Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 142: Q.4 - Chương 142: Kế hoạch tương lai (thượng).




Đoan Mộc Lăng dí dỏm nói:

- Tiểu nữ tử nói thật lòng mình thôi!

Long Ưng hít một hơi thật sâu, đầu óc tỉnh táo lại. Những lời nói của Pháp Minh khiến hắn bất an, ma chủng phản chủ, may mà có liều thuốc hữu hiệu của Đoan Mộc Lăng. Hắn bèn chuyển hướng:

- Minh Huệ và Minh Tâm thế nào rồi!

Đoan Mộc Lăng giận:

- Cuối cùng cũng nhớ tới họ rồi. Minh Tâm đã giữ chức chưởng môn tạm thời ở phái Thượng Thanh. Còn Minh Huệ thì ở lại bên cạnh Minh Tâm chăm sóc nàng. Họ còn dặn rằng, trước khi ngươi rời khỏi Trường An, nhất định phải tới gặp họ một lần.

Long Ưng gật đầu:

- Đương nhiên rồi. Ta làm sao có thể không từ mà biệt?

Đoan Mộc Lăng nói:

- Đã định ngày xuất phát chưa?

Long Ưng nói:

- Ta đã thương lượng với thiếu bang chủ bang Hoàng Hà rồi. Ngày kia, sau khi đưa Tiên Tử và chủ tớ tiểu đồ đệ lên thuyền, chúng ta sẽ đi ngay lập tức.

Đoan Mộc Lăng nói:

- Ngươi sẽ quên chuyện tiên môn nhanh thôi.

Long Ưng nói:

- Tiên Tử chính là Động Thiên Phúc Địa của ta làm sao ta quên được? Sao chúng ta không nhân mấy ngày này, vụng trộm thành thân động phòng?

Đoan Mộc Lăng đỏ mặt, trách:

- Mấy ngày này là không thể được. Đầu tiên, là vì đạo tâm của ngươi bất ổn. Thứ hai, là vì tiên thai của ta vẫn chưa ra đâu vào đâu. Ngươi đừng có mà được voi đòn tiên.

Long Ưng cười hà hà:

- Vậy sau khi quay về, chúng ta chọn ngày thành thân. Đừng lần lữa nữa... Nàng đã nói rằng sẽ không trốn tránh ta nữa mà.

Đoan Mộc Lăng lườm hắn:

- Ai trốn tránh ngươi chứ?

Rồi nàng nói tiếp:

- Mau về sơn trang Vọng Giang đi, để Tiên Nhi đợi lâu, ngươi sẽ khổ lắm đấy.

Nói xong nàng bèn đứng dậy tiễn khách.

Long Ưng bước về phía nàng rồi nói:

- Giờ đây tiểu đệ đang bệnh tình nguy kịch, thứ tiểu đệ cần nhất là liều đan dược này của Tiên Tử.

Đoan Mộc Lăng sẵng giọng:

- Long Ưng! Không được. Ối!

Long Ưng ôm nàng vào lòng, rồi hôn lên môi nàng. Đoan Mộc Lăng cũng không hề chống lại.

Ngay lập tức đôi môi Tiên Tử trở nên mềm mại và nóng bỏng. Nàng đáp lại nụ hôn của hắn một cách nhiệt tình say đắm.

Cảm giác khó có thể hình dung dâng trào trong lòng họ, lan tới khắp nơi trong cơ thể. Toàn thân họ nóng bừng lên, đôi môi quyện lấy nhau như một đám lửa, đang thiêu cháy linh hồn họ; Kích thích sự rung động trong ánh mắt họ. Những cảm xúc đó chỉ tâm hồn hai người mới cảm nhận được.

Sự yên tĩnh trong căn phòng đã biến mất.

Trời đất quay cuồng, sự vui sướng tràn ngập trong lòng họ. Mặt đất rắn chắc trở thành cõi hư vô rộng lớn. Họ đang xuyên qua vĩnh hằng, kết hợp làm một với những điều hư vô, rơi vào một khoảng không hỗn độn.

Đong....!

Không biết từ đâu vang lên tiếng chuông.

Đoan Mộc Lăng run rẩy. Nàng đẩy Long Ưng ra, xấu hổ nói:

- Thật nguy hiểm! Ngươi khiến người ta mê muội mất rồi. Mau đi đi.

Long Ưng trở lại sơn trang Vọng Sơn. Trên đường về, hắn luôn nhớ lại tiếng chuông “chia rẽ” mình và Tiên Tử. Với sự mẫn cảm của hắn, mà vẫn không hiểu tiếng chuông phát ra từ đâu, như xa mà lại như gần.

Điều làm hắn kinh ngạc hơn là pháp lực trong tiếng chuông.

Khi tiếng chuông vang lên, dường như có một dòng nước thanh khiết đổ xuống, dội vào trong não. Rồi như có hàng ngàn dòng suối đang chảy từ trên xuống. Nó nâng người hắn lên như vào cõi khai thiên lập địa.

Linh hồn hắn trở nên sảng khoái, đạo tâm đang mê muội giờ trở nên trong sáng, vô cùng thoải mái.

Ai mà lại có thần thông quảng đại như vậy?.

Cuối cùng hắn đã cảm nhận được sự cuồng nhiệt của Đoan Mộc Lăng khi ở cùng hắn. Đó là điều hắn chưa từng tưởng tượng. Là ngọn lửa tình yêu được đốt cháy bởi sự kích thích giữa tiên thai và ma chủng. Điều đó khiến linh hồn họ như hòa lại với nhau. Như những gì Đoan Mộc Lăng đã nói, cơ thể và trái tim nàng không thể từ chối hắn - để mặc hắn làm mọi việc. Nếu không phải do tiếng chuông đó vang lên kịp thời, hậu quả thật khó lường. Lúc đó ma chủng của hắn hoàn toàn bị tiên thai kích thích, ma dục dâng trào. Ngoài dục vọng chiếm hữu chinh phục tiên thai, hắn không hề có một suy nghĩ nào khác nữa.

Người đánh lên tiếng chuông đó là ai?

Hắn có một trực giác, Đoan Mộc Lăng sẽ không nói câu trả lời cho hắn.

Khi hắn bước vào sơn trang đúng lúc hoàng hôn. Mặt trời đang lặn xuống. Thời tiết dần chuyển lạnh. Từng trận gió thổi đến, mang theo cái rét. Với sức khỏe của hắn, cũng cảm thấy có lẽ mặc thêm chút quần áo sẽ đỡ hơn.

Chủ tớ Tiểu Ma Nữ đang đợi hắn về ăn cơm tối. Thật ngạc nhiên, Địch Ngẫu Tiên không hề có nửa lời oán trách, không hỏi bất kỳ việc gì về Pháp Minh, chỉ vui vẻ dẫn hắn vào trong ngồi.

Long Ưng nịnh cả hai bằng cách gắp đầy thức ăn vào bát họ rồi nói:

- Hai tiểu tử kia vẫn chưa về ư?

Tiểu Ma Nữ nói:

- Vạn tiểu tử đã uống rượu cùng với người trong kiếm phái của gã. Còn Phong tiểu tử thì đến Thanh Lâu ở Bắc Uyển vui vẻ rồi. Kệ bọn họ.

Thanh Chi bật cười:

- Chúng ta chỉ để ý đến bản thân thôi. Vì vậy, đêm nay cô gia ở cùng tiểu thư.

Long Ưng nhìn Thanh Chi, rồi lại quay sang Tiểu Ma Nữ, đắm đuối nói:

- Đúng! Chúng ta chỉ để ý đến bản thân thôi. Hàaa...! Thanh Chi! Nàng nói xem, cơ thể của tiểu thư nàng liệu có đầy đặn hơn trước giống nàng không?

Tiểu Ma Nữ cười mắng:

- Tên sắc quỷ đáng chết!

Thanh Chi đỏ mặt, cười dịu dàng. Không khí trong nội đường tràn đầy sự ấm áp. Mặc dù, trời lạnh nhưng họ vẫn có cảm giác ấm áp như mùa xuân.

Ba người ăn rất vui vẻ! Tình chàng ý thiếp, vô cùng mãn nguyện!

Long Ưng vỗ bụng. Lòng hắn vẫn cảm kích tiếng chuông kia, đã gọi lại hồn phách trước kia của hắn về. Không còn bất an vì chuyện của tiên môn như trước nữa, hắn lại cảm nhận được sự vui vẻ khi được làm người. Long Ưng cười nói:

- Bước chân vào giang hồ có thú vị không?

Tiểu Ma Nữ vui vẻ nói:

- Vui hơn gấp trăm lần so với những gì ta tưởng tượng. Có lúc mặc dù hơi nhọc, nhưng sau khi thoát khỏi cảnh hiểm nghèo, lại khiến người ta tràn ngập cảm xúc, cảm nhận được sự dễ chịu. Thật là sung sướng!

Câu cuối cùng nàng nói giống như giọng của Long Ưng. Nói xong, nàng liền liếc sang hắn - dáng vẻ xinh đẹp rung động lòng người.

Long Ưng ngứa ngáy nói:

- Niềm vui lớn nhất đến từ bộ phận nào?

Tiểu Ma Nữ lườm hắn. Rõ ràng là nàng dùng ánh mắt để nói “tiểu tử lại bắt đầu rồi”. Có điều trong cái giận lại thầm có cái vui. Không cần nói cũng biết nàng vui vì được Long Ưng trêu chọc.

Long Ưng biết Tiên Nhi của hắn sẽ không trả lời, bèn chuyển sang Thanh Chi:

- Nàng nói đi.

Thanh Chi đỏ mặt nói:

- Phần hay nhất là cùng cô gia và tiểu thư thưởng nguyệt. Hì hì!

Tiểu Ma Nữ không nhịn nổi, bật cười mắng:

- Nha đầu chết tiệt, dám giúp cho tên sắc quỷ này sao. Hì! Sắc quỷ!

Long Ưng duỗi lưng nói:

- Bước chân vào giang hồ, ăn cùng ngủ cùng. Giờ đây, ăn xong rồi, không cần tiểu đệ nói, cũng biết nên làm gì rồi phải không!

Tiểu Ma Nữ gắt giọng:

- Đâu có kiểu ăn no rồi lại đi ngủ ngay chứ, chẳng mạnh khỏe chút nào. Ý!

Ba người cùng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Tuyết rơi rồi.

Long Ưng nhảy lên, mừng rỡ nói:

- Cuối cùng chúng ta đã gặp được trận tuyết đầu tiên ở Trường An rồi. Nào, các kiều thê, chúng ta cùng đến chiếc đình cao nhất ở sơn trang, để ngắm tuyết.

- Thật đẹp!

Cả nền trời đều được tinh lọc. Nghe âm thanh ngọt ngào của Tiểu Ma Nữ, hai tay trái và phải của hắn cùng lồng vào chiếc eo thon mềm mại của nàng và Thanh Chi, ánh mắt nhìn ngắm một màn trắng xóa.

Tiểu Ma Nữ nhìn trận tuyết rơi dày, say mê nói:

- Thật đẹp!

Tuyết bay đầy trời, ánh đèn gần xa đều trở nên mơ mộng. Long Ưng nhớ tới trận tuyết lớn ở Lạc Dương khi hắn và Võ Chiếu cùng du ngoạn Lạc Hà. Hắn cùng nữ đế Đại Chu đã xây dựng một mối quan hệ thật kỳ lạ. Đến tận bây giờ, hắn vẫn không biết được tâm ý của Võ Chiếu.

Tiểu Ma Nữ dịu dàng nói:

- Ưng lang hãy yên tâm đến Tây Vực! Sư phụ nói sẽ dẫn chúng ta về Tĩnh Trai chơi.

Long Ưng ngạc nhiên:

- Nàng không sợ buồn chết sao?

Tiểu Ma Nữ mừng rỡ nói:

- Sao lại buồn chứ? Lần này ta thực sự lên núi tu luyện, để du ngoạn giang hồ một lần nữa. Đến lúc đó, chàng không được bỏ người ta lại đâu.

Long Ưng hớn hở:

- Tiên Nhi thật là hiểu chuyện.

Mỗi người đều có một mặt khác. Tiếp xúc lâu rồi, họ mới thể hiện gương mặt thật của mình.

Long Ưng nghe hai tiếng “Ưng lang” cùng với sự ngây thơ và ngoan ngoãn của nàng khiến lòng ấm áp, hắn cười nói:

- Giờ là lúc thích hợp để đi ngủ. Bên ngoài, tuyết lớn. Chúng ta thì du ngoạn giang hồ trong tấm chăn ấm áp, thật sung sướng!

Tiểu Ma Nữ đỏ mặt:

- Ta biết rằng rơi vào tay loại cường đồ giang hồ như chàng chẳng có kết quả gì tốt. Trời vừa tối đã đòi ngủ cùng! Làm gì có chuyện đó chứ?

Thanh Chi cười nói:

- Đương nhiên là chuyện của Long gia rồi. Thanh Chi cùng hi sinh với tiểu thư nhé.

Tiểu Ma Nữ cười hì hì đẩy tay hắn ra, chuyển thành nắm tay hắn, rồi nói:

- Ngủ cùng thì ngủ cùng! Không biết hôm nay cái tên tiểu tử chàng có phải gặp ma rồi không, mà tinh thần hoảng hốt, hành động kỳ lạ, đến giờ mới bình thường một chút.

Long Ưng nắm lấy bàn tay nóng của nàng, cảm thấy trái tim nàng cũng nóng rực. Ánh mắt nhìn tuyết lớn, hắn thầm nghĩ, cuộc đời liệu có phải lặp lại không ngừng, và cả sinh mạng cũng vậy hay không.

Hắn cảm thấy may mắn vì mình không đủ dũng khí để biết chuyện kiếp trước. Cứ để chuyện này mơ hồ còn hơn.

Tiểu Ma Nữ chủ động kéo tay hắn, rời khỏi chiếc đình, đi về phía phòng ở.

Long Ưng ngủ một giấc dậy, thế giới bên ngoài đã trở thành một màn trắng xóa - một thế giới trong sáng. Nhìn cây tùng bên ngoài cửa sổ đã khoác lên một tấm áo tuyết. Tuyết rơi đè nặng cành cây, giống như nối với mây trắng trên trời vậy. Tất cả bao trong một làn áo bạc, vô cùng tĩnh mịch.

Sự mệt mỏi vì đêm qua không ngủ đã hoàn toàn biến mất. Trong lòng hắn là cơ thể mê hồn của Tiểu Ma Nữ. Còn Thanh Chi, không biết đã đi đâu.

Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp như đóa sen, thấy mí mắt nàng hơi động đậy, biết nàng giả bộ ngủ, Long Ưng bèn nhẹ nhàng hôn lên mũi nàng nói:

- Hôm nay chúng ta đi đâu chơi đây?

Tiểu Ma Nữ vẫn không mở mắt ra mà nói:

- Hôm nay, đã hẹn thiếu bang chủ. Ngài sẽ dẫn người ta đến cung Tam Thanh ngoài thành bái tế đạo tôn. Đi về có lẽ mất một ngày, chàng có rỗi không?

Long Ưng yêu mến hôn môi nàng, nói:

- Có lẽ không được, Tiên Nhi có trách ta không?

Tiểu Ma Nữ mở mắt ra, cười nói:

- Đúng là lắm chuyện! Ta đã sớm biết chàng sẽ không đi đâu. Chàng rất giống cha, bận rộn cả ngày, Tiên Nhi chẳng hơi đâu để ý.

Rồi nàng lại nói:

- Nhưng buổi tối chàng phải ở cùng người ta. Ban ngày thì kệ, nhưng buổi tối thì không được.

Long Ưng cười nói:

- Hóa ra người ăn cùng, ngủ cùng là tiểu đệ. Bị Tiểu Ma Nữ kiếm lời lớn rồi còn tự đắc chí.

Tiểu Ma Nữ mắng:

- Là chàng kiếm lời lớn mới đúng!

Long Ưng nói:

- Kiếm thêm một lần nữa được chứ?

Bên ngoài, Thanh Chi đang hầu hạ Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình ăn sáng. Hai người nói chuyện vui vẻ. Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng cười của họ.

Long Ưng ngồi xuống bên cạnh hai người.

Phong Quá Đình đưa một chiếc vỏ dao găm đến, cười nói:

- Không ngờ lại mua được thứ tốt thế này ở Tây Đô. Ta đã mua ba chiếc, mỗi người một chiếc, có muốn mua nhiều hơn cũng không có.

Long Ưng lấy một chiếc ra xem rồi khen:

- Quả nhiên là vũ khí thượng đẳng. Lưỡi dao mỏng thế này, thật không biết làm thế nào.

Rồi hắn nói với Vạn Nhận Vũ:

- Vạn gia đã mua được thứ gì rồi?

Vạn Nhận Vũ nhún vai:

- Vạn mỗ bận uống cùng nhiều sư huynh đệ, nên để công tử toàn quyền phụ trách mua đồ.

Long Ưng ngạc nhiên:

- Còn phải mua gì nữa?

Phong Quá Đình nói:

- Không có gì, chỉ mua ba cuộn tơ thượng đẳng, mỗi người mang một cuộn.

Long Ưng không hiểu:

- Chúng ta đi tán mỹ nữ ở Tái Ngoại sao? Mang tơ lụa theo làm gì?

Hai người nhìn nhau, cười ồ lên vì sự ngốc nghếch của Long Ưng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.