Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 27: Q.3 - Chương 27: Hô Đông trốn Tây (hạ) Ngao du cùng mỹ nữ (thượng).




Phòng ốc trong trại chỉ dùng đá phiến và đất sét xây nên, từ tầng ba đến tầng năm không đều nhau, vô cùng chắc chắn. Tầng dưới cùng dành để chăn nuôi gia súc, tầng cao nhất chất đống lương thực và các vật dụng lặt vặt, chính giữa là phòng khách và nhà bếp, khiến bọn Long Ưng mở rộng tầm mắt.

Lão tộc trưởng là bằng hữu của Hầu Hi Bạch, đã ngoài 90 tuổi mà vẫn khỏe mạnh và dẻo dai. Ông mời bọn hắn vào ở trong tầng năm, bởi vậy sau mấy ngày liền chạy trốn, bọn hắn mới có được một chỗ nương náu yên ổn.

Cũng vừa đúng giờ cơm tối, tộc trưởng bày tiệc thết đãi bọn hắn ở đại sảnh lầu ba, phụ giúp cho bữa tiệc còn có hơn mười nam nữ đã có tuổi, thuộc hàng con cháu của tộc trưởng. Theo tộc trưởng, con cháu của ông ta có tới hơn hai trăm người, nếu gọi tất cả đến, chỉ sợ chen chúc đến nỗi đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được.

Quần áo và trang sức của người Khương có sự đặc sắc riêng. Mỗi người đều mặc một chiếc áo không tay bằng da dê. Tóc của cả nam lẫn nữ đều bịt khăn xanh hoặc trắng, chân mang giày vải, quấn xà cạp.

Nữ đương nhiên thích trang điểm, khăn đầy những hoa văn có mô típ hết sức đặc sắc, lại dùng hai bím tóc quấn lên đó.

Trong số người Khương, chỉ có lão tộc trưởng biết tiếng Hán, nhưng ai cũng nhiệt tình hiếu khách, cho dù không thể dùng ngôn ngữ để giao tiếp, cũng không ảnh hưởng chút nào đến không khí hòa hợp của họ.

Bên ngoài cửa nhà tộc trưởng có hơn trăm nam nữ trẻ tuổi tụ tập, xem ra là muốn ngắm nghía vẻ đẹp của mỹ nữ người Hán.

Được lão tộc trưởng và người nhà ân cần chiêu đãi, bọn Long Ưng được ăn thật nhiều thịt dê sấy, canh xương hầm, uống rượu đặc sản của địa phương.

Long Ưng cảm nhận được một cách sâu sắc lối sống điền viên mục dã của người dân nơi đây, có cảm giác vui đến quên cả trời đất. Hắn hỏi:

- Các vị cư ngụ ở đây bao nhiêu năm rồi?

Lão tộc trưởng vội ho một tiếng, tất cả mọi người lập tức yên tĩnh, lắng nghe lời nói của ông ta.

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão tộc trưởng ngời lên một làn ánh sáng thần thánh, như đang kể lại một truyền thuyết thần bí, ông chậm rãi nói:

- Bởi vì tránh họa chiến tranh, tổ tiên Bạch Cẩu của chúng tôi đã dẫn toàn bộ người trong tộc dời đến vùng đất màu mỡ này, dùng đá bạch vân và dây mây đánh bại bọn Qua Cơ hung ác. Bảy người con của Bạch Cẩu định cư ở vùng đất này, chúng tôi là thế hệ thứ năm của ngài ấy.

Minh Tâm ngây thơ hỏi:

- Thảo nào khắp nơi trong trại đều có đá trắng rất đẹp, hóa ra là có điển tích như vậy.

Lão tộc trưởng nhìn nàng cười hiền lành:

- Đêm nay ta vốn muốn đốt lửa trại chào mừng các vị, nhưng Mộng Điệp cô nương đã có vẻ rất mệt nhọc rồi, ta đã sai người quét dọn một phòng, lại chuẩn bị sẵn y phục, để các vị tắm rửa nghỉ ngơi cho khỏe. Chuyện ngày mai, để ngày mai tính đi!

Nghe được ngủ chung một phòng với các nàng, trong lòng Long Ưng không khỏi cảm thấy xao động, đưa mắt nhìn khuôn mặt đang đỏ au vì sức nóng của ngọn đèn dầu và vì men rượu của Hoa Gian mỹ nữ.

Mộng Điệp cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau, cuối cùng người con gái xinh đẹp như vô tình như hữu tình, né tránh ánh mắt của hắn.

Long Ưng lập tức cảm thấy đêm Khương trại thêm phần mỹ lệ.

Gian nhà đá rộng khoảng một trượng rưỡi vuông, dưới sàn trải thảm lông cừu, chăn mền đầy đủ. Trên chiếc bàn nhỏ ở góc phòng, ngọn đèn dầu chiếu xuống ba mỹ nhân, khiến trong phòng càng thêm dạt dào xuân ý.

Gian nhà đá nằm ở một góc nhà kiểu dân tộc Khương, phía đối diện có một cửa sổ hở. Cửa sổ không lớn, giống như một mảng tường có nhiều lỗ để bắn tên, nhưng trong làn gió đêm phe phẩy, không khí trong lành liên tục ùa vào trong phòng.

Từ nơi nào đó trong trại vọng tới những bản tình ca do những đôi nam nữ hát lên, khiến người nghe có cảm giác dịu dàng và ấm áp.

Long Ưng ngồi ở chính giữa, Mộng Điệp ngồi ở một góc, Minh Huệ và Minh Tâm thì cùng ngồi một bên dưới bệ cửa sổ, Long Ưng thở dài:

- Đại tỷ đừng lo lắng, để ta ra ngoài tìm chỗ ngủ.

Mộng Điệp thản nhiên nói:

- Không được!

Long Ưng ngẩn ra:

- Không được? Đây là ý gì?

Mộng Điệp điềm nhiên như không có gì:

- Bởi vì ta nói ngươi là hôn phu của ba người chúng ta, vợ con mà không để chồng nằm chung phòng, thì thật sự là không ổn.

Long Ưng không nói nên lời:

- Tỷ...thật sự tỷ...nói như vậy?

Mộng Điệp đáp:

- Đây là ngộ biến tùng quyền, đừng có nghĩ lung tung. Bởi vì ta rất mệt, nhất thời không nghĩ ra được lý do để lão tộc trưởng tiếp đãi các ngươi...

Long Ưng ra vẻ khó xử, nhưng trong lòng mừng thầm, nói:

- Vậy tối nay chẳng lẽ chúng ta phải ngủ cùng một chỗ?

Mộng Điệp lạnh nhạt nói:

- Ngươi phải quay vào tường mà ngủ, để ta tách ngươi và Minh Huệ, Minh Tâm ra, hiểu chưa?

Long Ưng rốt cuộc nhịn không được, lộ ra bộ mặt thật, cười hì hì:

- Lúc ta ngủ sẽ lăn qua lăn lại đấy. Ha ha...nếu có mạo phạm, xin đại tỷ chớ trách móc!

Minh Tâm phì cười:

- Phạm tiên sinh đang nói dối rồi, lúc ở trên đỉnh núi, ta đã thấy ngài ngủ không hề nhúc nhích!

Long Ưng cười:

- Sao giống nhau được? Đó là nơi núi non hoang dã, còn chỗ này giường lớn rộng rãi, không lăn qua lăn lại sao ngủ cho thoải mái được?

Mộng Điệp tức giận:

- Lúc này mà ngươi còn có tâm tư nói xằng nói bậy! Ngày mai chúng ta phải nhanh chóng rời đi, tránh gặp phải địch nhân, gây họa cho lão tộc trưởng và người của ông ấy.

Minh Huệ thất vọng:

- Ở chỗ này thêm vài ngày không được sao?

Long Ưng suýt nữa buột miệng nói với Minh Huệ, nhất định cô muốn ngủ chung phòng với Long Ưng ta rồi, nhưng may là kìm lại được. Hiện giờ y phục ba nàng mặc là nội y của dân tộc Khương, tay và đùi để trần, đường cong lồ lộ, làm cho người ta phải mơ màng tơ tưởng. Hắn nói:

- Đại tỷ nói đúng, không phải tiền bối Đan Thanh Tử đã nói Mạc Vấn Thường là cao thủ lần theo dấu vết hay sao? Y lại có thể dùng chó săn đánh hơi chúng ta, nếu như mùi dừng lại ở sơn trại, chắc chắn chúng sẽ dốc toàn lực tấn công, đây chính là tình huống đại tỷ lo lắng.

Mộng Điệp nói:

- Mặc dù chúng ta có thể may mắn trốn đến đây, là do Mạc Vấn Thường vốn đã bị thương lại bị thương, không thể đích thân ra tay đối phó chúng ta. Tuy nhiên chỉ cần hơn mười ngày điều dưỡng, với võ công thâm hậu của y, sẽ hồi phục hoàn toàn, trong khi chúng ta càng đến gần Tĩnh Trai, thì lại càng rơi vào thế bị động, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Long Ưng hừ lạnh:

- Ta sẽ không để y nắm mũi dắt đi đâu! Đối với vùng núi, chắc chắn ta quen thuộc hơn y, sẽ có cách thoát khỏi sự quấy rầy như âm hồn bất tán của y, khi đó thế chủ động sẽ vào tay chúng ta. Minh Tâm, nàng có dám giết người không?

Minh Tâm quả quyết gật đầu.

Mộng Điệp nói:

- Muộn rồi, ngủ đi!

Nàng chỉ vào một bên tường, có chút nhịn cười không được, nói:

- Ngươi xoay mặt vào tường mà ngủ, nếu dám xoay người lại, ta sẽ giết chết ngươi!

Long Ưng duỗi người ra một cái, phất tay dùng chưởng kình tắt ngọn đèn, ra vẻ bất đắc dĩ, nói:

- Xoay vào tường thì xoay vào tường! May mắn là tiểu đệ có óc tưởng tượng rất phong phú, chỉ cần ngửi mùi thơm cơ thể của đại tỷ, là đã có thể tưởng tượng ra được tư thế nằm ngủ uyển chuyển của đại tỷ!

Minh Huệ và Minh Tâm nhịn không được, cười rộ lên, không chút để ý đến lời lẽ có phần cợt nhã của hắn đối với Mộng Điệp.

Hoa Gian mỹ nữ hết sức tức giận:

- Có phải ngươi muốn buộc ta không cho ngươi được hít thở nữa?

Minh Huệ, Minh Tâm càng cười như nắc nẻ.

Mộng Điệp tức giận:

- Hai con bé ngốc! Hắn có thể ngửi mùi của ta, cũng có thể ngửi mùi của hai ngươi, để cho hắn trêu ghẹo mà vẫn ngây thơ không biết gì hết!

Minh Tâm cười duyên:

- Chúng ta có cách gì chứ? Trừ phi nút chặt cái mũi của hắn lại!

Mộng Điệp mừng rỡ:

- Ý kiến hay!

Long Ưng sợ hãi, vội bò đến bên tường, nằm quay mặt vào tường, chịu thua:

- Khuya rồi! Mọi người mau ngủ đi!

Ba nàng được một trận cười no bụng.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, bọn Long Ưng cáo biệt, từ chối thớt ngựa do lão tộc trưởng tặng cho họ, nhưng hành lý lại khá nhiều, rốt cuộc Long Ưng phải vác trên lưng, bọn hắn cũng nhận một số lương khô, thực phẩm và nước uống, có cả trường cung và tên.

Theo chỉ dẫn của lão tộc trưởng, bọn Long Ưng đi về phía tây nam.

Cảnh sắc trên đường đi rất đẹp, cả bọn bắt đầu có cảm giác đang đi du ngoạn. Những đề tài trò chuyện giữa Mộng Điệp và Long Ưng cũng bắt đầu nhiều lên, nhiều khi bị Long Ưng trêu chọc, nhưng Mộng Điệp không để tâm.

Hoàng hôn, một cái hồ nhỏ xuất hiện phía trước, trong bóng chiều tà, những tia cầu vồng phản xạ trên mặt hồ, như cảnh sắc chốn thần tiên, khiến bốn người chợt muốn nghỉ lại qua đêm cạnh hồ.

Bốn người ngồi thành hàng ở sườn núi, say sưa ngắm nhìn mặt hồ mỹ lệ dưới chân núi. Cảnh vật hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có làn gió xuân khe khẽ lướt qua mặt hồ, sóng gợn lăn tăn. Mặt hồ trong đến mức có thể soi gương được, rặng núi và rừng thông xanh biếc soi bóng xuống hồ, non xanh nước biếc lung linh tươi đẹp. Đám Long Ưng tuy biết kẻ địch đang đuổi theo sau, vẫn lưu luyến không thể nhanh chóng rời khỏi nơi có cảnh trí thiên nhiên tuyệt đẹp như chốn Bồng Lai tiên cảnh này.

Long Ưng đứng dậy, gỡ lều vải trên lưng xuống, nói:

- Để ta dựng lều đã.

Ba nàng hết sức phấn khởi reo lên, chạy tới giành giúp hắn. Lúc này bọn hắn mặc y phục và đeo trang sức nam nữ trẻ tuổi của dân tộc Khương, tết tóc bằng khăn trắng, có cảm giác như càng hòa nhập vào cảnh vật tuyệt mỹ như tranh vẽ quanh mình.

Với sự nỗ lực của bốn người, căn lều đã được dựng lên bên hồ. Cả thế giới dường như chỉ còn lại bọn hắn, những chuyện đang diễn ra trên trần thế, hình như không chút liên quan đến bọn hắn.

Minh Huệ nói:

- Căn lều này rất lớn, nhưng nếu bốn người cùng ngủ, e rằng hơi chật.

Long Ưng mỉm cười:

- Minh Huệ không cần lo lắng, cứ theo “quy định ngủ” của đại tỷ, chỉ có nàng ấy và ta ôm nhau ngủ chung một chỗ mà thôi!

Mộng Điệp cười:

- Lần này ta xin “nhường chỗ cho người hiền”, để Minh Tâm và Minh Huệ ngủ với ngươi!

Long Ưng cười hì hì:

- Phu thê đầu ấp tay gối, đại tỷ không ngủ với tiểu đệ, tiểu đệ sẽ rất mất mặt!

Mộng Điệp tức giận:

- Dẹp cái mặt mũi của ngươi đi! Ngươi mà cũng biết thế nào là mất mặt sao? Mau đi canh chừng cho bổn phu nhân, ta muốn xuống cái hồ xinh đẹp kia tắm rửa!

Ba người biết tính nàng vốn thích sạch sẽ, cũng không bất ngờ.

Minh Tâm tình nguyện:

- Muội cũng đi canh chừng cho đại tỷ.

Mộng Điệp nói:

- Mỗi người đều phải đến bên hồ tắm rửa, nếu không, không được vào lều.

Long Ưng mừng rỡ:

- Ta có thể vào lều ngủ sao?

Mộng Điệp cười khổ:

- Đương nhiên có thể, ta và ngươi thay phiên gác đêm, ta canh tới nửa đêm, ngươi canh tới sáng.

Long Ưng than thở:

- Đã biết trước là đại tỷ sẽ không biết lợi dụng ta mà! Bằng linh giác của ta, nếu kẻ địch bí mật tìm tới, sao có thể qua mắt ta được? Cho dù ôm đại tỷ ngủ ngon, ta vẫn có thể canh chừng suốt đêm!

Mộng Điệp nói:

- Nếu là đám lang sói kéo tới, ngươi cảm nhận được sao?

Minh Huệ rùng mình sợ hãi:

- Quanh đây có sói sao?

Long Ưng ra vẻ bị oan uổng:

- Ba đại mỹ nhân các nàng ngủ trong lều, để ta ở ngoài gác đêm, lúc sói dữ tấn công ta, các nàng không cần ra ngoài, cứ để mặc cho sói hoang xơi tái ta đi!

Mộng Điệp nói:

- Đồ nhỏ mọn! Mau đi canh chừng đi!

Vẻ mặt đầy đau khổ, Long Ưng bước đi.

Long Ưng ngồi ở sườn núi, thầm nghĩ nếu trong lều là Nhân Nhã, Lệ Lệ, Tú Thanh và Mỹ Tu Na Phù, đêm nay chắc chắn vô cùng sướng khoái, trong lòng không khỏi tưởng tượng linh tinh.

Ài! Mình rời đi lâu như vậy, nếm đủ mùi vị nhớ nhung, định dày vò các nàng một cách thê thảm, nhưng chỉ hận thân bất do kỷ, đi không có ngày về, đúng là làm người có khi thật sự rất thống khổ!

Mộng Điệp vén lều bước ra, đi đến sườn núi, ngồi xuống bên cạnh hắn, ngước lên ngắm bầu trời.

Long Ưng hỏi:

- Ngủ không được sao?

Mộng Điệp nhẹ nhàng nói:

- Sư phụ ta bởi vì sự hạn chế của tính cách, rốt cuộc đã không có cách nào luyện thành Bất Tử Ấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.