Hắn chợt nhận ra mình lại hiểu thêm một chút về sự sướng khổ của Pháp Minh khi đóng vai một thân phận khác, điều đó là không thể có được khi sống một cuộc sống bình thường, cũng giống như hắn bây giờ, phải lấy thân phận của Phạm Khinh Chu mà suy nghĩ, phản ứng, cảm nhận, mới có thể chung đụng với đối phương lâu dài như vậy mà vẫn giấu diếm được bọn họ.
Nếu như mình tiếp tục dùng thói quen của Long Ưng để đối mặt với kẻ địch, thì chỉ riêng cửa ải Hoa Giản Ninh Nhi này thôi là đã không qua nổi rồi. Hắn thở dài:
-Không cần nhắc lại chuyện cũ, ta chính là một người như vậy, làm việc gì cũng không quan tâm đến hậu quả.
Hoa Giản Ninh Nhi hết sức giận dữ:
-Sợ rồi sao?
Long Ưng cầm lấy cánh tay của nàng, mỹ nữ Đột Quyết cũng không phản ứng, đến khi hắn kéo nàng vào trong chăn, nàng mới phản kháng:
-Không được! Chúng ta phải lập tức lên đường.
Long Ưng vừa hôn nàng, vừa lần mò khắp người nàng, không chút kiêng dè.
Hoa Giản Ninh Nhi thở hổn hển nói:
-Không được càn quấy, chính sự quan trọng hơn. A! Van ngươi đấy!
Sau khi mưa tạnh mây tan, Hoa Giản Ninh Nhi trần truồng nằm trên ngực Long Ưng, nhẹ nhàng nói:
-Đừng tưởng lại một lần nữa đạt được như ý trên người ta mà đắc ý, Ninh Nhi mãi mãi sẽ không cam tâm tình nguyện theo ngươi.
Long Ưng thầm nghĩ, chuyện này thật kỳ lạ, rõ ràng Hoa Giản Ninh Nhi là người con gái phóng đãng, quan hệ nam nữ tùy tiện, mà vừa rồi, biểu hiện của nàng cũng không phải không có cảm giác đối với mình, vì sao ngoài miệng lại không chịu thừa nhận? Chẳng lẽ chỉ vì mối hận giết chồng? Không, rõ ràng không có lý. Chẳng qua là nàng phụng mệnh mà làm, chứ không hề có tình cảm yêu thương đối với người chồng đã chết.
Ngay giây phút đó, chợt hắn hiểu ra tâm trạng phức tạp của nàng: nguyên nhân là vì Hoa Giản Ninh Nhi nảy sinh tình cảm thật sự đối với hắn, cho nên mới căm hận hắn.
Từ Eo Hổ Nhảy tới Giang Lăng, lại từ Giang Lăng tới Tương Âm, mặc dù hắn trêu chọc nàng bằng mọi cách, không chút e dè “chiếm tiện nghi” của nàng, thậm chí chiếm đoạt thân thể nàng, đó đều là những thủ đoạn đối phó với kẻ địch. Trong tình huống như thế, với sự nhạy cảm của phụ nữ, Hoa Giản Ninh Nhi cảm thấy hắn xem nàng là một món đồ chơi, nhưng lại vẫn thấy thích thú, không đủ sức kháng cự hắn, vì vậy không tránh khỏi tự hận bản thân, lại càng hận Long Ưng.
Nếu như đối với hắn, Hoa Giản Ninh Nhi chỉ có ham muốn nhục dục mà không yêu, giống như quan hệ với Trì Thượng Lâu, hợp thì tới, không hợp thì lui, chỉ là chơi qua đường, thì có lẽ nàng đã rất vui vẻ và thoải mái...
Hiểu thì hiểu, nhưng Long Ưng tuyệt đối sẽ không vì vậy mà yêu mến nàng, chiến tranh là tàn nhẫn và bất nhân và không từ thủ đoạn nào.
Trong nhất thời, hắn cũng nói không nên lời, bởi vì hắn hiểu, dù có nói gì đi nữa, cũng sẽ làm nàng bị tổn thương. Mới vừa có quan hệ xác thịt với nàng, hắn thật sự cảm thấy không đành lòng.
-Tại sao không nói gì cả?
Long Ưng cười khổ, nói:
-Tiểu đệ có thể nói cái gì?
Hắn đưa tay vuốt ve tấm lưng mềm mại, khỏe khoắn, không có một chút mỡ thừa của nàng.
Hoa Giản Ninh Nhi hỏi:
-Ngươi không quan tâm đến việc ta hận ngươi sao?
Long Ưng trả lời không thật với ý nghĩ trong lòng:
-Nếu như ta quan tâm đến cái nhìn của người khác đối với ta, danh tiếng của ta đã không tệ như vậy, tuy bây giờ đã theo đường ngay, nhưng bản tính khó thay đổi, từ lâu đã quen không để ý tới cái nhìn của người khác đối với mình. Ài! Ninh Nhi hương chủ không thích ta, ta có cách gì chứ? Sẵn còn chút thời gian, mình làm lại lần nữa nhé?
Hoa Giản Ninh Nhi tức giận nói;
-Ngươi còn hỏi bổn hương chủ có đồng ý hay không ư? Ngươi phải biết đáp án chứ!
Vừa nói, Hoa Giản Ninh Nhi vừa nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vẽ vẽ trên ngực hắn, lại dịu dàng nói:
-Hiện giờ ngươi còn thiếu phụ nữ sao? Đừng nói với ta, là ngươi có tình cảm với ta, nói điều đó ra, ngay cả bản thân ngươi cũng không tin được đâu!
Long Ưng lật người lại, đưa Hoa Giản Ninh Nhi xuống phía dưới, cười nói:
-Hương chủ vừa phơi bày tất cả ruột gan của tiểu đệ rồi đó!
Thân thể Hoa Giản Ninh Nhi nóng rực lên, nhưng bề ngoài lại tỏ ra điềm nhiên như không có việc gì, thản nhiên nói:
-Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, nếu ta không hỏi ngươi, người khác cũng sẽ hỏi ngươi, nếu trả lời ngập ngừng, hoặc dài dòng quanh co, cũng sẽ khiến ngươi rước lấy họa sát thân.
Long Ưng kinh ngạc nói:
-Lại có vấn đề như vậy? Không phải Ninh Nhi hận ta sao? Vì sao bỗng dưng chiếu cố đến tiểu đệ?
Hoa Giản Ninh Nhi bình tĩnh nói:
-Tổng đàn không phải không có sự nghi ngờ đối với ngươi, vấn đề lớn nhất là biểu hiện của ngươi quá xuất sắc, so với lúc trước tưởng chừng như hai người khác nhau, Càng khiến người ta không giải thích được, đúng như ngươi vừa nói, mặc dù ngươi chưa có tiếng xấu, nhưng dù sao cũng không thể coi là người tốt.
-Bắt giết “Tặc hái hoa” thì còn có thể nói là vì số tiền thưởng khổng lồ, nhưng tiễn hai tiểu đạo cô đến Từ Hàng Tĩnh Trai thì lại không có lý do.
Long Ưng nghe vậy, trong lòng hơi khó chịu, nói với vẻ không vui:
-Ta đây muốn làm gì thì làm cái đó, huống chi khi đó ta chưa gia nhập Đại Giang Liên, đâu cần người khác chỉ bảo? Cũng không phải là ta tới cầu khẩn các ngươi thu nhận ta, mà là các ngươi tới chiêu dụ Phạm mỗ!
Hoa Giản Ninh Nhi phì cười:
-Tốt lắm! Cuối cùng cũng thấy ngươi nổi giận rồi. Về mặt này, Khoan công hiểu ngươi rất rõ, hắn từng phân tích với Tiểu Khả Hãn về sự kỳ lạ của tâm lý con người. Trong hoàn cảnh nguy hiểm sống chết, ngươi phải liên thủ với người của Ô Giang Bang, đánh tan đội thuyền đánh úp tàu chở hàng và chở khách của chúng ta, cho nên được Ô Giang Bang và hành khách xem là ân nhân cứu mạng, ca tụng như thần thánh, khiến ngươi nhận thấy lợi ích của việc làm người tốt lớn hơn rất nhiều so với làm kẻ xấu, cũng vì vậy mà ngươi kết giao với Vương Dục, được hắn ủy thác mà giăng bẫy bắt tên tặc hái hoa, sau khi thành công, được cả thủy quân của Đại giang (tức Trường Giang) ủng hộ, có thể nói là một bước lên mây, danh giá gấp mười. Ngươi là người thông minh, dĩ nhiên biết đưa ra lựa chọn sáng suốt. Nhưng nếu như lúc đó ngươi không màng đến chuyện của hai tiểu đạo cô kia, thì hình tượng mà ngươi tạo dựng được nhờ bởi duyên phận và và sự trùng hợp, sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Nhưng theo cái gọi là thuận thế mà đi, người đã lựa chọn đúng, kết quả là ngươi thành công, còn được giới võ lâm bạch đạo, bao gồm cả Quế Hữu Vi của Trúc Hoa bang, khen ngợi, không còn tính toán đến những việc không có tính người mà trước kia ngươi đã làm.
Long Ưng thầm nghĩ Khoan Ngọc nghĩ như vậy là tốt nhất. Đồng thời, trong lòng cũng sợ hãi, quả thật Khoan Ngọc có hiểu biết rất sâu sắc về tâm lý con người, nếu mình thật sự là Phạm Khinh Chu, ở trong tình thế lúc đó, không chừng mình đã thay đổi. Nói cho cùng, đó còn là vấn đề lợi ích, cái gọi là “Phú quý sinh lễ nghĩa”, vẫn là vì tranh thủ lợi ích lớn nhất.
Long Ưng khó hiểu nói:
-Đã như vậy, còn có vấn đề gì muốn chất vấn tiểu đệ nữa chứ?
Hoa Giản Ninh Nhi nói;
-Vấn đề lớn nhất, đó là vì cái gì mà ngươi chịu nghe lời như vậy, vẫy một cái là tới, chứ không thoái thác?
Long Ưng lấy làm lạ hỏi:
-Nghe theo mệnh lệnh, lại là có vấn đề sao?
Hoa Giản Ninh Nhi nói:
-Triệu tập ngươi đến tổng đàn gấp gáp như vậy, là một quyết định bất đắc dĩ. Khoan công từng đoán, ngươi sẽ từ chối đến tổng đàn, đến khi biết được ngươi đồng ý, mặc dù ông ấy không nói gì, nhưng ta biết ông ấy rất kinh ngạc khi thấy lời tiên đoán của mình đã sai lạc.
Long Ưng thầm kêu nguy hiểm, liên tục hôn lên môi Hoa Giản Ninh Nhi, trong lòng không khỏi có ý cảm kích.
Hoa Giản Ninh Nhi nồng nhiệt đáp lại.
Khi hai người rời môi, Hoa Giản Ninh Nhi khôi phục vẻ lãnh đạm:
-Ngươi là người thông mình, nên phải hiểu rõ ý ta. Ngày đó ta nghe ngươi nói với Cách Phương Luân, điều ngươi theo đuổi, không ngoài hai thứ tiền tài và mỹ nữ. Hiện giờ hai thứ đó, ngươi đều đã có thừa thãi trong tay, liệu còn có thể tăng thêm? Nếu như ngươi muốn cắt đứt quan hệ với Đại Giang Liên, không ai có thể làm gì được ngươi, nhưng nếu đến tổng đàn, tất cả sẽ không còn do ngươi khống chế nữa.
Long Ưng lật thân thể mềm mại của nàng lại, nhìn lên xà ngang, nói;
-Đúng! Vì sao ta phải đến tổng đàn cơ chứ? Chẳng lẽ đã bị ảnh hưởng bởi cha ta?
Hoa Giản Ninh Nhi thừa dịp ngồi thẳng lên, nói:
-Ngươi có tham vọng đối với chính trị sao?
Long Ưng nói:
-Ta vẫn trải qua kiểu cuộc sống hôm nay có rượu cứ say, không cần biết đến ngày mai, tuy nhiên con người luôn hướng tới chỗ cao, nước luôn chảy về chỗ trũng, dù là sinh hoạt hay là thói quen, cũng không có gì lạ, chỉ là muốn tìm chuyện gì đó kích thích một chút để làm. Hoặc là ta muốn đến tổng đàn để xem một chút, xem có thể thật sự có năng lực tranh bá với thiên hạ hay không.
Hoa Giản Ninh Nhi nói;
-Có lẽ Khoan công sẽ chấp nhận cách giải thích này của ngươi. Ông ta thường nói, người phi thường luôn không cam chịu sự vô vị, tham vọng và sự hiếu kỳ ở họ là vô hạn. Người bình thường chỉ có thể suy nghĩ trong lòng; người phi thường thì ra tay hành động.
Long Ưng nói:
-Ninh hương chủ tin tưởng vào cách giải thích này của ta sao?
Hoa Giản Ninh Nhi khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không tin.