có sơ hở, nhưng bởi vì chưa ai có năng lực buộc hắn để lộ sơ hở, tạo thành nhận thức sai lầm rằng không ai có thể khống chế hắn. Nhưng đêm qua và sáng nay, trước sau Long Ưng đã hai lần phá hỏng tà thuật của hắn, đó là một sự đả kích hết sức to lớn đối với hắn. Cho nên chớ nói ta không nhắc nhở trước với các ngươi, Tông Mật Trí sẽ bất chấp mọi giá để hủy diệt các ngươi.
Vạn Nhận Vũ ung dung nói:
- Ta có thể lắm lời hỏi một câu không? Công chúa chẳng qua là một tiểu cô nương lớn lên ở Mông Xá Chiếu, vì sao lại biết rõ nhiều chuyện của Tông Mật Trí, thậm chí còn rõ ràng hơn cả lệnh huynh là Bì La Các?
Nguyệt Linh nói:
- Có lẽ một ngày nào đó ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng không phải là đêm nay, bởi vì trước hết ta muốn làm hắn hài lòng, hắn mới tự nguyện nói ra bản thân hắn là ai.
Phong Quá Đình hỏi:
- Cái tên Nguyệt Linh là từ đâu mà ra? Vì sao tên của công chúa là một bí mật?
Đôi mày thanh tú của Nguyệt Linh hơi cau lại, nói:
- Vì sao ngươi muốn biết điều đó?
Đôi mắt Phong Quá Đình lóe lên sáng rực, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, thoang thả gằn từng tiếng một:
- Bởi vì tên của nữ Quỷ chủ Đan Nhiễm, cũng giống như tên của công chúa, vốn đều không thể nói ra.
Nguyệt Linh ngơ ngác nhìn Phong Quá Đình hồi lâu, rồi nói:
- Làm thế nào ngươi biết được chuyện có liên quan tới nữ Quỷ chủ Đan Nhiễm?
Phong Quá Đình tiến từng bước lại gần nàng, nói:
- Hãy trả lời câu hỏi của ta trước đã!
Giờ phúc này, Phong Quá Đình giống như thanh kiếm Thải Hồng có thể chém vàng cắt ngọc, quyết đoán đến mức không gì có thể ngăn cản được, Long Ưng và Vạn Nhận Vũ đã quá quen thuộc y đều có một cảm giác khác thường.
Nguyệt Nhi lãnh đạm nói:
- Từ nhỏ ta đã không thích trả lời câu hỏi, cũng không cần trả lời. Đình ca! Không cần phải hùng hổ dọa ta!
Đến hai câu cuối cùng, giọng nàng trở nên dịu dàng, còn pha một chút hờn dỗi của một cô bé non nớt, so với hai câu đầu đầy rắn rỏi và vững vàng, là cách xa một trời một vực.
Ba người đều ngơ ngẩn.
Nhưng Phong Quá Đình một bước cũng không nhường, mỉm cười nói:
- Phải chăng bất cứ chuyện có liên quan tới công chúa, đều là vấn đề cơ mật của Mông Xá Chiếu? Ngay cả huynh trưởng của công chúa cũng không biết, không dám can thiệp, kể cả tên và tuổi của công chúa?
Nguyệt Linh khẽ thở dài, nói:
- Ngươi đã đoán được, vì sao còn muốn hỏi? Có thể đợi ta nói xong mới hỏi được không?
Phong Quá Đình bật cười lớn, nhìn Long Ưng hơi gật đầu.
Long Ưng nhìn Mịch Nan Thiên:
- Mịch huynh, đối với đối thoại kỳ lạ không đầu không đuôi giữa chúng ta và Nguyệt Linh, liệu huynh có hiểu được không?
Mịch Nan Thiên đáp:
- Đương nhiên là khó hiểu hết được. Quan hệ giữ ba vị và công chúa lại không đơn giản như bề ngoài. Tuy nhiên ta càng nghe lại càng có cảm giác kích thích mới lạ của người ngoài đứng xem cao thủ so chiêu. Không cần để ý tới ta, cũng không cần phải băn khoăn lo lắng đối với ta, chúng ta đã là huynh đệ kề vai chiến đấu với các vị, đương nhiên sẽ sống chết mà giữ bí mật của các vị.
Y lại nói:
- Nhưng có một chuyện thật sự khiến ta thấy khó hiểu, đó là sau khi công chúa thừa nhận công tử đoán đúng, vẻ mặt ba vị đều đổi khác, chợt trở nên rất phấn chấn, mắt đều sáng lên là thế nào?
Vạn Nhận Vũ vui vẻ nói:
- Vậy ngươi càng phải nghe tiếp.
Rồi y nhìn Nguyệt Linh nói:
- Công chúa đừng trách chúng ta liên kết với nhau, thật sự chúng ta đều có ý tốt.
Nguyệt Linh sẵng giọng:
- Ta đã chiếu cố đến các ngươi rất nhiều, các ngươi lại vặn hỏi ta chuyện này, chuyện nọ, còn gì là đạo lý chứ?
Nàng lại trở về với dáng vẻ của một tiểu cô nương điêu ngoa.
Ba người đã quen với phong thái cơ trí của nàng, nhất thời cũng không biết phải đối phó với nàng công chúa láu lỉnh này như thế nào.
Nguyệt Linh lại trở về với vẻ lạnh lùng khép kín vốn có, thản nhiên nói:
- Còn muốn nghe tiếp không?
(1) Lôi mộc xa: xe chở thanh gỗ tròn lớn, dùng đầu gỗ đó để húc đổ tường thành.