Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 333: Q.5 - Chương 333: Đấu đá lung tung (1)




Có hơn trăm người tập trung ở bến đò để chờ qua sông Hán Thủy mà vào thành. Chiếc thuyền chở đầy người vừa rời bến thì một chiếc thuyền khác lại lướt tới.

Trong số những người đứng chờ có nông dân của vùng này, thương lữ, dân trong thành hoặc các nhân vật trong giang hồ. Long Ưng và Pháp Minh đứng giữa bọn họ, chưa nói sắc mặt âm trầm và ánh mắt lộ tà quang, chỉ riêng thể hình như hạc giữa bầy gà của hai người cũng đủ khiến người ta chú ý.

Bọn họ liền vểnh tai đón lấy những tin tức mà mọi người đang ngồi bàn tán với nhau. Trong đó đề tài sốt dẻo nhất đó là toàn bộ các khách sạn trong thành đột nhiên chật kín khách. Hóa ra hai ngày trước thành Phòng châu đột nhiên đóng cửa thành, nếu không được cho phép đặc biệt thì không thể vào. Mà những người không có quan hệ làm ăn với người dân trong thành đều bị lệnh cưỡng chế rời đi. Lại có người nghe thấy trong thành có tiếng pháo nổ. Cũng vì nguyên nhân đó mà tất cả người bị trục xuất và những người muốn tới Phòng châu liền chen chúc ở Tương Dương.

Hai người biết được bên phía Lý Hiển đã nhận được tin tốt từ Thần đô đưa tới, biết lệnh cấm Đông cung đã bỏ mà Võ Tam Tư lại dẫn đoàn tới Phòng Châu. Vì để giữ an toàn, nên không được phép xảy ra chuyện sơ xuất.

Đợi chừng một nén hương, tới lượt họ lên thuyền. Vượt qua Hán thủy rộng ba trăm thước, mọi người tới cánh cửa được đặt tên là "Tiểu Bắc" để vào thành.

Dưới những cơn gió sông thổi đến, Long Ưng phóng tầm mắt ra nhìn xung quanh, thưởng thức sự độc đáo của ngôi thành kiên cố. Nếu luận thành cao hào sâu, phòng thủ kiên cố thì trong cả thiên hạ không đâu bằng Trường An và Lạc Dương. Trường An nằm ở Quan Trung, khống chế Lũng Hữu và Thục. Bên trái là hai cửa Hào Quan và Hàm Quan. Phía trước có Chung Nam địa hình hiểm trở, sau lưng dựa vào Vị Thủy, Hoàng Hà. Còn Lạc Dương thì phía Nam là Y Khuyết, phía Bắc dựa vào núi Mãng, phía Đông có Hổ Lao, tây có Hàm cốc. Tất cả đều có địa hình sông núi hiểm trở giúp cho thành trì phát huy được thế mạnh phòng ngự.

Chỗ tối ưu của Tương Dương và Phàn Thành không chỉ có con sông đào rộng hơn ba trăm thước bảo vệ thành mà còn vì hai thành gắn liền với nhau bởi sông. Những nhánh sông chi chít khiến cho người tấn công khó có thể bao vây. Ai mà có được nơi này có thể công thủ tự nhiên. Đại Giang Liên muốn tới Phi Mã mục trường thì cuối cùng vẫn phải đặt chân ở Tương Phàn. Từ góc độ này mà suy xét thì chắc chắn Đại Giang Liên có bố trí kinh doanh ở đây.

Bên ngoài thành có Trường Giang và Hoàng Hà bao bọc, bên trong thành dầy đặc kênh mương. Một phần là các nhánh sông Hán Thủy, phần còn lại là các nhánh do con người đào, tận dụng lợi thế vận tải đường thủy. Trên đường cái có đầy các cây cốc, dưới sông nước chảy lững lờ, mọc đầy hoa sen. Bây giờ đang là tiết hè, hai bên bờ sông cây cối mọc xanh um, trăm hoa đua nở khiến cho cảnh tượng trở nên sáng ngời.

Từ khi qua sông vào tới trong thành, hai người chưa hề nói với nhau nửa câu.

Xuyên suốt toàn thành từ bốn cổng Đông cho tới Tây, từ Nam cho tới Bắc có tuyến đường chính thông suốt. Ngoài ra còn có các con ngõ lớn nhỏ chia các phố thành từng khu một. Hai bên mặt phố là hàng quán san sát. Có điều toàn bộ những thứ có liên quan tới nhà trọ và khách sạn đều treo biển hết chỗ. Trên đường cái, người người qua lại tấp nập, khiến cho người ta hoa mắt.

Long Ưng thở dài:

- Trước khi tới Tương Dương nếu có người nào nói cho Khang mỗ biết cảnh tượng trong thành thế này, thì có đánh chết lão tử cũng chẳng tin. Đêm nay, chỉ sợ là chúng ta phải ngủ ở ngoài đường rồi.

Rồi hắn lại kinh ngạc hỏi:

- Có địch hay sao mà mắt Phương Diêm hoàng lại hung dữ như vậy?

Pháp Minh tức giận nói:

- Chẳng lẽ mắt của Phương mỗ phải thật hiền lành? Có nhiều lúc Phương mỗ không hiểu làm sao mà ngày trước Độc công tử có thể tung hoàn thiên hạ? Nhìn bây giờ, chẳng khác nào một con cừu non mới ra khỏi chuồng.

Rồi y lại hừ lạnh mà nói:

- Khang lão quái nghĩ đêm này còn có thời gian mà ngủ? Có thứ tới rồi.

Cả hai sử dụng công pháp truyền âm đưa lời nói chuyện vào tai của đối phương. Nếu có người nghe trộm cũng chẳng nghe thấy, mà kẻ nào hiểu được thì cũng không phải là thứ đầu đường xó chợ.

Long Ưng nhận thấy được có tất cả năm người. Nhìn cách ăn mặc thì hình như là nhân vật bang hội ở địa phương từ trong một cửa hàng bước ra sau đó hòa vào dòng người đi về phía họ. Chúng còn giả như không để ý tới cả hai.

Hai bên nhanh chóng tới gần.

Có hai tên trong số đố đột nhiên tăng tốc như định va chạm. Còn ba tên khác lui lại hai, ba bước tạo thành thế giúp đỡ.

Rầm rầm!

Người đàn ông xông tới Pháp Minh bị bắn ngược lại tới ba tên đồng bọn ở phía sau. Ba tên kia theo bản năng đưa tay lên đỡ, nào ngờ kình khí từ người đàn ông bị hất văng truyền đến khiến cho cả bốn ngã lộn trên đất.

Người đàn ông xông tới Long Ưng như dùng quá sức mà xông thẳng ra đằng sau hắn. Hóa ra Long Ưng hơi tránh sang bên phải rồi dùng đầu vai chạm khẽ vào đối phương khiến cho y tương đương như bị cả hai cùng sức tự đẩy mình một cái.

Người đi đường giật mình kêu lên rồi vội vàng tản ra.

Pháp Minh như tia chớp xông tới, chộp lấy ngực một tên rồi xách lên như xách một con gà. Hai chân y cách mặt đất hơn tấc. Lúc này, ánh mắt của Pháp Minh chỉ có một sự lạnh lẽo nhìn thẳng vào trong mắt người kia. Mà đôi mắt của người kia chợt trở nên như kẻ mất hồn, gương mặt nhăn nhúm, giống như đang chịu một cơn đau tê tái.

Bất ngờ Pháp Minh buông tay, còn người nọ thì rơi thẳng xuống đường.

Y lại nhanh chóng bước tới, tung cước đá cho người đàn ông đang giẫy dụa bắn ra giữa đường, khiến cho một chiếc xe la đang chạy tới vội vàng dừng gấp.

Tất cả những người có mặt trên đường đều dừng bước để xem.

Pháp Minh đi thẳng về phía hai hán tử đang nằm mà nói:

- Để ông xem gan của chúng mày to tới đây mà dám tới đây chọc ta. Hừ.

Long Ưng bước tới sóng vai với y rời khỏi hiện trường đang hỗn loạn mà truyền âm:

- Cơn giận của Phương huynh ghê gớm thật. Nhưng phải nhớ không nhịn được nhỏ sẽ loạn mưu lớn. Ôi! Chẳng trách mà lão ca nói không có thời gian để ngủ.

Pháp Minh bật cười khanh khách:

- Khang lão quái cho rằng chúng ta tới đây bố thí, làm việc thiện? Vừa rồi cách Phương mỗ dậy cái đám đó chính là thủ pháp độc môn của phái Âm Quý ta, khiến cho khí huyết chảy ngược, đau đớn không chịu nổi. Trong một canh giờ giống như bị kim châm khắp người. Phương mỗ bảo đảm, chỉ cần là người có chút kinh nghiệm hoàn toàn biết được ai tới đây.

Long Ưng thở dài:

- Hiện tại Khang mỗ vẫn không hiểu rõ cuối cùng ngươi là Tăng vương hay Diêm Hoàng? Con bà nó chứ.

Pháp Minh liếc mắt nhìn hắn một cái rồi mở miệng nói chuyện bình thường:

- Tìm một chỗ ăn cơm thôi.

Long Ưng tức giận trừng mắt với y một cái, thầm nghĩ đừng nói là quán ăn chay, ngay cả quán ăn mặn cũng đang phải xếp hàng.

Pháp Minh dẫn hắn đi vào một cái ngõ, sau đó thi triển thân pháp rẽ trái quẹo phải. Đi được chừng một chén trà, bất chợt y dừng lại rồi cười nói:

- Phương mỗ không bao giờ bạc đãi Khang lão quái. Nhìn xem! Đây chẳng những là nơi ăn ngon mà còn có tiểu mỹ nhân cho tên háo sắc như ngươi nuốt.

Long Ưng ngẩng đầu thì thấy một tấm biển viết mấy chữ "Lệ Nhân viện" đập vào mắt.

Khi Long Ưng và Pháp Minh bước qua cánh cửa thì có hai thanh niên cao to định ra cản. Bất chợt sắc mặt cả hai hiện lên sự kinh hãi mà lùi sang hai bên. Nếu có người từ ngoài đi vào sẽ cho rằng họ đang nghênh đón hai người, nhưng Long Ưng biết Pháp Minh sử dụng khí trường Thiên ma mà đầy lùi hai người.

Pháp Minh liếc cả hai người đó mà nói lạnh lùng:

- Chưa từng có kẻ nào dám đập cửa vào mặt bản nhân. Có gan to như vậy thì để lão tử tống xuống địa phủ.

Vừa nói chuyện, y vẫn cùng Long Ưng nghênh ngang bước vào chủ đường. Hai thanh niên cao to đứng giữa cửa vốn là những nhân vật hoành hành ngoài phố nhưng lại bị khí thế độc ác của Pháp Minh làm cho câm như hến, chỉ biết nhìn theo hai người bước lên thềm đá, tiến qua cánh cửa lớn của Lệ Nhân viện. Cho dù là không phải là thanh lâu lớn nhất thành Tương Dương nhưng Lệ Nhân Viện cũng phải đứng thứ hai. Đại sảnh đón khách rất rộng rãi, lại bố trí hoa lệ. Mặc dù kém xa sự thanh lịch của Phương Hoa các nhưng cũng rất tráng lệ.

Lúc này, người đang ngồi đầy ở cái bàn đón khách. Có đám tỳ nữ xinh xắn chừng hơn mười cho tới mười tám tuổi ăn mặc sặc sỡ đang châm trà tiếp nước, hầu hạ khách mới.

Ánh mắt của Pháp Minh đầy hung dữ nhìn quanh rồi hừ lạnh. Y cũng không dồn khí cao giọng nhưng mỗi người trong nội đường đều cảm thấy màng nhĩ đau nhức mà kinh hoàng.

Không khí trong sảnh đường chợt trở nên yên tĩnh. Toàn bộ ánh mắt của mỗi người đều nhìn về phía họ với một sự kinh hãi.

Long Ưng thở dài một tiếng. Đây có thể xem là lần thứ hai hắn tới thanh lâu nhưng không ngờ tình cảnh lại thế này. Bây giờ, Pháp Minh thật sự rất xưng với cái danh Diêm hoàng. Từ ngôn từ, cử chỉ đều mang theo một sự tàn nhẫn khiến cho người ta ớn lạnh.

Một mỹ phụ trung niên trang điểm rất đẹp đang truyện trò với khách liền quay ra nhìn hai người vừa vào rồi cất tiếng cười duyên mà nói:

- A! Hóa ra có khách quý đến chơi. Xin thứ tội cho Hoa nương đón chậm.

Nói rồi, ả liếc mắt đưa tình với cả hai sau đó õng ẹo đi ra đón.

Khi nàng đi qua một đứa tiểu tỳ còn giả bộ mềm mại cấu vào vai nó một cái sau đó mới tiếp tục đi tới chỗ Long Ưng và Pháp Minh. Long Ưng thầm khen ả ta là người lão luyện, chỉ thấy cũng biết hai người họ không phải kẻ lương thiện nên mới bảo tiểu tỳ lén đi tìm người đủ tư cách tới giúp đối phó với họ.

Hoa nương vừa bước tới vừa nói:

- Các vị đại gia uống trà nói chuyện phiếm đi.

Cả đại đường liền lấy lại sự náo nhiệt nhưng tiếng nói chuyện cũng có phần kiềm chế cho thấy vẫn e ngại hai người.

Có hai tiểu tỳ nhanh chóng bước đến dâng khăn lau mặt và nước nóng. Pháp Minh chẳng hề khách khí, thuận tay cấu vào mông đứa tiểu tỳ một cái. Đứa tiểu tỳ đó chưa từng thấy ai vô lễ như vậy nên sợ tái mặt, có điều không dám nói gì.

Hoa nương làm như không nhìn thấy đi thẳng tới trước mặt hai người mà cười đầy lẳng lơ:

- Xin hỏi quý tính đại danh của hai vị để các nhi nữ chúng em biết xưng hô.

Ánh mắt của Pháp Minh chứa đầy sự tham lam nhìn nàng từ đầu tới chân rồi mới trở lại gương mặt của nàng mà nở nụ cười dâm đãng:

- Ta là Trương Tam. Còn hắn là Lý Tứ.

Cho dù với kẻ nào thì đối với việc y báo qua loa hoi cái tên cũng đều hờn giận. Chỉ thấy ánh mắt nàng ta đảo quanh nhưng chỉ cười nói:

- Hóa ra là Trương đại gia và Lý đại gia.

Sau đó, nàng lại cau mày như tỏ ra áy náy:

- Theo ta được không? Nơi này chật chội không có chỗ ngồi.

Long Ưng sợ Pháp Minh gây rối liền nói:

- Hoa nương! Xin dẫn đường.

Hoa nương như được ân xá, xoay người dẫn cả hai đi về phía hậu viện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.