Mẫn Huyền Thanh lườm hắn, nói:
- Vậy thì phải xem ngươi như thế nào rồi.
Long Ưng nói:
- Ta có vấn đề gì?
Mẫn Huyền Thanh véo tai hắn rồi mắng:
- Còn dám nói Tiểu Ma Nữ không phải là của ngươi không?
Long Ưng kêu oai oái:
- Lúc đó không phải thật mà.
Mẫn Huyền Thanh nói:
- Vậy giờ thì đúng rồi phải không! Ta đã nói với ngươi là người ta sẽ ghen mà.
Long Ưng chối cãi hết đường, hắn không biết phải đối phó với nữ quan phong lưu xinh đẹp này thế nào. May mà có tiếng bước chân vang lên, hai người lưu luyến rời nhau.
Phong Quá Đình chầm chậm bước tới, nói:
- Đoan Mộc tiên tử chuyển lời, mời Ưng gia đến Ngọc Hạc Am ngay.
Long Ưng nhìn về phía Mẫn Huyền Thanh.
Mẫn Huyền Thanh nói:
- Huyền Thanh còn vài chuyện phải xử lý ngay, sáng mai giành chút thời gian đến gặp người ta được không?
Phong Quá Đình nói:
- Chẳng bằng đến Phúc Tụ Lâu ăn sáng, tiện thể ngắm cảnh cầu Dược Mã.
Long Ưng thầm nghĩ làm sao mà có thể tách được Tiểu Ma Nữ và Thanh Chi đã trở thành kiều thê ái thiếp của mình, bèn nói:
- Tiểu đệ sẽ dẫn cả chủ tớ Địch tiểu thư đến, hi vọng Huyền Thanh không phiền.
Mẫn Huyền Thanh vui vẻ nói:
- Đừng lo, quan hệ của Huyền Thanh và muội Địch Ngẫu Tiên rất tốt, sẽ không có vấn đề khiến ngươi phải lo đâu.
Nàng cười rời đi, hai người vội đưa nàng ra cửa.
Vừa tiễn Mẫn Huyền Thanh đi, Vạn Nhận Vũ đã trở về, gã nói:
- Sư tôn muốn đích thân đến thăm ngươi, nhưng ta đã khuyên không nên. Bởi nếu xét về vị thế của ta và tiểu tử nhà ngươi, sư tôn là trưởng bối, đương nhiên ngươi phải đến thăm ngài. Có đúng không?
Long Ưng nói:
- Đương nhiên là như vậy rồi. Chúng ta đi ngay thôi!
Phong Quá Đình ngạc nhiên:
- Không cần đi gặp tiên tử sao?
Long Ưng nói nghiêm túc:
- Đương nhiên là phải đi gặp tiên tử, huống hồ trong tay nàng còn có hai con tin là Tiểu Ma Nữ và Thanh Chi. Ta sợ tiên tử giữ tiểu đệ ở lại am Ngọc Hạc qua đêm, không thể đến bái kiến sư tôn của Vạn gia trong ngày đầu tiên tới Trường An, khiến Vạn gia bị sư tôn của gã đánh đòn. Vì vậy dù gì cũng phải đi gặp Khâu phái chủ trước.
Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ cười rộ.
Vạn Nhận Vũ nói vừa tức vừa buồn cười:
- Tiên tử giữ ngươi lại qua đêm? Ngươi mơ đấy à.
Phong Quá Đình cũng nói:
- Thôi đi! Chỉ sợ ngươi làm bẩn sự thanh tịnh của Phật môn.
Long Ưng cười nói:
- Ta đang nói vớ vẩn thôi, mà các ngươi cũng hùa vào với ta. Còn nhiều thời gian lắm à?
Rồi hắn đi trước về phía chuồng ngựa.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Tốt nhất là ngươi nên có chuẩn bị tâm lý trước, sư tôn nhất định sẽ nói với ngươi về chuyện Trung Tông.
Long Ưng nói:
- Tiểu đệ ngày càng nắm chắc về chuyện này, nhất định sẽ khiến sư tôn của ngươi vui vẻ, không đánh đòn ngươi.
Vạn Nhận Vũ cười khổ nói:
- Ta đã không tính sổ với ngươi về việc mấy ngày trước đêm nào ngươi cũng đầu gối tay ấp với Tiểu Ma Nữ, mà ngươi còn dám nói linh tinh với ta. Ngươi biết tội chưa?
Phong Quá Đình nói:
- Đừng nghe hắn nói linh tinh. Giờ đây biên giới bình an, ông trời cũng không thể thay đổi được việc Thánh thượng thay lập hoàng tự, huống chi chỉ một quốc khách Đại Chu?
Long Ưng dừng bước, nói:
- Chỉ cần có người giấu tiểu đệ vào trong túi, âm thầm đưa về Thần Đô, để tiểu đệ vào tay Thượng Quan Đại Gia. Nhất định về sau Võ Thừa Tự sẽ không còn duyên với ngôi vị thái tử.
Vạn Nhận Vũ ngạc nhiên nói:
- Ngươi nói thực sao?
Phong Quá Đình không hiểu:
- Thượng Quan Đại Gia là tâm phúc của Thánh thượng, là người tình bí mật của Võ Tam Tư. Ngươi không sợ bị tiết lộ thông tin sao?
Long Ưng thầm giật mình, Bàn công công từng nói rằng Thượng Quan Uyển Nhi có mối quan hệ mập mờ với Võ Tam Tư, lúc đó hắn không để ý. Giờ đây nghe Phong Quá Đình nhắc đến, ngay lập tức lòng hắn thấy khó chịu. Nhưng ngoài mặt hắn làm như không có chuyện gì:
- Đúng! Nhưng ta chỉ muốn nàng ấy đưa chiếc túi cho Trương Dịch Chi và Trương Xướng Tông. Ừm! Phải có hai chiếc túi mới được, một cái còn lại giao cho Thái Bình công chúa.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ngươi đang giở trò quỷ gì vậy?
Long Ưng đáp:
- Chuyện này vô cùng phức tạp, ta đột nhiên nghĩ đến khả năng này thôi, nhưng vẫn chưa nghĩ thật rõ ràng. Ha! Gặp lệnh sư rồi nói sau nhé?
Tuyết Nhi nghe thấy tiếng của hắn, bèn chạy từ trong chuồng ra. Long Ưng ôm lấy cổ ngựa, sau khi âu yếm một lúc bèn phi người lên ngựa. Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ đã đợi hắn trên lưng ngựa.
Long Ưng vô cùng hưng phấn, hắn cười dài nói:
- Trăm ngàn nhà rắm rối như thế cờ, bao nhiêu đường như hàng vạn món ăn. Mời Vạn gia và Phong công tử của chúng ta dẫn tiểu tử ngốc nghếch nhà quê này chạy tới Trường An, lĩnh hội phong thái kinh đô của Hoàng đế.
Rồi hắn lại nói với Vạn Nhận Vũ:
- Ta quên mất không hỏi nhà của ngươi có ở Trường An không?
Vạn Nhận Vũ đi ngựa chầm chậm về cửa lớn trước, rồi đáp:
- Nhà ta ở Phụng Thiên, nếu phi ngựa nhanh, ba ngày có thể đến nơi.
Phong Quá Đình nói:
- Vạn huynh có thể tiện đường về thăm nhà.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Đương nhiên ta muốn về nhà bái kiến song thân. Hi vọng không cần ở lại Tây Đô quá lâu.
Phong Quá Đình nói:
- Nếu ngày mai Thẩm Phụng Chân trở thành phái chủ phái Thượng Thanh, chúng ta có thể cùng cuốn gói đến nhà Vạn huynh.
Long Ưng nói:
- Vậy thì phải xem kế tung hoành ngang dọc của tiểu đệ có tác dụng không.
Vạn Nhận Vũ mừng lớn:
- Trong tình hình hiện nay, mà ngươi vẫn cho rằng mình có sức mạnh lớn sao?
Long Ưng nói:
- Mưu sự tại nhân mà. Hì! Ngươi có thể chạy nhanh hơn một chút không?
Vạn Nhận Vũ cười ha ha nói:
- Lại đến lúc so tài cưỡi ngựa rồi!
Gã thúc ngựa phi nhanh, lướt qua cửa lớn như một trận gió.
Long Ưng và Phong Quá Đình cùng kêu lên, đuổi theo đằng sau ngựa của gã. Cả ba con ngựa cùng chạy về phía đường phố của danh đô thiên cổ.
Ba người xuống ngựa bên ngoài Am Ngọc Hạc, dắt ngựa vào cửa am, để thể hiện sự tôn kính. Một lão ni cô vẻ mặt hiền từ, sau khi hỏi mục đích tới của họ, bèn chỉ cho họ dắt ngựa vào trong chuồng ngựa rồi dẫn họ tới tĩnh thất.
Sau khi lão ni cô đi khỏi, Phong Quá Đình đứng dậy, nhìn qua tấm kính ngắm cảnh đẹp bên ngoài.
Vạn Nhận Vũ khen Long Ưng:
- Xem ra gia chủ rất coi trọng ngươi. Có điều tên tiểu tử ngươi thực sự rất có môn đạo, phân tích rõ ràng về tình hình trước mắt, lại nhiều quỷ kế. Không giống như chúng ta trước kia, mặc dù đầy bầu nhiệt huyết, nhưng không biết bắt tay từ đâu. Kéo anh em họ Trương là việc mà chúng ta không bao giờ làm.
Long Ưng thầm nghĩ, đây không phải do ta nghĩ ra, nhưng đương nhiên hắn sẽ không nói đây là đề nghị của Thượng Quan Uyển Nhi, bởi lẽ sợ sư phụ của gã không vui, nên tiết lộ tin tức ra ngoài. Hắn mỉm cười nói:
- Tiểu đệ đã nói rằng sẽ khiến cho lệnh sư vui vẻ mà.
Phong Quá Đình chậm rãi nói:
- Nhân pháp thiên, thiên pháp địa, địa pháp tự nhiên. am Ngọc Hạc thì lại là “Phật pháp tự nhiên”, không hổ là thánh địa Phật môn ở Trường An. Chúng ta chỉ bước từ ngoài đường vào đây mấy chục bước, mà có cảm giác như cách xa trần thế đến một không gian thuần tĩnh vậy, giống như có được một sự siêu thoát khó tả thành lời.
Long Ưng trở nên trầm tư.
Vạn Nhận Vũ gật đầu:
- Công tử hình dung rất hay, đã nói được cảm giác trong lòng ta.
Long Ưng nói:
- Dù là Phật gia hay Đạo môn, đều đã kết một mối duyên không thể giải với núi rừng, danh viên, giống như anh em sinh đôi vậy. Vì chúng ta đã quen nên không thấy có gì khác lạ. Giờ đây được công tử nhắc ra, thật sự có lý.
Tiếng Đoan Mộc Lăng vang lên từ phía đằng xa:
- Phật Đà từng đến cánh rừng khổ hành của Bạt Già tiên nhân, thấy khu rừng tĩnh mịch, lòng thầm thích, thế là ngồi xuống trong rừng, quan sát cây cối và suy nghĩ. Nhân đó cảm động đất trời, diễn đại quang minh, ngộ ra đạo sinh lão bệnh tử. Sau đó thành chính quả dưới cây bồ đề.
Long Ưng và Vạn Nhận Vũ vội đứng dậy đón.
Đoan Mộc Lăng mặc một bộ thường phục màu vàng, bước vào tĩnh thất, thần sắc điềm tĩnh, đẹp đến độ người ta phải ngừng thở. Mái tóc dài buông xõa cùng với làn da ngọc ngà của nàng khiến cho tĩnh thất ngay lập tức trở nên đầy tiên khí, làm con người ta quên cả hồng trần.
Phong Quá Đình quay người lại thi lễ với nàng.
Khóe miệng Đoan Mộc Lăng nở nụ cười, nàng nói:
- Vị này nhất định là Phong công tử. Mời ngồi.
Long Ưng thản nhiên nói:
- Tiên tử không ngồi xuống, ai dám ngồi chứ.
Đoan Mộc Lăng lộ vẻ hơi bực, mắt ba người sáng lên, lộ vẻ ngạc nhiên.
Trong mắt Long ưng, nàng càng trở nên xinh đẹp hấp dẫn người khác.
Bản thân nàng đã có thêm một thứ gì đó mà trước kia không có, nhưng hắn lại không tả cụ thể được.
Vạn Nhận Vũ thì không thể tưởng tượng được rằng nàng dịu dàng mềm mại, sinh động hoạt bát như vậy, nên gã ngớ ra. Đây là lần đầu tiên Phong Quá Đình gặp nàng, với tính cách của gã cũng bị chấn động bởi khí chất độc nhất vô nhị của nàng, nên trở nên khuôn phép.
Khi Đoan Mộc Lăng ngồi xuống bên cạnh ba người, họ mới dám ngồi.
Tiên chất của nàng khiến tĩnh thật như hóa thành một vùng trời khác, phàm trần cách họ càng xa hơn.
Phong Quá Đình nói:
- Đoan Mộc cô nương nói thật chính xác, từ bắt đầu, không sơn linh cốc, thanh tĩnh viên lâm, đã có mối thiện duyên với tu đạo rồi.
Đoan Mộc Lăng nói:
- Chúng sinh đều khổ, nếu so với trần thế đầy dục vọng và ham muốn, tự nhiên đẹp đẽ. Danh viên tú lâm không ô nhiễm đã trở thành mảnh đất sạch để gột bỏ vết bẩn, rời khỏi hồng trần là nơi khơi nguồn cho mọi khổ nạn. Thế giới tây phương cực lạc được miêu tả trong “Vô lượng thọ kinh” là “căn lầu, đường các, phương viên rộng hay hẹp, lớn hay nhỏ, ở không trung hay ở trên mặt đất, thanh tịnh yên lành, vô cùng khoái lạc.”
Vạn Nhận Vũ cung kính nói:
- Thế giới cực lạc thực sự là như vậy sao?
Đoạn Mộc Lăng điềm tĩnh như nước hồ không gợn sóng, nàng điềm đạm nói:
- Đương nhiên không phải như vậy. Thế giới bên ngoài trần thế, là một thế giới vượt khỏi những kinh nghiệm của bất kỳ ai, không ngôn từ nào có thể hình dung được. Giống như Trang Chu từng nói không thể nhắc tới băng tuyết với côn trùng mùa hè (ẩn dụ về những gì con người từng trải nghiệm là rất nông cạn ít ỏi, như côn trùng mùa hè không biết về băng tuyết mùa đông vậy). Nhưng để phổ độ chúng sinh, kinh Phật cũng phải mượn những sự vật đẹp đẽ ở thế gian, để hình dung thế giới cực lạc không thể nói ra được.
Long Ưng vỗ đùi nói:
- Tiểu tử hiểu rồi, vì vậy những đệ tử đắc đạo ở quý trai, sẽ giống như tiên tử vậy. Mỗi khi đến một giai đoạn, sẽ nhập thế tu hành, chính là từ tiên sơn đến hồng trần, để đối mặt với căn nguyên của mọi khổ nạn. Ha! Tiểu tử có nói sai không?
Đoan Mộc Lăng lơ đãng nói:
- Nếu Long huynh cạo đầu làm tăng, đi xuất gia, nhất định sẽ là cao tăng đắc đạo.
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đều mỉm cười, họ cũng nhận ra tiểu tử này không nói khoác. Tiên tử quả thật cũng nhìn hắn với con mắt khác, nên mới đùa bằng một câu nói đầy ẩn ý theo kiểu tiên tử này.
Long Ưng cợt nhả nói:
- Nếu không chịu làm hòa thượng, thì ta là thứ gì chứ? Xin Tiên tử nói cho.
Đoan Mộc Lăng bình tĩnh nói:
- Long huynh hà tất phải để tiểu nữ tử chỉ giáo?
Long Ưng nhìn nét như tiên của nàng, nghe những lời nàng nói mà lòng vô cùng ngứa ngáy. Nhưng có hai vị huynh đệ ở đây, hắn không những không dám động tay chân với nàng, mà cũng không dám nói lời mạo muội. Cảm giác phải hịu đựng thật là đau khổ. Hắn gãi đầu nói:
- Lâu rồi không gặp, mà lời nói của tiên tử đầy hàm ý, khiến tiểu đệ hiểu mà như không hiểu. Ha! Tiểu đồ đệ của tiên tử đi đâu rồi?