Thôi Lão Hầu ở trong một cái đình trong vườn hoa. Vườn trồng đủ loại cây cối, hoa cỏ đặc hữu của khu vực này, còn xây đắp ao hồ và dòng suối có cầu nhỏ bắc ngang, cảnh trí không giống vườn hoa ở Trung Thổ.
Thôi Lão Hầu ngồi bên chiếc bàn đá, một chân co lại, đặt ở mép ghế đá, tay cầm tẩu thuốc nhả khói, không chút kinh ngạc nhìn “Phạm Khinh Chu” với khuôn mặt khác lạ đang bước tới gần.
Thôi lão hầu cho người dẫn đường đi chỗ khác, nói:
- Mời ngồi!
Long Ưng ngồi đối diện với ông ta. Thôi Lão Hầu thở dài:
- Thảo nào vừa rồi dường như ngươi lộ vẻ quen biết ta, sau đó ta cũng cảm thấy ánh mắt của ngươi rất quen thuộc. Hóa ra là Phạm lão đệ, ngươi có đôi mắt rất đặc biệt, khiến cho người khác vừa thấy đã vui vẻ.
Long Ưng thầm nghĩ, có hóa trang, thay đổi gì đi nữa, cũng không thay đổi được ánh mắt. Hắn gỡ mặt nạ xuống, nói:
- Lần này tiểu đệ tới tìm lão huynh, là muốn xin lão huynh giúp ta một việc lớn, tùy lão huynh ra giá.
Thôi Lão Hầu cau mày, nói:
- Với bản lĩnh của ngươi, muốn đi nơi đâu thì đi, cần gì phải đi cùng đoàn?
Ông ta lại nheo mắt dò xét hắn, nói:
- Ngươi muốn đến cao nguyên phải không?
Long Ưng hớn hở nói:
- Lão huynh thật khéo hiểu lòng người.
Thôi Lão Hầu thản nhiên nói:
- Mọi người là bằng hữu cũ, biết rõ đối phương, ngươi đã biết ta đi tuyến đường kia, bây giờ lại mở miệng nhờ cậy ta, đương nhiên là muốn theo ta đi theo đường cũ trở lại Trung Thổ.
Long Ưng nói:
- Cứ ra giá.
Thôi Lão Hầu nói:
- Nếu là bằng hữu cũ, không nên giấu diếm nhau, Phạm Khinh Chu hiện đang tung hoành ngang dọc ở Ba Thục, làm ăn càng ngày càng lớn, là người nào? Có quan hệ gì với ngươi?
Long Ưng thản nhiên nói:
- Hắn là thế thân của ta, đây là chuyện bí mật, xin lão huynh giữ kín giúp ta. Xà Thủ đao của tiểu đệ đã rơi vào tay hắn.
Thôi Lão Hầu nhìn lên trời, ánh mắt lộ vẻ nhớ lại, nói:
- Cô gái xinh đẹp đi cùng ngươi trước kia đâu rồi? Thật sự không ngờ trên đời lại có người con gái tuyệt sắc như vậy, càng nhớ đến càng khiến người ta bâng khuâng.
Long Ưng kinh ngạc, nói:
- Nhưng lúc ấy lão huynh lại làm như không thấy, thản nhiên như không có việc gì.
Thôi Lão Hầu nói:
- Bản lĩnh giữ thản nhiên ngoài mặt như vậy, ta vẫn phải có, nhưng có người đàn ông nào mà không háo sắc?
Ông ta lại nhìn hắn, trầm giọng nói:
- Rốt cuộc ngươi là ai? Chắc chắn ngươi có lai lịch rất lớn, bằng không, quân đội sẽ không điều động nhiều binh lực như vậy để tìm ngươi.
Long Ưng đã thăm dò được ông ta là người có tình nghĩa, vả lại hắn muốn nhận được sự hợp tác và giúp đỡ hết lòng của ông ta, không giấu diếm, nói:
- Tiểu đệ là Long Ưng, xin thứ lỗi đã gạt lão huynh.
Thôi Lão Hầu nghe vậy, cả người run lên, kêu lên lạc giọng:
- Thì ra là ngươi!
Chân đặt ở mép ghế đá không tự chủ rơi xuống đất.
Long Ưng nói:
- Tiểu đệ vốn muốn từ bí đạo A Nhĩ Kim Sơn lên cao nguyên, nhưng bị liên quân hơn hai vạn người Thổ Phiên và Đột Quyết chặn đường, nhân lúc đêm tối tiểu đệ dựa vào địa thế vừa đánh vừa xông ra, may mắn thoát khỏi vòng vây, lưu lạc đến Vu Điền. Tất cả ngả đường đã bị địch nhân phong tỏa, may là tiểu đệ có mặt nạ Sửu thần y của Thiếu soái Khấu Trọng, có thể che giấu được thân phận. Chỉ cần đoàn thương nhân của lão huynh che giấu cho tiểu đệ, chắc chắn có thể vượt qua kiểm tra.
Nghe hắn bị hơn hai vạn quân vây khốn mà vẫn có thể thoát thân, đôi mắt Thôi Lão Hầu mở to, lại dò xét, đánh giá hắn hồi lâu, mới thở phào, nói:
- Trước hết nói cho ngươi biết một chút cảm tưởng của ta. Ài! Danh tiếng của ngươi quá vang dội, sáng nay ta còn nói với đám Lạc Đà Vương, bản lĩnh chém đầu Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh của ngươi thật sự quá tuyệt vời, khiến người Hán chúng ta được mở mày mở mặt. Lần này ta đến Vu Điền, thái độ của mọi người đối với ta khác hẳn, trở nên tôn kính hơn nhiều. Ta thầm nghĩ, nếu may mắn gặp Long Ưng, ta sẽ quỳ xuống mà vái, để cảm tạ hắn đã mang lại vinh quang cho người Hán chúng ta. Ha ha! Rốt cuộc đã được gặp ngươi rồi, nhưng ta không làm sao quỳ xuống được!
Hai người nhìn nhau một lúc, chợt đồng thời cất tiếng cười to, cười đến chảy nước mắt, tràn ngập sự vui vẻ và cởi mở chân thành.
Long Ưng thở gấp, nói:
- Lão huynh nói rất thẳng thắn, ta hiểu cảm giác này của lão huynh. Ha ha! Nghĩ thì dễ, còn thực hiện lại là chuyện khác.
Thôi Lão Hầu nói:
- Lúc biết ngươi là Phạm lão đệ, ta đã có ý muốn giúp ngươi. Bây giờ đã biết ngươi là Long Ưng, lại càng không cần phải nói. Ha ha! Ngươi đã là Long Ưng, ta lại muốn xin ngươi một đặc ân, giúp ta hoàn thành một tâm nguyện.
Long Ưng thầm nghĩ, hẳn là ông ta muốn mình đối phó với kẻ thù nào đó, nói:
- Cứ việc nói ra, kẻ thù của lão huynh, cũng là kẻ thù của tiểu đệ.
Thôi Lão Hầu nói:
- Không phải ta muốn đối phó với ai cả, mà là muốn “lấy” một người.
Long Ưng kinh ngạc, hỏi:
- Lấy? Lấy ai?
Đôi mắt lóe lên vẻ nồng nhiệt, tâm trí chìm vào sự hồi tưởng, Thôi Lão Hầu nói một cách si mê:
- Trên đường dẫn đoàn tới đây, ta gặp một đám giặc hung ác buôn phụ nữ. Chúng dùng ba chiếc xe la chở hơn mười cô gái trẻ tuổi, toàn thân các nàng bị che phủ bởi áo bào trắng và khăn trùm đầu trắng, chỉ lộ ra đôi mắt. Trong số đó, có một cô cứ nhìn ta chăm chú. Đó là một ánh mắt điềm đạm đáng yêu, tràn ngập sự cầu khẩn, khiến người ta nát lòng. Ài! Từ lúc đó, ta không một giây, một phút nào quên được nàng. Ta đã nói với Lạc Đà Vương, xin hắn đến nói chuyện với nhưng kẻ táng tận lương tâm kia, xem có thể cứu nàng ta ra khỏi địa ngục trần gian đó không, nhưng Lạc Đà Vương cự tuyệt, nói hắn không muốn có bất kỳ liên quan nào với loại người độc ác kia.
Long Ưng nói:
- Hắn không phải là bằng hữu thân thiết của lão huynh sao?
Thôi Lão Hầu cười khổ nói:
- Từ đâu mà ngươi nghĩ rằng lão ấy là bằng hữu thân thiết của ta? Lúc đầu là nhờ vào biếu quà cáp, biếu liên tục mấy chục năm thành quen thuộc, hiểu rõ tác phong làm việc của nhau, cảm thấy có thể tín nhiệm, vì vậy mà xưng huynh gọi đệ. Tuy nhiên ta hiểu rõ hắn, lợi nhuận thu được từ buôn người quá lớn, cho nên hắn có thể tạo dựng được thế lực đáng sợ, vượt cả quốc gia, ngay cả quan phủ cũng nhận hối lộ của hắn, mắt nhắm, mắt mở đối với hoạt động của hắn.
Long Ưng hỏi:
- Không phải có vàng là có thể giao dịch với họ sao?
Thôi Lão Hầu đắp:
- Nếu đơn giản như thế, ta đã sớm mua nàng ta về rồi. Làm gì cũng phải có luật lệ, từ thực phẩm cho tới người, đều phải giao nguyên vẹn cho người Thổ Phiên, không được đụng chạm vào người các nàng, nếu không người Thổ Phiên sẽ chém bọn họ rơi đầu.
Bây giờ Long Ưng mới hiểu vì sao Thôi Lão Hầu xuất hiện ở quảng trường, nói:
- Lão huynh có biết Vu Điền Vương đã để mắt tới hoạt động buôn người chưa?
Thôi Lão Hầu nói:
- Để mắt tới thì được cái gì! Nếu có thể cấm được thì đã cấm lâu rồi, chẳng qua là Uất Trì Cảnh nghĩ đến vấn đề thanh liêm của quan viên, lại muốn phủi sạch trách nhiệm đối với vấn đề buôn người vô nhân đạo, huống chi, người ủng hộ buôn người ở sau lưng hắn, là người mà Uất Trì Cảnh không dám trêu vào đâu.
Long Ưng hỏi:
- Có phải người đó là Khâm Một Thần Nhật của Thổ Phiên?
Thôi Lão Hầu nói:
- Tin tức của ngươi rất nhanh, nhưng sự tình không đơn giản như ngươi tưởng tượng, ngươi có hứng thú đi gặp một người không? Không ai biết rõ tình hình hiện nay của Thổ Phiên hơn hắn, tuy nhiên hắn ở trong cung của Vu Điền Vương, ngày mai mới có thể hẹn hắn ra gặp ngươi.
Long Ưng mừng rỡ nói:
- Đương nhiên là có hứng thú, thậm chí còn mong như nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào.
Hắn lại nói:
- Nếu ta đã dứt khoát làm việc đó cho lão huynh, đương nhiên sẽ cố gắng hết sức, không để liên lụy tới lão huynh. Tuy nhiên, giấy thì không thể gói được lửa, nếu việc này bị bại lộ, tương lai lão huynh lại đi tuyến đường này, rất có thể sẽ bị trả thù. Lão huynh có nghĩ đến hậu quả này chăng?
Thôi Lão Hầu nói:
- Năm nay ta đã bốn mươi tám tuổi, phong trần quá nửa cuộc đời còn chưa đủ sao? Sau khi có được cô gái kia, sẽ quay lại Trung Nguyên, không trở về đây nữa, đã đến lúc hưởng thụ niềm vui gia đình rồi. Ha ha! Rốt cuộc ngươi có biện pháp nào không?
Long Ưng nói:
- Đòi người chỉ là tiện tay mà thôi, đưa người về Trung Nguyên thì có thể dùng thuật hóa trang, khó khăn duy nhất là không để bị nhận mặt. Lão huynh tuyệt đối không thể đi cùng ta, nếu để đối phương biết được quan hệ giữa chúng ta, sẽ rất khó thực hiện.
Thôi Lão Hầu chìm đắm trong hồi ức ngày hôm đó, nói trong hồi tưởng:
- Cũng không khó nhận ra nàng, đó là một thiếu nữ Ba Tư chừng mười sáu tuổi, dáng cao, cao hơn ta nửa cái đầu, là một cô bé chân dài, mắt xanh nhạt, lấp lánh như hai viên đá quý, cổ tay trái có nốt ruồi tròn, rất khả ái.
Long Ưng nhớ lại sáng nay nhìn thấy hai cô gái ngoại tộc áo đen, chỉ để lộ ánh mắt khiến lòng người rung động, cũng đồng cảm với lão, có thể hình dung ra cảm nhận lúc đó của Thôi Lão Hầu. Hắn không nhịn được, lại hỏi:
- Sao lão huynh có thể thấy rõ ràng như vậy? Theo lý, bọn buôn người tuyệt đối không để các nàng để lộ hình dáng.
Thôi Lão Hầu giải thích:
- Chúng ta từ cao nguyên xuống, gặp bọn chúng ở phía đông Sơ Lặc, lúc đó vùng phụ cận có mấy bầy sói đói đang kiếm ăn, vợ của tên cầm đầu lại sợ sói, cho nên mọi người kết bạn mà đi, nhiều người tăng thêm can đảm.
Long Ưng kinh ngạc nói:
- Đám buôn người lại do phụ nữ đứng ra nói chuyện?
Thôi Lão Hầu nói:
- Đó là luật lệ của bọn chúng, sợ đàn ông không kìm chế được dục vọng, xâm phạm các nàng. Ban ngày các nàng ở trên xe, buổi tối sau khi quây màn lại, mới để các nàng vào ngủ, cho nên không có cơ hội nhìn thấy các nàng. Cho đến khi phải qua sông, bất đắc dĩ bọn chúng mới đưa các nàng xuống xe, dùng lạc đà chở các nàng qua sông.
Long Ưng nói:
- Lão huynh khẳng định nhóm thiếu nữ Ba Tư này là giao cho người Thổ Phiên?
Thôi Lão Hầu nói:
- Chắc chắn là như thế. Gần mười mấy năm qua, hoạt động buôn người ở Vu Điền đều bị người Thổ Phiên lũng đoạn, dù có ngoại lệ, chỉ là những vụ buôn bán nhỏ lẻ.
Long Ưng nói:
- Thế thì được rồi, việc này để tiểu đệ lo liệu. Trong vòng ba ngày, ta sẽ giao người cho lão huynh, nhưng lão huynh phải chuẩn bị sẵn chỗ giấu người đẹp, sau khi dẫn được người về, lập tức rời khỏi. Lão huynh định khi nào khởi hành?
Thôi Lão Hầu nói:
- Vào sáng sớm ba ngày nữa. Ngươi không cùng lên đường cùng chúng tôi sao?
Long Ưng nói:
- Trước hết hãy nói về lộ trình lão huynh định đi đã.
Thôi Lão Hầu nói:
- Sau khi rời Vu Điền, chúng ta đi về phía tây, rồi vượt sông Karakash, rẽ về phía nam, vượt qua đèo Kara trên núi Côn Lôn, đến vùng phía tây cao nguyên A Lý, sau đó trèo đèo lội suối, đến hồ Ban Công ở phía nam. Lại tiếp tục đi qua khu vực vốn là nước Tượng Hùng (1), xuôi theo phía bắc dãy Kailas, chuyển sang hướng đông, đến Thiết Mã Lạp. Đến đây, đường trở nên dễ đi hơn nhiều. Tiếp theo là huyện Huýnh Ba, huyện Lạp Tư, rồi tới thủ đô La Ta của người Thổ Phiên.
Long Ưng thở dài, nói:
- Không có lão huynh, ta không bị người đuổi giết trên cao nguyên, thì cũng bị lạc đường.
Thôi Lão Hầu nói:
- Ngươi định hội hợp với bọn ta ở đâu?
Sau khi hỏi rõ lộ trình, phương hướng và khoảng cách xa gần, Long Ưng nói:
- Sau khi vượt sông Karakash, đoàn của lão huynh dựng trại ở bờ tây, buổi tối ta sẽ gia nhập đoàn.
Thôi Lão Hầu nhiệt tình nói:
- Ngày mai ngươi nhất định phải gặp người ta mới nói, nhưng không nên gặp mặt ở đây. Xin thứ lỗi cho ta, hiện giờ không tiện để lộ thân phận của người đó, bởi vì chưa được hắn đồng ý.
(1) Tượng Hùng: Tượng Hùng hay Zhang Zhung, là một vương quốc và nền văn hóa cổ đại ở miền tây và tây bắc Tây Tạng, và là nền văn hóa tiền Phật giáo Tây Tạng tại Tây Tạng. Tượng Hùng được đề cập thường xuyên trong các văn bản Tạng cổ, trong đó có ghi rằng đây là thế lực cai trị ban đầu của khu vực Trung và Tây của Tây Tạng.