Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 223: Q.5 - Chương 223: Kết thành liên minh.




Theo tiếng kèn lệnh, đoàn kỵ mã tản ra hai bên, từ các con đường tiến vào hiện trường, có một số còn vòng ra phía sau bọn hắn, ngầm hợp thành thế bao vây. Hơn mười kỵ mã chạy về phía ba người, ai cũng có dáng vẻ hung hãn, mặc quần áo bằng da dê và da trâu, mặt thoa màu đỏ chiến trận, hai bên gò má có ba vạch xiên lên trên, rộng cỡ ngón tay, dài chừng nửa tấc, trên trán vẽ vòng tròn tượng trưng mặt trời.

Đi đầu là một người đặc biệt to lớn và cường tráng, xem dáng vẻ là biết người chỉ huy, đôi mắt tràn đầy sát khí. Trong lúc không ngừng lao tới, ánh mắt họ nhìn ba người chằm chằm, kể cả người lẫn ngựa.

Đến cách chỗ ba người đang đứng chừng hai mươi bước, kỵ sĩ dẫn đầu giơ tay trái lên, tất cả đoàn người lập tức thắng ngựa, tạo nên một khí thế đầy uy hiếp.

Không khí ở hiện trường cuộc hỏa hoạn đầy bi thảm, trở nên hết sức căng thẳng và nặng nề.

Đôi mắt sáng quắc, người đi đầu chợt quát lên:

- Các ngươi là người phương nào?

Tuy dùng Hán ngữ, nhưng tiết tấu ngữ điệu của y giống như một thứ tiếng địa phương khó hiểu nào đó, Long Ưng và Vạn Nhận Vũ phải vừa phân tích vừa đoán, mới hiểu được ý của y.

Đương nhiên Phong Quá Đình thì không có vấn đề gì, y giơ tay phải lên, liên tục thực hiện mấy động tác tay, cuối cùng đặt ngang bàn tay trước trán, nói bằng Hán ngữ:

- Ta là khách của người Ưng ở Thương Sơn, ai tàn sát người Nhĩ Tây là kẻ thù của chúng ta.

Vẻ mặt người cao lớn kia hơi dịu xuống, nhìn lên Thần Ưng đang bay trên cao, hỏi:

- Người Ưng ở Thương Sơn chưa từng có khách người Hán! Kia là chim ưng của ngươi sao?

Phong Quá Đình chúm môi huýt gió, Thần Ưng vòng lại, bay thẳng xuống, đôi cánh xé gió đáp xuống vai Phong Quá Đình, làm tung lên cả đám bụi lớn, uy thế khiếp người, rồi đưa đôi mắt ưng sắc bén quan sát đối phương.

Tên cao lớn và đám binh sĩ thủ hạ phía sau lộ vẻ kinh ngạc.

Phong Quá Đình ngạo nghễ nói:

- Ta có phải là khách của người Ưng hay không, Đàn Cổ Lạp Phu có thể làm chứng. Rốt cuộc các ngươi là bằng hữu hay là địch nhân của kẻ tàn sát dân chúng, hãy trả lời ta!

Long Ưng và Vạn Nhận Vũ không dám chen lời vào, bởi vì trong ba người, chỉ có Phong Quá Đình hiểu rõ phong tục và tập quán của đối phương, cho nên để một mình y ứng phó.

Tên cầm đầu nói:

- Ta là Trạch Cương, người Thi Lãng Chiếu, làm sao có thể là bằng hữu của Mông Tây Chiếu và Việt Tích Chiếu được? Chúng ta từng có ước định với người Hán các ngươi, chiến sĩ người Hán không được bước vào khu Nhĩ Hải nửa bước, hiện giờ các ngươi đã vi phạm lệnh cấm.

Phong Quá Đình lãnh đạm nói:

- Chúng ta nào phải chiến sĩ? Bất luận ước định gì, đối với chúng ta đều không có tác dụng, không có sự ràng buộc. Chúng ta có chung địch nhân, tức là bằng hữu. Trạch Cương, ngươi tuyệt đối không nên phạm sai lầm.

Điều lạ là Trạch Cương cũng không tức giận vì lời nói của Phong Quá Đình, gật đầu nói:

- Đúng là những chiến sĩ dũng cảm không sợ chết! Lần này các ngươi đến Nhĩ Hải có việc gì?

Long Ưng và Vạn Nhận Vũ hiểu, Phong Quá Đình trong nhu có cương, dựa vào thái độ tôn trọng dũng khí và sức mạnh của đối phương, trong tình thế này, nếu khách khí, lễ độ sẽ bị cho là yếu thế và khiếp sợ.

Lúc này, phía chân trời dần sáng rõ, mặt trời ló dạng sau lưng ba người, bên phải là Nhĩ Hải sóng xanh lấp lánh, xa xa bên trái là Thương Sơn mây phủ ngang trời, càng làm nổi bật lên cảnh tượng tàn nhẫn bất nhân khó thể tiếp nhận được ở chốn này.

Dường như đã hoàn toàn gạt bỏ âu lo đối với sự sống chết chưa rõ của Mi Nguyệt, Phong Quá Đình ung dung nói:

- Ba người chúng ta đều có mục đích của mình.

Y chỉ vào Vạn Nhận Vũ, nói:

- Hắn tên là Vạn, đến Nhĩ Hải để thu hồi một món nợ khó đòi.

Trạch Cương nhíu mày dò xét Vạn Nhận Vũ, nói:

- Ngươi muốn tìm ai đòi nợ?

Vạn Nhận Vũ đã bắt đầu quen với ngữ điệu Chiếu ngữ của Trạch Cương, thản nhiên đáp:

- Hắn tên là Thoán Ban, nghe nói cũng có chút danh tiếng ở Nam Trung.

Trạch Cương và dám thủ hạ mở to mắt, không che giấu sự kinh ngạc, như nhìn một người điên không biết mình đang nói gì.

Bởi vì toàn bộ tinh thần trập trung vào việc tìm kiếm người yêu tái sinh của Phong Quá Đình, suýt nữa Long Ưng quên mất chuyện này, may mà Vạn Nhận Vũ vẫn minh mẫn.

Đêm hắn đến trấn Thạch Cổ gặp Trình Triển, đúng như dự đoán của hắn, với thủ đoạn của Lai Tuấn Thần, Trì Thượng Lâu đã khai ra tình hình buôn người ở khu Nhĩ Điền. Hoạt động buôn người ở đó do một mình Điền Bang nắm giữ, mà người cầm đầu của Điền Bang là Thoán Ban. Y là người Bạch Man Tây Thoán, xuất thân từ dòng họ Thoán hiển hách, được coi là quý tộc của Bạch Man, võ công cao cường, có hơn vạn binh sĩ làm thủ hạ, lấy Côn Minh bên cạnh Điền Trì làm căn cứ, thế lực vươn tới tận khu Nhĩ Hải. Bởi vì có thực lực mạnh mẽ, lại rộng rãi, phóng khoáng, tặng dê tặng ngựa, nên có quan hệ khá tốt với sáu Chiếu ở Nhĩ Hải.

Côn Minh vốn là tên của bộ tộc, bộ tộc này vốn du mục ở phía tây Vân Nam, sau di chuyển tới Điền Trì, vì thế lấy tên bộ tộc đặt cho tên đất. Thời Chiến Quốc, Sở Tương Trang đem binh bình định khu Điền Trì, xây thành lập quận ở vùng đông bắc lòng chảo Điền Trì ở giữa Điền Tây trên Hoành Đoạn Sơn Mạch và cao nguyên Điền Đông, thành lập vương quốc Điền (Tác giả chú thích: sự kiện được nhắc tới trong Tầm Tần Ký), hòa hợp với thổ dân địa phương, cho nên có thể văn hóa và kỹ thuật trồng trọt của Côn Minh thuộc loại hàng đầu khu Nhĩ Điền, Hán hóa sâu sắc nhất. Đến thời Đại Đường khai quốc, lấy Côn Minh làm trung tâm khu Điền Trì, vẫn là vùng tụ cư của tộc Côn Minh và hàng trăm bộ tộc Man Tây Thoán, gọi chung là Bạch Man.

Có thể nói Thoán Ban là người có tầm ảnh hưởng lớn nhất ở Điền Trì Côn Minh. Ở đó, lời nói của ông ta được xem là mệnh lệnh cao nhất, không ai dám nghịch ý của ông ta. Bốn đại cao thủ dưới trướng ông ta, đều là những nhân vật lợi hại nổi tiếng khu Nhĩ Điền. Sau khi cấu kết với Đại Giang Liên làm chuyện xấu, buôn người với quy mô lớn, tiền bạc và thế lực không ngừng gia tăng, lại buôn bán lớn với người Hán ở hạ du Kim Sa Giang, nhập về những vật tư khu Nhĩ Điền còn thiếu, trở thành người được ủng hộ nhất ở khu Nhĩ Điền. Bây giờ Vạn Nhận Vũ muốn đến vuốt râu hùm của ông ta, đúng là vô cùng không biết tự lượng sức mình.

- Cheng!

Tĩnh Trung Nguyệt được rút ra khỏi vỏ.

Bọn Trạch Cương còn chưa kịp phản ứng, Vạn Nhận Vũ đã vung đao chém xuống liên tục bảy đao, tốc độ rất nhanh, lẽ ra mắt thường khó nhìn rõ được, nhưng đằng nầy lại thấy rất rõ ràng, tựa như chậm mà lại nhanh, khiến ngay cả Long Ưng và Phong Quá Đình vốn đã quen thuộc mà cũng hoa mắt ngẩn người, huống chi những người kia. Người trong nghề vừa ra tay, liền biết đá biết vàng.

Vẻ khinh thường trong mắt bọn Trạch Cương lúc đao của Vạn Nhận Vũ còn trong vỏ, lập tức được thay thế bởi sự kinh ngạc và tôn kính.

Đương nhiên, Vạn Nhận Vũ có thể thu được nợ từ Thoán Ban hay không, chỉ có trời mới biết, nhưng ít ra y có tư cách này.

Vẻ mặt biến đổi, Trạch Cương nói:

- Ta không nhìn lầm, từ ngoài xa ta đã biết các ngươi là cao thủ đáng sợ, nếu không ta đã hạ lệnh tấn công.

Y nhìn sang Long Ưng:

- Vị bằng hữu này đến Nhĩ Hải chúng tôi với mục đích gì?

Y chịu gọi Long Ưng là bằng hữu, có thể thấy cảm nhận của y đối với ba người đã có sự thay đổi lớn, cũng không còn nghĩ tới việc vi phạm lệnh cấm của ba người nữa.

Long Ưng thầm nghĩ, mục đích duy nhất có thể nói ra được, đã được Vạn Nhận Vũ nói ra, còn tìm Mi Nguyệt, nên để Phong Quá Đình nói chứ không phải là mình, mà báo thù cho cái chết thảm của người Nhĩ Tây là mục tiêu chung của mọi người, trong lúc hắn còn không biết nói sao cho ổn, Phong Quá Đình đã bình tĩnh như không mà nói:

- Vị huynh đệ này tên là Long, là thần vu (thầy mo thần thánh) vĩ đại nhất và đáng sợ nhất của Trung Thổ từ xưa đến nay. Lần này, hắn đến Nhĩ Hải là muốn quyết chiến sinh tử với Tông Mật Trí – người tự xưng là có pháp lực cao nhất khu Nhĩ Điền, xem ai có pháp lực cao cường hơn. Ánh mắt bọn Trạch Lương lóe lên vẻ khó tin còn nhiều hơn ánh mắt nhìn Vạn Nhận Vũ lúc nãy, trừng mắt nhìn Long Ưng.

Long Ưng và Vạn Nhận Vũ lập tức hiểu ngay.

Giờ phút này, lòng Phong Quá Đình hết sức đau thương, trước mắt xác chết chất cao như núi, trên đồng ruộng mênh mông còn không biết bao nhiêu thây người nằm đây đó, y đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào, có thù tất báo, vì thế y muốn đại khai sát giới đối với hai Chiếu Mông Tây và Việt Tích, mà kẻ đầu sỏ của hai tộc kia là Đại quỷ chủ Tông Mật Trí, phải lấy mạng đổi mạng. Tuy nhiên với sức của ba người, mặc dù ba người tự phụ như thế nào, lại không quen đường đi lối lại, mà đi khiêu chiến hai tộc kia, chắc chắn chỉ là lấy trứng chọi đá, tự chịu diệt vong. Cho nên phải liên kết với kẻ địch của hai tộc kia, chẳng hạn như các chiến sĩ Thi Lãng Chiếu trước mắt, mới có thể thành công.

Ở nơi hoang dã này, Cổ thuật (1), Hàng thuật (2) rất thịnh hành, các thần vu được tôn kính và sợ hãi nhất, bất cứ bộ tộc nào khác, đối với lời tiên đoán của Tông Mật Trí, rằng Thổ Phiên sẽ không đánh mà lui, đều cảm thấy kính sợ, khó có ý chí chiến đấu. Như thế, chỉ có thể đưa Long Ưng lên, để hắn hóa thân thành một thần vu thần thông quảng đại nhất Trung Thổ, mới có đủ thực lực chống lại Tông Mật Trí, làm phấn chấn tình thần và ý chí chiến đấu của các tộc khác.

Bị Phong Quá Đình đặt vào thế đã rồi, Long Ưng cũng không thể không phối hợp với y, ánh sáng ma mị trong đôi mắt không ngừng tăng lên, cuối cùng nhanh chóng sáng rực, hai con mắt trở thành hai đốm sáng chói lọi, uy hiếp thiên địa, không kém so với mặt trời đang lên cao phía sau lưng.

Chỉ cần nhìn cảnh tượng này, còn thuyết phục hơn trăm lần so với hắn vỗ ngực tự xưng mình là thần vu vĩ đại nhất Trung Thổ.

Long Ưng không cần lớn tiếng, nhưng từng câu từng chữ đều truyền đi rất xa, vang vọng khắp các ngóc ngách của hiện trường vụ hỏa hoạn.

Giọng hắn trầm thấp mà vang dội, bản thân nó đã ẩn chứa một sức cuốn hút kỳ dị và huyền bí làm chấn động lòng người:

- Ta là thần vu được trời cao chỉ định để trừng phạt kẻ gian ác, tên là Long, vô địch trên chiến trường, có thể liệu định như thần, không ai có thể giết được ta. Thoạt nhìn, hiện giờ các ngươi chỉ có một ngàn hai trăm chiến sĩ, nhưng thật ra ở nơi các ngươi không thể nhìn thấy, còn có hai ngàn binh lính mai phục ở trong rừng phía tây, tốt nhất là các ngươi vờ không địch lại mà rút lui, nếu dại dột đuổi bắt địch nhân, sẽ chuốc lấy thảm bại vì rơi vào mai phục.

Trên mặt bọn Trạch Cương lại lộ vẻ khó tin, chỉ có điều lần này không phải là nghi ngờ mà là giật mình, nhất thời không nói nên lời.

Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ thầm bội phục, tiểu tử này giả trang người ra người, quỷ ra quỷ, bản lĩnh thần vu thần bí được hắn thể hiện một cách hết sức nhuần nhuyễn.

Long Ưng thu hồi ánh sáng ma mị trong đôi mắt, vẫn chưa thỏa mãn, lại nói tiếp, nhưng lần này chỉ nói cho một mình Trạch Cương đang đứng bên cạnh nghe:

- Chuyện trên chiến trường, không có gì giấu diếm được ta. Bởi vì ngươi thấy ở hiện trường không có thi thể của phụ nữ, biết được liên quân Mông Tây Chiếu và Việt Tích Chiếu đã bắt đi một số lớn phụ nữ Bạch tộc, tất nhiên hành quân chậm đi, cho nên quyết định sau khi nghỉ ngơi, đợi chiến mã lấy lại sức, sẽ lập tức đuổi theo địch nhân, chẳng những trả thù sự hung tàn của địch nhân, mà còn giải cứu những phụ nữ Bạch tộc bị cướp đi. Nhưng ta cho ngươi biết, như thế là ngươi sẽ trúng gian kế của địch nhân, sa vào bẫy của chúng, những thi thể chồng chất trong thôn, là để kích động sự oán hận trong lòng các ngươi.

Trạch Cương kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm, hơi thở như ngừng lại, cho thấy Long Ưng đã nói trúng dự định của y.

Tên đứng sau Trạch Cương hỏi:

- Ngươi thật sự là thần vu không thể bị giết chết sao?

Long Ưng bắt chước Vạn Nhận Vũ, rút Ô đao ra, vung tay múa vài đường, bọn Trạch Cương chăm chú nhìn, không nhìn ra đao pháp của hắn có gì hơn người, chỉ có Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình ngây người mà nhìn, bởi vì hắn cử trọng nhược khinh (nâng vật nặng dễ dàng như thể nó rất nhẹ), Ô đao lướt nhẹ như không, khiến người ta cảm thấy Ô đao không có trọng lượng.

Sau vài chiêu thức màu mè, Long Ưng thuận tay ném Ô đao về phía tên mới lên tiếng, hờ hững nói:

- Coi chừng! Đao rất nặng!

Người nọ lơ đễnh đưa tay cầm chuôi đao, chợt biến sắc, lưỡi suýt nữa chạm trúng đầu ngựa, liền vội vàng cầm đao bằng hai tay, vẻ mặt kinh ngạc.

Con ngựa y đang cưỡi hơi trầm người xuống, trong nhất thời có phần không chịu nổi sự gia tăng tải trọng đột ngột, phát ra một tiếng hí kéo dài.

Tên kia mang Ô đao đưa cho Trạch Cương, Trạch Cương đã chuẩn bị trước, cầm lấy thanh đao, đưa lại gần mắt xem xét tỉ mỉ, ánh mắt lộ vẻ bội phục, nói:

- Đao này nặng ít nhất trăm cân, loại bảo đao chuôi liền thân thế này, ta chỉ từng thấy ba thanh, nhưng kém xa đao này về sức nặng và độ sắc bén, sợ là ngay cả cái khiên kiên cố nhất, cũng không chịu nổi một đao này.

Bởi vì khu Nhĩ Điền có tài nguyên khoáng sản phong phú, lại thêm nhu cầu cho chiến tranh, từ thời Xuân Thu Chiến Quốc, kỹ thuật đúc chế đã truyền vào khu vực này, cho nên binh khí sản xuất ở khu Nhĩ Điền hết sức nổi tiếng.

Chợt Trạch Cương vung tay, Ô đao xoay một vòng bay về phía Long Ưng. Khi Ô đao bay tới trước đầu của Đề Đạp Tuyết, dường như Long Ưng vẫn không định đưa tay đón lấy đao. Trạch Cương lập tức hối hận vì dùng cách này để thăm dò đao pháp của Long Ưng.

Mắt thấy Ô đao sắp bay ngang đầu Tuyết Nhi, bỗng nhiên Tuyết Nhi cúi đầu, Ô đao lướt qua đầu nó trong gang tấc.

- Cheng!

Với tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường không phân biệt được, Long Ưng lấy vỏ đao sau lưng xuống, vung tay hứng lấy Ô đao đang bay tới, khiến nó lọt gọn gàng vào vỏ. Trên thực tế, hắn không chạm vào Ô đao, như thần tiên dùng hồ lô thu yêu quái vậy, rồi lại đeo nó lên lưng, cứ như thể Ô đao chưa hề rời vỏ.

Bọn Trạch Cương ngẩn người, hoàn toàn khiếp sợ.

Phong Quá Đình nói:

- Là bạn hay là thù, một lời là quyết định.

Trạch Cương như vừa tỉnh lại, nhìn Phong Quá Đình, lại nhìn Thần Ưng trên vai y, thở dài:

- Ba vị là kẻ địch mà người Thi Lãng Chiếu chúng ta không muốn gặp nhất trên chiến trường.

Rồi y trầm giọng nói:

- Chỉ cần ba vị chịu lấy danh nghĩa thần linh, lập tức tuyên thệ, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta là huynh đệ bằng hữu, đến chết cũng không thay đổi.

Phong Quá Đình và Trạch Cương đồng thời thúc ngựa tiến lại gần nhau, Phong Quá Đình nhìn Vạn Nhận Vũ và Long Ưng nháy mắt ra hiệu, ý bảo họ làm theo.

Bốn người tám cánh tay đặt úp lên nhau, đồng thời tuyên thệ.

Bất luận là Thổ Phiên hoặc Nam Chiếu, lời thề cũng có sức ràng buộc vượt lên tất cả, không ai dám vi phạm lời tuyên thệ.

Trổ hết vốn liếng ra, rốt cuộc ba người Long Ưng giành được sự giao hảo với người Thi Lãng.

Bốn người chạy dẫn đầu phía trước đoàn người, dõi mắt phương xa.

Trạch Cương giải thích:

- Mười hai ngày trước, Ngụy Tử Kỳ - tộc trưởng tộc Nhĩ Tây, phái người tới Xá Lợi Châu cầu cứu, nói Tông Mật Trí đưa ra tối hậu thư với bọn họ, nếu họ không thể hiến trên trăm thiếu nữ mười sáu tuổi, cung cấp chi phí tế tự thiên thần và địa quỷ cho hắn, hắn sẽ san bằng Nhĩ Tây Tập. Trước khi tới Xá Lợi Châu, sứ giả Nhĩ Tây từng xin Thiểm Chiếu ở Bị Châu thuộc phía bắc Nhĩ Hải giúp đỡ, nhưng bị người cầm đầu La Điên của họ từ chối. Hừ! Một con quỷ chết nhát không biết suy xét tình hình!

Khi nghe nói “hiến một trăm thiếu nữ mười sáu tuổi trở xuống”, sáu con mắt của ba người đồng thời sáng lên.

Phong Quá Đình hỉ:

- Tộc trưởng không phải là Bạc Đăng Mật sao?

Trạch Cương nói:

- Cách đây ba năm, Bạc Đăng Mật đã qua đời, Ngụy Tử Kỳ là người được ông ta chỉ định kế nhiệm. Điều khiến Bạch tộc Nhĩ Tây cảm thấy bị sỉ nhục nhất, là Tông Mật Trí quy định, trong số một trăm xử nữ phải hiến, gồm cả người nổi danh đẹp nhất Nhĩ Hải, là con gái của Ngụy Tử Kỳ. Ài! Hiện giờ, rất có thể nàng đã bị bắt đi.

Y lại thở dài:

- Chúng ta đã chạy tới với tốc độ nhanh nhất, nhưng bởi vì người Thiểm Chiếu không cho mượn đường, buộc phải đi vòng gần trăm dặm, cho nên rốt cuộc đã chậm một bước.

Đôi mắt Phong Quá Đình sáng lên:

- Mông Tây Chiếu và Việt Tích Chiếu ở phía nào?

Trạch Cương đáp:

- Mông Tây Chiếu ở phía nam Dương Qua Châu, Việt Tích Chiếu thì ở phía đông nam Xá Lợi Châu của chúng ta, phía đông Nhĩ Hải, hai tộc cách nhau hơn năm trăm dặm, ở giữa là Nhĩ Tây Tập. Vì vậy, Tông Mật Trí hợp nhất hai tộc làm một, Nhĩ Tây lập tức trở thành vùng đất đứng mũi chịu sào.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Trừ Nhĩ Tây Tập ra, còn có thành trì nào khác không?

Trạch Cương đáp:

- Ngoài Nhĩ Tây Tập còn có Phong Thành ở phía nam Nhĩ Hải, đối với triều Hán các vị, đó là vị trí hiểm yếu của Bác Nam Cổ Đạo, do nhà Tùy của quý quốc dựng nên. Tuy Phong Thành chỉ là một tòa thành đắp bằng đất, nhưng địa hình hiểm yếu, lấy núi làm tường thành, lấy nước làm hào, trong cao ngoài thấp, rất khó tấn công vào. Hiện giờ Tông Mật Trí phá hủy Nhĩ Tây Tập trước, là muốn loại bỏ sự chống đỡ xung quanh Phong Thành, dồn những người Bạch tộc Nhĩ Tây chạy trốn về phía Phong Thành, gia tăng áp lực gánh vác của nó, khiến Đông Mộ Bạch càng khó chống đỡ.

Long Ưng hỏi:

- Đông Mộ Bạch là ai?

Trạch Cương đáp:

- Đông Mộ Bạch là người đứng đầu Bạch tộc ở Nhĩ Hải, cũng là cái gai trong mắt Tông Mật Trí. Ài! Bây giờ tâm trí ta rối loạn, không biết làm thế nào cho ổn?

Long Ưng thản nhiên nói:

- Đương nhiên là túm lấy cái đuôi của địch nhân, giết chúng một trận tơi bời hoa lá!

Trạch Cương giật mình:

- Không phải ngươi đã nói, đó là cái bẫy gài chúng ta sao?

Long Ưng mỉm cười nói:

- Biết đối phương giăng bẫy, liền vô hiệu hóa bẫy rập, trái lại biến nó thành bẫy rập đối phó với địch nhân. Hiểu chưa?

(1) Cổ thuật: cách dùng vật độc (cổ). Tương truyền những dân tộc mà Trung Quốc thường gọi là Man Di hay cho vật ấy (cổ) vào trong đồ ăn thức uống, người nào ăn phải thì sinh ra rồ dại mê man.

(2) Hàng thuật (Tame Head): một loại thuật phù thủy được lưu truyền ở Đông Nam Á. Tương truyền, Cổ thuật ở Miêu Cương từ Tứ Xuyên, Vân Nam Trung Quốc, sau khi truyền đến Đông Nam Á, kết hợp với vu thuật bản địa mà thành. Hàng thuật có thể cứu người, cũng có thể hại chết người một cách vô hình. Hàng thuật và Cổ thuật được xem là hai tà thuật lớn ở Đông Nam Á.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.