Trương Giản Chi nói tiếp:
- Hiện tại, binh lực của Mặc Xuyết không thua gì triều đình ta lúc khai quốc. Toàn bộ các tộc phương bắc đều nghe theo lệnh của y. Cho dù là Đốt Tất Bặc Câu hay Đốt Lộc Tử thì tất cả lãnh binh đều hơn hai vạn người. Con của hắn là Tiểu Khả Hãn, binh lính cũng có hơn bốn vạn người. Với binh lực như vậy, làm sao mà chịu thần phục được?
Vạn Nhận Vũ trầm ngâm nói:
- Tiểu Khả Hãn của Đại Giang Liên liệu có mạnh như Bặc Câu?
Địch Nhân Kiệt nói:
- Điều này thật sự rất khó nói. Theo lý, Bặc Câu không nên thoát ly khỏi quyền lực trung tâm của Đột Quyết. Bởi vì một khi có biến, y khẳng định sẽ khó giữ được vị trí.
Vạn Nhận Vũ gật đầu:
- Đúng, có thể là do địch nhân cố ý bày trận nghi binh.
Y quay sang nhìn Long Ưng, thực sự kinh ngạc hỏi:
- Vì sao sắc mặt Long huynh trở nên khó coi như vậy?
Long Ưng hít sâu một hơi nói:
- Ta đang nghĩ tới mục tiêu chủ yếu của địch nhân.
Địch Nhân Kiệt chấn động nói:
- Ngươi đang nghĩ đến Hắc Xỉ Thường Chi?
Long Ưng hít vào một ngụm khí lạnh, nói:
- Quốc lão cũng có suy nghĩ này.
Địch Nhân Kiệt nói:
- Quân địch sử dụng trăm phương nghìn kế để nắm quyền Ba Thục. Khoan Ngọc sẽ không đến đơn giản như vậy, chắc chắn đã định mưu đồ to lớn. Nhưng may mắn là ngươi đã tiêu diệt đạo tặc hái hoa. Người này chính là thích khách lợi hại nhất.
Trương Giản Chi nói:
- Nói không chừng Khoan Ngọc chính là thích khách đến hành thích Đại tướng của Phạm Khinh Chu.
Địch Nhân Kiệt nói:
- Ngươi nghĩ dễ dàng hành thích Đại tướng lắm sao? Chúng ta không cần lo lắng. Để ta viết một lá thư, dùng bồ câu mang tin tức đến Thành Đô, nhắc nhở Đại tướng.
Chẳng biết tại sao, trong nội tâm Long Ưng lại cảm thấy không thoải mái. Hắn chợt nhớ đến mỹ nữ Vạn Sĩ kia, liền hỏi:
- Từ dòng họ Vạn Sĩ đặc biệt đó có tra ra cái gì không?
Địch Nhân Kiệt nói:
- Đang cố gắng điều tra, phải cần thêm một chút thời gian để hỏi thăm những người có quen biết với các tộc bên ngoài.
Ông quay sang Long Ưng nói:
- Sau khi về Thần Đô, ngươi đã gặp qua Ngẫu Tiên, đúng không?
Long Ưng lắc đầu:
- Nhưng lại không có cơ hội giải thích vì sao lại thất hẹn với nàng.
Vạn Nhận Vũ thừa cơ nói:
- Nghe nói Phù Quân Hầu đang cật lực truy cầu tiểu thư Ngẫu Tiên, phải chăng là sự thật?
Địch Nhân Kiệt hừ lạnh nói:
- Ngón tay nào của y đụng vào Ngẫu Tiên, các ngươi chém rụng ngón tay đó cho ta. Mọi chuyện do ta gánh chịu, hiểu chưa?
Trương Giản Chi cười nói:
- Ngẫu Tiên vừa ý nhất chính là Long tiểu huynh đây. Việc này ai cũng thấy. Cho đến hôm nay, nàng ấy với Thần Sơn Chi Tinh như hình với bóng.
Long Ưng đỏ mặt nói:
- Có lẽ chỉ là hiểu lầm. Cái mà nàng ấy thích chỉ là thanh kiếm kia.
Địch Nhân Kiệt nhịn không được, cười nói:
- Biết con gái không ai bằng cha. Sau khi ngươi về Thần Đô, con bé đến chỗ ta hỏi bóng hỏi gió về tin tức của ngươi. Đặc biệt chú ý đến tình huống ngồi chung một bàn giữa ngươi và mỹ nữ tóc vàng. Ngươi hãy nói cho lão phu biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Trương Giản Chi cười nói:
- Quốc lão chịu ủng hộ sao?
Long Ưng chưa kịp đáp lại thì thanh âm ngọt ngào như trẻ thơ của Tiểu Ma Nữ Ngẫu Tiên đã từ xa truyền đến:
- Cha, Ngẫu Tiên về rồi đây. Đại hỗn đãn Long Ưng có phải đã trở về Thần Đô rồi hay không?
Long Ưng vừa vui lại vừa sợ. Nếu như Tiểu Ma Nữ hỏi chuyện về hắn, không phải sẽ bị cha nàng suy đoán hắn không biết kềm chế với nàng sao?
Tiểu Ma Nữ Ngẫu Tiên mặc trang phục màu xanh da trời, thắt lưng màu trắng, chân mang đôi giày cũng màu trắng, lưng đeo Thần Sơn Chi Tinh, khuôn mặt hồng hào bước vào, ánh mắt đảo qua Trương Giản Chi và Vạn Trượng Vũ, rồi lại quay sang cha, rồi lại đến Long Ưng, cái miệng nhỏ nhắn bỗng nhiên mở to không khép lại được, ánh mắt sáng lên.
Long Ưng xoay người lại, hai mắt sáng lên, cười hì hì nói:
- Không dám nhận, không dám nhận. Tiểu hỗn đãn Long Ưng xin vấn an đại tỷ Tiểu Ma Nữ.
Địch Ngẫu Tiên giống như bị Long Ưng nhìn ra được bí mật trong tâm hồn thiếu nữ, khuôn mặt bất giác đỏ bừng lên, sẵng giọng:
- Khi ngươi trở về, vì sao lại không đến thỉnh an vấn tội với ta?
Long Ưng phát giác cô nàng Thiên Chi Kiêu Nữ này xinh đẹp hơn so với trước kia. Dường như trong khoảng thời gian này, tiểu cô nương đã trưởng thành, tràn ngập sự hấp dẫn, kinh ngạc nói:
- Tiểu hỗn đãn vừa vào thành đã lập tức đi gặp Đại tỷ ngay, chỉ là Đại tỷ đã ra ngoài thành chơi rồi.
Ánh mắt Địch Nhân Kiệt, Trương Giản Chi và Vạn Nhận Vũ đều sáng quắc dò xét, muốn dựa theo thần thái và nét mặt của nàng để tìm dấu vết xem, liệu nàng có phải vì Phù Quân Hầu “xâm lấn” mà thay đổi với Long Ưng.
Địch Ngẫu Tiên đỏ mặt đến tận mang tai, hơi thở dồn dập. Liếc nhìn phụ thân, tâm hồn thiếu nữ hoang mang lo sợ, sau đó hạ quyết tâm nói:
- Cha, Tiên Nhi muốn tên gia hỏa này phải bù lại lần thất hẹn trước.
Liếc nhìn Long Ưng, nàng khoát tay nói:
- Ngươi đi theo ta.
Sau đó nàng bước nhanh vào bên trong.
Long Ưng xin lỗi ba người kia, rồi đuổi theo đằng sau lưng nàng.
Địch Ngẫu Tiên dẫn Long Ưng đi trên hành lang, vẫy tay gọi tỳ nữ của nàng, quẹo trái rẽ phải, cuối cùng lại dẫn Long Ưng quay về đằng trước Viện Mã Cứu. Nàng dắt một con tuấn mã màu rám nắng ra, nói:
- Con ngựa này là của ngươi. Nó gọi là Tông Nhi.
Long Ưng ngơ ngác tiếp nhận cương ngựa, nói:
- Đi đâu vậy?
Tiểu Ma Nữ không trả lời hắn, lại dẫn ra tiếp một con ngựa lông đen nhánh, không lẫn một cọng lông màu khác vào. Nàng ôm cổ ngựa, rồi thì thào vào tai con ngựa vài câu, lúc này mới buông con ngựa ra, nói:
- Đi bên này.
Nàng dẫn con ngựa bước ra ngoài sân, hắc mã liền ngoan ngoãn đi theo nàng.
Long Ưng dẫn ngựa sóng bước cùng nàng, thuận miệng hỏi:
- Ngựa của nàng tên gì vậy?
Tiểu Ma Nữ tức giận nói:
- Màu rám nắng thì gọi là Tông Nhi. Màu đen đương nhiên phải gọi là Hắc Nhi rồi. Tông Nhi và Hắc Nhi đều là vật cưỡi của ta.
Long Ưng như nghĩ ra điều gì đó, hỏi:
- Đại tỷ Tiểu Ma Nữ! Có phải lần đầu tiên đại tỷ đưa Tông Nhi cho người ta quất không?
Khuôn mặt Tiểu Ma Nữ đỏ lên, hung hăng nói:
- Không nên nghĩ sai.
Rồi nàng hét lên:
- Mở cửa.
Canh gác cổng cuống quýt mở rộng cánh cổng ra.
Tiểu Ma Nữ nhảy tót lên ngựa, quất ngựa đi ra ngoài. Long Ưng cũng trèo lên lưng ngựa, đuổi theo đằng sau. Kỹ thuật cưỡi ngựa của mỹ nhân rất giỏi, lại không tuân theo quy củ. Thấy xe liền lướt qua. Long Ưng cũng không quen thuộc đường, nên đuổi theo có phần vất vả.
Hắn không khỏi nhớ tới ngày mới tới Thần Đô, từ lầu ba quán rượu Đồng gia ngày đó nhìn xuống, thấy hình ảnh nàng cưỡi tuấn mã mà động lòng người. Tùy tùng Tuấn Ngạn đi theo nàng hôm đó tại Thần Đô, nay đổi thành Đại hỗn đãn hắn.
Cũng không biết băng qua bao nhiêu phố lớn ngõ nhỏ, Tiểu Ma Nữ mới ghìm ngựa lại, phi thân xuống đất. Long Ưng dừng lại bên cạnh nàng. Tiểu Ma Nữ hưng phấn nói:
- Ngươi ở đây trông ngựa giùm ta. Ta đi mua đồ ăn.
Nói xong, nàng liền bước đến những quầy hàng mọc san sát đằng trước, vẫn cái vóc dáng đáng yêu ngây ngô như ngày nào.
Long Ưng cũng không rõ chuyện gì đang phát sinh, chỉ biết thái độ của nàng đối với mình đã có sự thay đổi. Gần gũi hơn.
Một lát sau, Tiểu Ma Nữ mang về một túi quà vặt, nhét vào trong tay hắn, nói:
- Người ta đã trả tiền, ngươi phụ trách mang đi.
Sau khi Long Ưng nhận lấy, Tiểu Ma Nữ nhảy tót lên lưng ngựa, phi qua cửa Nam. Long Ưng hơi hiểu ra một chút, rồi đuổi theo nàng, thẳng ra cửa Nam, cùng nàng chạy đến bờ bắc một dòng sông. Tiểu Ma Nữ chọn một chỗ cao để dừng lại, tháo yên ngựa, để cho các con ngựa có thể dạo chơi ăn cỏ.
Tiểu Ma Nữ mang theo một tấm vải bông lớn, trải trên đồng cỏ, nhận lấy cái túi vải Long Ưng đưa, xếp một bên, rồi cởi giày, ngồi xuống trước, mừng rỡ nói:
- Còn không mau ngồi xuống?
Long Ưng được chiều quá mà kinh hãi, nhưng cũng cởi giày, ngồi bên cạnh nàng. Lập tức một mùi thơm ngát từ cơ thể nàng xộc vào lỗ mũi của hắn. Đằng trước là mặt trời đang xuống núi, bên phải là dòng sông yên bình đang uốn lượn, bên trái là Thần Đô Lạc Dương rộng lớn, bên cạnh là Thiên Chi Kiêu Nữ của Lạc Dương Địch Ngẫu Tiên, nhất thời tâm thần hắn như say như mê. Đây là một cuộc hẹn muộn.
Tiểu Ma Nữ lấy bánh nướng từ trong túi ra, lần lượt đưa cho hắn:
- Đây là bánh nhân thịt hành tây trứ danh ở Thần Đô. Ôi, quên mang theo nước rồi.
Một mùi thơm lan tỏa trong gió.
Cầm lấy, Long Ưng cắn một miếng to. Ngửi miệng đầy mùi hương, hắn reo lên:
- Quả nhiên rất ngon.
Tiểu Ma Nữ cầm túi nước nặng trĩu ngồi bên cạnh hắn, bờ vai lơ đãng va vào nhau, nói:
- Ngươi đúng là con hoang. Lúc ăn cái gì cũng lớn tiếng nói chuyện.
Long Ưng cười nói:
- Tại đây bốn phía không người, Đại tỷ không sợ trúng chiêu sao?
Tiểu Ma Nữ cởi Thần Sơn Chi Tinh xuống, khinh thường nói:
- Ta sợ ngươi sao? Nếu còn hồ ngôn loạn ngữ, ta sẽ đánh cho ngươi một trận.
Long Ưng nói:
- Vốn nàng nói với cha nàng sẽ đánh ta một trận. Chỉ là chúng ta lấy ước hẹn hoàng hôn để che giấu. Ha ha, cực tốt đấy.
Tiểu Ma nữ như không có chuyện gì xảy ra, nói:
- Mọi người cùng ngồi một chỗ nhìn mặt trời lặn có phải rất tuyệt hay không?
Long Ưng bước lại gần, bờ vai rộng tiếp cận vai của nàng, ôn nhu nói:
- Lần trước thất hẹn tuy rằng là ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng cũng là do ta không đúng. Đại tỷ! Nếu muốn đánh ta, ta nhất định cố gắng không chống lại. Đại tỷ đánh không lại ta thì cũng sẽ không trúng chiêu. Nhưng ta đánh không lại Đại tỷ, bờ mông chắc chắn là phải chịu khổ rồi. Như thế mới có mùi vị, đúng không?
Tiểu Ma Nữ không để ý vai hắn đang đụng vào vai mình, phì cười:
- Ngươi thật là một quái nhân. Còn tưởng rằng ngươi biết nói mặc ta đánh ngươi để trút giận. Há biết vậy mà vẫn có tâm làm loạn.
Thiếu chút nữa là Long Ưng đã hôn vào mặt nàng một cái, mỉm cười nói:
- Chẳng phải đại tỷ cũng đã lăn lộn trên giang hồ rồi sao? Là bạn thì không phải địch. Là địch thì không phải bạn. Đối với kẻ địch, ai mà không có tâm làm loạn? Nàng có thể quy định quân địch chỉ được ra chiêu này, không được ra chiêu đó sao?
Tiểu Ma Nữ nhìn hắn, cười tủm tỉm nói:
- Ngươi là quân địch của ta?
Long Ưng cách gương mặt nàng chưa đến nửa xích, hoàn toàn hưởng thụ hết hết khí tức thanh xuân của nàng. Hắn cố gắng đè nén cơn sóng trong lòng:
- Vậy phải xem thái độ của Đại tỷ. Ngoan ngoãn trúng chiêu là bạn, kháng cự trúng chiêu đương nhiên là địch. Ha ha....
Tiểu Ma Nữ hơi sẵng giọng:
- Ta hiểu sai ý ngươi đấy.
Nàng lại nhịn không được cười nói:
- Lòng của ngươi nhất định là bị lệch rồi, Cho nên ngồi cũng cong vẹo. Ta là chiếc ghế dựa của ngươi sao?
Long Ưng cười nói:
- Đại tỷ tính sai rồi. Không phải là lệch tâm mà là ái mộ, cho nên cơ thể không khống chế được, dựa vào Đại tỷ.
Tiểu Ma Nữ không hề phật lòng, nói:
- Chỉ cần ngươi thề đồng ý với người ta một việc, ta sẽ không so đo ngươi nghiêng trái nghiêng phải gì nữa. Không đem sự xấu xa của ngươi nói cho bất luận kẻ nào.