Không gian trong trại rộng lớn, bốn gốc có bốn căn nhà trệt, vây quanh một căn nhà gỗ chừng ba trượng vuông ở giữa, lúc này tất cả các phòng đều đóng chặt, hiển nhiên độc pháo đã chế tạo xong, người làm việc ở đây đã tuân lệnh rời đi.
Căn nhà gỗ ở giữa dựng trên một đài cao, có lẽ để phòng nạn lụt.
Phía trước cửa là một bãi đất rộng, có hơn mười người đang đứng.
Viên chỉ huy phụ trách canh gác bước tới chỗ đám người kia, thông báo mọi thông tin về hai chiếc xe la một cách kỹ lưỡng.
Theo chỉ thị, Long Ưng và Phong Quá Đình đưa hai chiếc xe la vào trong, rẽ phải rồi đậu lại.
Trong đám người nghe viên chỉ huy báo cáo, có một người mập lùn đứng giữa hai người vạm vỡ, đều mặc trang phục của người Thổ Phiên. Không cần nói cũng biết, người mập lùn kia là chuyên gia công thành nổi tiếng người Thổ Phiên tên là Trương Lỗ, hai người kia là cao thủ bảo vệ y. Như thế xem ra, Khâm Một Thần Nhật chết đến đít còn cay, mặc dù lưu lạc đất khách quê người, nhưng vẫn có một chút thực lực và tài lực, nếu không, làm sao có nhiều người như vậy đi theo y?
Một người Mông Tây Chiếu đứng cạnh Trương Lỗ nói với vẻ không vui:
- Đã nói là do chúng ta đưa qua đó, sao bỗng nhiên lại phái người tới lấy hàng, Lục Ti Bách làm cái gì vậy?
Trương Lỗ nhìn mấy cao thủ Thổ Phiên bên cạnh, nháy mắt một cái, một người trong số đi về phía hai người Long Ưng.
Hai người thầm kêu không ổn, nhưng không có biện pháp gì. Mà không bàn về kết quả như thế nào, chắc chắn Trương Lỗ không sống quá ngày mai, bởi vì hai người đã quyết không giết chết được y thì không rời đi.
Năm tòa nhà, tòa nào cũng có thể là nơi chứa độc pháo, do cửa đóng chặt, cho nên dù mũi rất tinh, Long Ưng cũng không ngửi được mùi.
Trong lúc Long Ưng bắt chước Lai Tuấn Thần khi gặp cảnh nguy hiểm, thầm cầu nguyện trời phật, cao thủ người Thổ Phiên tới bên cạnh hắn, chợt nắm lấy cánh tay hắn. Trong lòng Long Ưng bình tĩnh, ngoài mặt ra vẻ kinh hãi, che giấu thần thái trong đôi mắt, nhìn đối phương với vẻ không hiểu.
Cao thủ Thổ Phiên lộ vẻ thất vọng, nhìn hắn mỉm cười nói:
- Chỉ là làm theo thông lệ.
Y buông tay ra, quay lại chỗ Trương Lỗ, nói Long Ưng không biết võ công, còn nói thêm thảo nào phải làm công việc hèn mọn này.
Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, tới sát trại nhỏ mới dừng lại. Hơn mười kỵ mã vây quanh một viên tướng dáng vẻ hiên ngang từ từ tiến vào, một tiếng hô, lập tức xuống ngựa, vẻ mặt dù mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ hưng phấn.
Viên tướng chỉ huy từ tiền tuyến trở về, tỏ vẻ quen thuộc đám tướng lĩnh chủ sự nơi này, thấp giọng nói vài câu, Trương Lỗ nhìn hai người vẫy vẫy:
- Lái xe qua!
Long Ưng và Phong Quá Đình thầm kêu nguy hiểm, tình thế lúc này vô cùng khéo léo, sau khi vào cổng, viên tướng từ tiền tuyến về nhìn thấy hai chiếc xe la đậu sẵn, đương nhiên cho rằng xe do Trương Lỗ chuẩn bị sẵn, nên không mảy may nghi ngờ; mà phía Trương Lỗ lại tưởng xe la là do đám từ tiến tuyến về bố trí, nhờ sự hiểu lầm lẫn nhau như vậy giữa bọn chúng mà hai người Long Ưng vượt qua được cửa ải khó khăn.
Xe la chạy nhanh tới trước bãi đất trống trước căn nhà chính giữa.
Trương Lỗ cùng hai cao thủ Thổ Phiên dẫn hơn mười người đi về phía căn nhà ở phía tây nam.
Long Ưng và Phong Quá Đình thầm kêu lợi hại, tên Trương Lỗ này chẳng những tinh thông thuật công thành, mà lại vô cùng mưu kế, ngay cả hai người cũng đoán là độc pháo được giấu ở căn chính giữa, do vị trí mà dẫn tới nhận thức như vậy, nào ngờ lại là căn ở bên.
Dưới sự nhắc nhở trông chừng của Trương Lỗ, hai hòm gỗ lớn được khiêng ra, đặt lên xe la.
Mọi người nhao nhao lên ngựa, kể cả hai cao thủ người Thổ Phiên.
Trương Lỗ lại leo lên xe la, ngồi bên cạnh Long Ưng, cười nói:
- Ta có tật khó nói ra, không thể cưỡi ngựa được.
Mọi người đều cười to, kể cả Long Ưng và Phong Quá Đình, nhưng đương nhiên là cười vì nguyên nhân khác nhau.
Vì câu nói của y, không khí trở nên bớt nặng nề, dưới sự hộ tống ở phía trước và phía sau, xe la chở độc pháo liên quan đến sự thắng bại của hai phe, rời khỏi trại nhỏ, chạy về phía cổng trại chính.
Dọc đường lính gác nghiêm cẩn, khiến hai người thầm kinh hãi, lại thầm vui mừng.
Trên những chỗ cao gần con đường tạm, có từng tổ kỵ binh giơ cao bó đuốc, chiếu sáng gần xa. Toàn bộ giao thông trên con đường tạm đều dừng lại, chỉ có đội ngũ xe la không ngừng tiến về phía Phong Thành.
Sau khi ra khỏi cửa trại chính, có một đội kỵ binh tinh nhuệ hơn trăm người gia nhập đội ngũ, cầm thuẫn cầm mâu hộ vệ hai bên, toàn đội chỉ có một kỵ binh chạy trước hơn mười bước, cầm đuốc dẫn đường.
Long Ưng nghe hơi thở cũng biết Trương Lỗ không biết võ công. Hai cao thủ hộ vệ của y phi ngựa hai bên xe la, nhằm bảo vệ chủ, xem như vô cùng tận tâm.
Sau khi tiến vào khu rừng thưa, bỗng nhiên Trương Lỗ hỏi bằng tiếng Thổ Phiên:
- Đại Luận đã đi chưa?
Cao thủ Thổ Phiên bên trái đáp:
- Đã lên đường cách đây một canh giờ, lúc đó tiên sinh đang bận cất độc pháo vào hòm, Đại Luận phái người tới nói, ở đây xin hoàn toàn nhờ vào tiên sinh, nếu như có thể giết chết Long Ưng, chúng ta sẽ có cơ hội “Quyển thổ trùng lai” (1).
Cao thủ Thổ Phiên phía bên kia cười nói:
- Không về được cao nguyên thì sao chứ? Ở đây mỹ nữ vô số, chúng ta theo tiên sinh, nói không chừng còn sống vui vẻ hơn so với trước kia. Ha ha!
Trương Lỗ trầm giọng nói:
- Các ngươi thật sự thấy con gái của tên Mịch Nan Thiên rùa đen kia rồi chứ?
Nói đến đây, cũng không quay đầu lại, đưa mắt liếc Long Ưng bên cạnh, thấy dáng vẻ không hiểu tiếng Thổ Phiên của hắn, thì không để ý tới hắn nữa.
Cao thủ Thổ Phiên bên trái cười dâm, nói:
- Tiên sinh quả thật lợi hại, làm mạnh đến nỗi hai con gái của tên phản tặc kia rên rỉ vang trời. Ha ha! Chúng ta được làm hai đứa con gái của tên phản tặc, ngẫm lại thật sướng khoái!
Trương Lỗ và hai cao thủ Thổ Phiên kia cùng cười một cách dâm đãng, tràn ngập sự độc ác tàn nhẫn khiến người ta căm ghét.
Long Ưng thầm nghĩ, đây gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ba tên này tội ác chồng chất, sắp chết đến nơi còn không biết.
Trương Lỗ nói:
- Tại sao Long Ưng lại dại dột đến Nam Chiếu tìm cái chết? Còn dại dột chui đầu vào rọ, tử thủ một tòa thành trống không như vậy?
Đương nhiên hai tên thủ hạ không có cách nào tìm ra đáp án.
Cao thủ bên phải nói:
- Hiện giờ thành đã sắp phá, tất cả đều nhờ ở thủ đoạn cao siêu của tiên sinh. Hy vọng Thoán Ban là người hiểu chuyện, giải trừ mọi hiểu lầm giữa hai bên.
Trương Lỗ thở dài:
- Ta cũng không quá lạc quan, dù biết là tiểu tử Long Ưng kia giở trò thì sao nào? Thoán Ban nhận được rất nhiều cung tiễn thượng hạng từ Kim Sa Bang, trong đó có máy bắn tên có giá trị liên thành, lại không thể giao ra mỹ nữ. Ngươi cho rằng Cách Phương Luân là thiện nam tín nữ sao? Binh sĩ thủ hạ của hắn hơn vạn người, chỉ bước chân của chúng thôi cũng đủ làm cả khu Điền Trì chấn động, ta cũng cảm thấy đau đầu giùm cho Đại Luận.
Lại trầm ngâm nói:
- Máy bắn tên nỏ đã rơi vào tay Long Ưng, vì sao hắn lại không sử dụng?
Cao thủ bên trái nói:
- Đây chính là nguyên nhân Đại Luận phải đích thân đi Điền Trì một chuyến, phía Thoán Ban không muốn trắng trợn ra tay cướp đoạt mỹ nữ, nhưng chúng ta làm thì họ sẽ làm theo. Hiện giờ với cả vạn người Bạch chạy nạn tới Điền Trì, chỉ cần chúng ta hành động bí mật một chút, bảo đảm sẽ không ai biết. Nghe nói Kỷ Kiền, mỹ nữ người Bạch có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, không biết Đại Luận có ở lại lén hưởng thụ không?
Lúc này đã qua khỏi khu rừng thưa, ba người đều im lặng.
Cầu đá đã xuất hiện phía trước, dưới ánh đuốc, trạm kiểm soát trùng điệp.
Long Ưng rất muốn kéo mũ thấp xuống, nhưng lại sợ một người rất nhạy bén như Trơng Lỗ nhận ra là mình chột dạ. Trong lúc hắn hồi hộp, đội ngũ đã lên tới cầu đá, nhưng không có sự kiểm tra nào. Vượt qua cầu đá, đoàn người ngựa tiếp tục tiến về phía tòa sơn thành đã bị phá hủy tan hoang.
Hai bên đường rải rác lều trại, vọng lại tiếng thở, tiếng ngáy, như tiếng ếch nhái kêu vang.
Long Ưng thầm nghĩ, thành công hay thất bại là dựa vào khoảnh khắc này.
(1) Hai chữ "Quyển thổ" ở đây là chỉ đoàn người ngựa đang phi nước đại. Nguyên ý của câu thành ngữ này là chỉ, sau lần bị thất bại lại tập trung binh lực đánh tiếp. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ: "Đề Ô Giang đình" của Đỗ Mục triều nhà Đường.
Sau khi triều nhà Tần bị diệt vong, Hạng Vũ và Lưu Bang tranh nhau làm bá chủ thiên hạ, mà lịch sử gọi là "Cuộc giành giật giữa Sở Hán".
Bấy giờ, Hạng Vũ và chú là Hạng Lương đã tổ chức một đội quân tinh nhuệ gồm hơn 8 nghìn đệ tử vùng Ngô Trung •tức Huyện Ngô, tỉnh Giang Tô ngày nay•. Tám nghìn tinh binh này đều dũng cảm thiện chiến, sau đó dần dần phát triển thành một đội quân lớn mạnh.
Tình hình bấy giờ rất có lợi cho Hạng Vũ, nhưng vì Hạng Vũ quá chuyên quyền độc đoán lại ngạo mạn khinh địch, cuối cùng sa vào bẫy của đại tướng Hàn Tín ở Cai Hạ, bị thiệt hại chỉ còn lại 8 nghìn lín Giang Đông. Hạng Vũ liều chết phá vây chạy đến sông Ô Giang. Bấy giờ, mặt trước có sông ngăn lối, mặt sau có quân địch đuổi theo, tình hình vô cùng nguy cấp. Trưởng đình Ô Giang thấy vậy mới nói với Hạng Vũ rằng: "Giang Đông tuy hẹp, nhưng cũng là đất rộng nghìn dặm có thể xưng vương, nay tôi dùng thuyền đưa ông qua sông thì quân Hán đừng hòng đuổi kịp". Hạng Vũ từ chối rằng: "Đây cũng là trời muốn giết tôi, tôi làm sao có thể qua sông chạy trốn. Tôi dẫn 8 nghìn lính Giang Đông ra trận, nay chỉ còn mỗi mình tôi trở về, thì còn mặt mũi nào gặp mặt các bậc phụ lão Giang Đông". Hạng Vũ nói xong bèn đem con ngựa Ô Truy của mình tặng cho trưởng đình, sau khi liên tiếp chém chết mấy chục tên quân Hán, liền nhảy xuống sông tự tử, bấy giờ Hạng vũ mới có 31 tuổi.
Về sau, khi nhà thơ Đỗ Mục triều nhà Đường đến ngoạn cảnh trên sông Ô Giang, ông tỏ ra tiếc thay cho Hạng Vũ và cho rằng, nếu Hạng Vũ chịu lên thuyền qua sông, biết đâu còn có ngày đánh trở lại. Ông đã đề một bài thơ trên đình Ô Giang trong có hai câu: Giang Đông tử đệ đa tài tuấn. Quyển thổ trùng lai vị khả tri.
Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu: "Quyển thổ trùng lai", để chỉ hiện tượng làm lại công việc sau lần bị thất bại.